Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1869. Việc Nhỏ Chẳng Có Ý Nghĩa (2)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn mở túi nước đưa cho Xích Hộc.
Cô uống một hơi cạn sạch, sau đó còn ợ một cái.
“Bây giờ thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi tiếp.
“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn ngươi, Rod.” Xích Hộc nói.
Sắc mặt cô ửng đỏ, trả túi nước lại cho Cố Thanh Sơn.
“Không cần cảm ơn, cầm lấy cái này đi.”
Cố Thanh Sơn đưa qua một bình rượu.
Sắc mặt Xích Hộc cứng đờ.
Lần này, Cố Thanh Sơn đã sớm lấy hết số rượu còn dư từ chỗ Thất Nhược rồi.
“Yên tâm đi, độ cồn của bình rượu này rất thấp, giống như nước trái cây vậy. Cô cứ từ từ uống thôi, tối hôm nay nhất định phải uống xong.” Cố Thanh Sơn mỉm cười nói.
Xích Hộc nhịn không được, hỏi: “Cái này thật sự có thể tăng sức mạnh lên sao?”
Cố Thanh Sơn dùng cằm hất sang chỗ khác.
Xích Hộc thuận theo ánh mắt của hắn nhìn về phía một tay khác của mình.
Một tay của cô đang cầm lưỡi hái bằng lửa đen.
Binh khí tử vong này vẫn nằm trong tay Xích Hộc.
Xích Hộc vội vàng nói: “Thật ngại quá, đây là binh khí của ngươi, lại bị ta...”
Cố Thanh Sơn cắt ngang: “Uống xong bình rượu này, binh khí tặng cho cô.”
“Ngươi không cần sao?” Xích Hộc nghi ngờ hỏi.
“Ta dùng không quen mấy loại lưỡi hái này.” Cố Thanh Sơn nói.
Xích Hộc nhìn bình rượu trên tay trái, rồi nhìn lưỡi hái lửa đen bên tay phải, cắn răng nói: “Được, ta uống.”
“Khoan đã.”
Một giọng nói vang lên.
Atley.
Cậu ta nhìn bình rượu trong tay Xích Hộc, cổ họng nhấp nhô, gương mặt hiện lên khát vọng.
“Rod, mau đưa bình rượu của Xích Hộc cho ta uống một chút, ta cũng muốn uống.” Atley nói.
“Không được.” Cố Thanh Sơn quả quyết từ chối: “Đây là rượu dành cho Xích Hộc, ngươi uống nước là được rồi, cần chi uống rượu.”
“Ta muốn uống một chút.” Atley năn nỉ.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn cậu ta: “Như vậy đi, lát nữa ngươi đi săn với ta, giúp ta khiêng con mồi, ta sẽ cho ngươi một bình rượu.”
“Được, mấy chuyện đi săn chỉ là việc nhỏ.” Atley liếm môi nói.
Ánh mắt của cậu ta vẫn dán chặt vào bình rượu trong tay Xích Hộc.
Cố Thanh Sơn đứng lên: “Bọn ta đi săn, mọi người nghỉ ngơi một chút đi.”
Mạc nói: “Có cần ta đi cùng không?”
“Không cần, có Atley đi cùng ta là được.” Cố Thanh Sơn nói.
Reneedol nhìn Atley một chút rồi dặn dò: “Hai người không được gây ra động tĩnh quá lớn. Để người khác chú ý sẽ rất phiền phức.”
Atley bất mãn đáp lại: “Bọn ta đi săn, cũng không phải đi giết người, cô yên tâm đi.”
Reneedol nhìn Mạc.
Mạc lật quyển sách vận mệnh nhìn một lát, sau đó lên tiếng: “Tin tức tốt là gần đây rất hoang vu, không có sinh vật nào lớn. Tin tức xấu là khả năng hai người sẽ không bắt được con mồi nào cả.”
Reneedol yên tâm nói: “Không có thú pháp tắc khổng lồ chung quanh, hai người có thể đi.”
Atley liền xuất phát cùng với Cố Thanh Sơn.
Bọn họ đi dọc theo dòng sông hướng lên vùng thượng du, nhanh chóng bỏ lại doanh địa ẩn nấp tạm thời đằng sau.
Cố Thanh Sơn quan sát động tĩnh dọc theo con sông, một ngọn lửa màu đen bỗng xuất hiện trong tay hắn, ném vào con sông.
