Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1896. Con Quái Vật Không Ai Phát Hiện Ra


Đánh dấu
Mới đếm đến năm thôi...
Trong lòng Cố Thanh Sơn hơi trầm xuống.
Kẻ đang giám sát nhóm người bọn họ nhất định có một trong hai loại năng lực.
Có thể tùy ý khống chế vô số mảnh vỡ sau khi Lục Đạo vỡ nát.
Hoặc là...
Có thể tùy ý điều khiển di tích Vạn Thần điện.
Trong hai cái này, nhất định phải có một.
Lúc này, Mạc lên tiếng: “Phía trước có dấu chân yêu tinh, chúng ta đi vào trong, có khi lại tránh được một kiếp.”
Cố Thanh Sơn tỏ vẻ khẩn trương, lo sợ không yên: “Đúng rồi, chúng ta đi mau!”
Bốn người vội vã chạy như bay dọc theo con đường.
Đảo hoang thời gian, thế giới Tháp Cao.
Toàn bộ thế giới đang trôi nổi về phía trước trên con sông thời gian, hướng đến một thời khắc trong tương lai.
Tại tháp chủ.
Những người mạnh nhất đang tập trung tại đây, thương nghị một vấn đề quan trọng.
“Tại sao còn có rất nhiều người chưa đến?” Barry hỏi.
“Đã sớm thông báo cho mọi người, bây giờ đang cho người đi gọi.” Hội trưởng hiệp hội Tháp Cao nói.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Dạ Như Hi lên tiếng.
Nghe cô cất tiếng, tất cả mọi người bỗng có vẻ cẩn thận hơn.
Dạ Như Hi là người thông báo tận thế kết thúc, thực lực cường đại vô song, không ai dám không tôn trọng cô.
Hội trưởng hiệp hội Người bảo vệ Tháp Cao nói: “Thế giới của chúng ta hình như xảy ra chút vấn đề.”
Một cô gái xinh đẹp có đôi tai mèo xuất hiện trước mặt mọi người, thản nhiên hỏi: “Vấn đề gì? Tại sao lại cần toàn bộ chúng ta phải có mặt?”
Thuật pháp sư không gian, Mèo Con.
Hội trưởng hiệp hội Tháp Cao vỗ tay.
Diệp Phi Ly và Trương Anh Hào lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
“Sao, hai người đã gây loạn gì rồi à?” Mèo Con kinh ngạc hỏi.
“Không phải, nhưng thật ra có một chuyện nhỏ...” Diệp Phi Ly không biết nên trả lời như thế nào cho tốt.
Một tiếng ngáp vang lên.
Đại Ca xuất hiện.
“Tôi đang ngủ say thì tự dưng lại bị các người gọi đến. Mau nói nhanh đi, để tôi còn về ngủ bù nữa.”
Diệp Phi Ly nhìn Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào ho nhẹ một tiếng, nói: “Hôm qua, Diệp Phi Ly đến tìm tôi, bảo tôi dẫn cậu ta đến tháp nhọn Vu Sư bờ Đông Hải để trộm quyển sổ tay thẻ bài trò chơi Vu Sư.”
Mọi người cùng nhau nhìn Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly lúng túng, nói: “Cái này không quan trọng, nói tiếp đi.”
Trương Anh Hào tiếp tục: “Nhưng tôi chưa từng đồng ý đi cùng với cậu ấy đến tháp nhọn Vu Sư bờ Đông Hải để trộm đồ.”
Diệp Phi Ly nói: “Thật kỳ lạ, tôi nhớ Trương Anh Hào đã từng nói với tôi bên trong tháp nhọn Vu Sư bờ Đông Hải có một quyển sổ tay thẻ bài trò chơi đứng nhất được đặt trên bàn gian phòng thứ hai của lầu ba.”
Trương Anh Hào nhún vai, nói: “Tôi nhớ là tôi chưa từng nói với cậu ấy chuyện này.”
Mọi người nghe xong, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ôi chào, mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần thiết phải nói ra. Hai người làm chậm trễ thời gian viết chương mới của tôi, độc giả sẽ thúc giục mất.” Mèo Con lười biếng nói.
“Không.” Barry nhìn em gái, sau đó quay sang ra hiệu cho Trương Anh Hào tiếp tục.
Trương Anh Hào đỡ mắt kính râm, giọng nói hơi trầm:
“Thực lực của Diệp Phi Ly đã vượt xa hồi trước, mà tôi cũng xuất thân từ sát thủ chuyên nghiệp. Hai chúng tôi không thể nhớ lầm những chuyện phát sinh gần đây được.”
“Anh muốn nói cái gì?” Mèo Con hỏi.
Trương Anh Hào đáp: “Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, không biết có ai đang đùa ác, giả mạo tôi đến lừa Diệp Phi Ly hay không. Nếu thật thì không sao, chẳng qua đó chỉ là một trò đùa mà thôi.”
“Cho nên anh đã điều tra người đã giả mạo anh?” Mèo Con hỏi tiếp.
Trương Anh Hào dừng lại một chút rồi đáp: “Không có... Hoàn toàn không có người như vậy tồn tại.”
Mèo Con giật mình, biểu hiện trở nên nghiêm trọng.
Cô không nghĩ đến việc trở về viết sách nữa, trầm ngâm nói: “Nếu có một người giả mạo anh, chẳng qua cũng chỉ là việc nhỏ. Nhưng nếu như không có người như vậy tồn tại, thế thì ký ức của anh và Diệp Phi Ly đã xảy ra vấn đề.”