Mặt nước lập tức nổ tung.
Một đống máu thịt mơ hồ bay ra ngoài, sau đó rơi xuống nước lại.
Cố Thanh Sơn cau mày nói: “Ặc, ngọn lửa Tử Vong đúng là lợi hại, nhưng dùng để bắt cá thì không phát huy được tác dụng cho lắm.”
“Tối nay chúng ta ăn cá?” Atley hứng thú hỏi.
“Xung quanh đều là khu vực hoang dã, nơi này chỉ có con sông, không ăn cá thì ăn cái gì?” Cố Thanh Sơn nhún vai nói.
Rồi hắn kể ra một loạt tên món ăn: “Chúng ta có thể làm cá nướng, cá kho, cá hấp, cá phi lê, cá chiên, canh chua cá... Khoan đã, để ta xem gia vị lần trước còn lại bao nhiêu.”
Cố Thanh Sơn mở miệng túi, nhìn vào bên trong một chút: “Gia vị đầy đủ, chúng ta có thể ăn cá nướng. Đây là sở trường của ta, đảm bảo con cá được nướng đến vàng óng, cộng thêm chút gia vị, hương thơm sẽ nức mũi. Sau đó, ta sẽ làm một tô canh cá tươi, mọi người uống vào, toàn thân nhất định sẽ rất ấm.”
Atley nghe đến đói cả bụng.
“Được rồi, để ta thử một chút, xem có thể bắt được mấy con cá hay không.” Cậu ta lẩm bẩm.
Cậu ta đặt tay trên mặt nước, chậm rãi thả ra ánh sáng xanh.
Sức mạnh pháp tắc Phong rót vào trong nước liên tục, rồi đột nhiên...
Oành!
Nước sông bắn thẳng lên cao.
Gió thổi mạnh về phía hai người.
Bịch bịch bịch...
Mấy chục con cá rơi xuống bờ sông.
“Ha ha, làm tốt lắm Atley, bữa cơm tối nay của chúng ta không cần lo nữa.” Cố Thanh Sơn cười thoải mái.
“Ha ha, chẳng qua chỉ là tiện tay thôi mà.” Atley nói.
“Ồ, thật sao? Pháp tắc Phong thật lợi hại. Xem ra, về sau ngươi nên đi săn với ta nhiều hơn.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cất hết mấy con cá, sau đó chọn lấy con mập nhất, bắt đầu mổ cá ngay tại chỗ.
“Tại sao lại mổ cá ngay bây giờ?” Atley khó hiểu hỏi.
Cố Thanh Sơn lo lắng nói: “Lâu rồi ta không có làm cá nên muốn thử nghiệm trước, luyện lại tay nghề một chút.”
Hắn đốt lửa một cách thành thạo, xuyên con cá vừa mới làm xong qua nhánh cây rồi gác lên nướng, thỉnh thoảng cho thêm chút gia vị.
Chưa đầy một lát sau, con cá nướng chuyển thành màu vàng, tản ra mùi thơm mê người.
“Rod, ngươi quá khiêm nhường rồi đấy. Tay nghề này của ngươi tuyệt đối là hạng nhất.” Atley tán thưởng.
“Tôi cũng cảm thấy không tệ.” Cố Thanh Sơn mỉm cười nói.
Hắn cầm nhánh cây đứng lên: “Con cá này để dành cho Thất Nhược. Hôm nay cô ấy phải chăm sóc Xích Hộc, nhất định là đã đói bụng rồi.”
“Cho cô ấy làm gì? Bây giờ ngươi trở về, con cá sẽ lạnh mất, chi bằng để ta ăn thì hay hơn.”
Atley đoạt nhánh cây trong tay Cố Thanh Sơn, không kịp chờ đợi mà cắn ngay một cái.
“Mùi vị thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Atley ăn như hổ đói, hoàn toàn không có thời gian trả lời, chỉ dựng ngón cái lên với Cố Thanh Sơn.
“Đúng rồi, còn một bình rượu.” Cố Thanh Sơn vỗ đầu nói.
Hắn lấy bình rượu đưa cho đối phương.
Atley buông cây cá nướng xuống, tiếp nhận bình rượu, ngửa cổ tu ừng ực.
“Rượu ngon! Ta gần như quên mất...” Cậu ta bật thốt ra rồi lại lập tức nói: “Còn có một bình rượu nữa!”
Cố Thanh Sơn nói: “Ăn nhanh