Trương Anh Hào giơ tay lên, ra hiệu cô tạm thời không cần nói ra.
“Các vị, tôi luôn cảm thấy chuyện này quá quỷ dị. Trong lòng tôi cũng bất an, cho nên mới cố tình điều tra xem gần đây có chuyện gì không bình thường phát sinh hay không.”
“Kết quả như thế nào?” Dạ Như Hi hỏi.
Trương Anh Hào thở ra một hơi, cố gắng giúp cho mình tỉnh táo, sau đó mới đáp: “Người của Công hội Pháp Sư đã đồng ý lời mời tham quan quảng trường Trật Tự, nhưng đám vệ binh quảng trường lại bảo là không có mời bọn họ.”
“Đám yêu tinh làm ầm lên, bảo rằng mùi rượu trong quán bar Ô Mai không giống xưa, nhất định đã thay đổi phương pháp chưng cất. Nhưng tôi đã đặc biệt điều tra, phương pháp chưng cất rượu của quán bar mấy năm qua chưa từng thay đổi.”
“Còn nữa, hôm qua có một người bị mất tích. Đó là Hư Không Linh Năng Giả lúc trước từng đối chiến với Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, tên là Massa.”
“Thế thì người đang ở đâu? Tôi rất rành việc tìm người, hay là để tôi đi tìm một chút?” Mèo Con nói.
Trương Anh Hào lắc đầu: “Trong số người quen của Massa, có một nửa nói rằng anh ta đã chết trên chiến trường hôm đối kháng với Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả; một nửa còn lại thì nói Massa vẫn còn sống, mấy ngày trước vẫn còn nhìn thấy anh ta.”
Barry nói: “Điều này dễ truy ra mà. Chúng ta có tư liệu đặc biệt ghi lại những người đã tử trận.”
Trương Anh Hào không lên tiếng.
Anh ta lấy ra một quyển sách, đưa cho Mèo Con.
Mèo Con nhận lấy, lật đến trang ghi chép về chiến tranh, tìm được cái tên Massa.
“Thật kỳ quái, tại sao bạn của người này lại nói dối?” Mèo Con nghi ngờ hỏi.
Trương Anh Hào lấy lại quyển sách trong tay Mèo Con, đưa một quyển khác cho cô.
Mèo Con không rõ ràng cho lắm.
“Đọc thêm đi.” Trương Anh Hào nói.
Mèo Con mở quyển sách, lại lật đến đúng trang ghi chép về chiến tranh kia.
Cũng cùng vị trí.
Nhưng không có Massa.
Hoàn toàn không có cái tên này.
Mèo Con không khỏi sững sờ.
“Không đúng, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu?” Cô lẩm bẩm.
Mọi người đều im lặng.
Chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của mọi người.
Diệp Phi Ly nói: “Tôi và Trương Anh Hào đã kiểm đi kiểm lại, có thể chứng minh mỗi một câu nói vừa rồi của mình đều là thật.”
“Thế thì phiền phức rồi. Thậm chí chúng ta còn không biết được kẻ địch là ai.” Barry cau mày.
Mọi người đang nói, bỗng nhiên trong số hai vu sư đang canh cửa bên ngoài, một người đột ngột biến mất.
Y biến mất một cách im lặng, giống như chưa từng tồn tại bao giờ.
“Là ai!”
“Hắn ta ở đâu?”
“Đáng chết, có thích khách!”
Barry, Mèo Con, Trương Anh Hào đều ồn ào lên tiếng.
Những người khác đứng im không nhúc nhích, thậm chí còn kinh ngạc.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Diệp Phi Ly hỏi.
Trương Anh Hào giang tay, khó tin nói: “Vừa rồi ở đây biến mất một người, cậu không nhìn thấy sao?”
Diệp Phi Ly nói: “Từ lúc bước vào đến giờ, tôi chỉ thấy có một thủ vệ đứng ở đó mà thôi.”
Hội trưởng hiệp hội Người bảo vệ Tháp Cao hắng giọng, chứng minh: “Hôm nay tôi chỉ sắp xếp một người canh giữ mà thôi.”
Dạ Như Hi và những người khác đều gật đầu.
Trương Anh Hào ngây người.
Anh ta nhìn ra cửa, chỉ thấy người thủ vệ kia đang kỳ quái nhìn anh ta.
Một sự sợ hãi khó diễn tả bằng lời dâng trào từ sâu trong lòng Trương Anh Hào.
Biểu hiện của Barry cũng thay đổi.
Ngay cả khi đối mặt với Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, hắn ta cũng không hề chớp mắt. Nhưng lúc này, hắn ta đã và đang trải nghiệm một sự quỷ dị không cách nào thuyết phục được.
Mèo Con miễn cưỡng trấn định, nói: “Tôi có thể giải thích, vừa rồi thật sự có một thủ vệ...”
Cô kể lại một lần về chuyện mà ba người vừa nhìn thấy.
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng.
Thì ra chuyện như vậy lại một lần nữa phát sinh.
Mọi người đều im lặng.
Chuyện kiểu này hoàn toàn không cách nào lý giải, thậm chí cũng không biết xảy ra như thế nào, còn tưởng rằng vốn là như thế.
Vậy thì phải ứng phó như thế nào?
Barry bỗng nhiên lên tiếng: “Trong số tất cả chúng ta, người biết được nhiều bí mật về chư giới và hư không nhất chính là Người đứng đầu vương miện ngôi sao, Chúa tể Nguyên Lực Vô Tận vĩ đại. Có lẽ chỉ có anh ta mới biết được chuyện gì xảy ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận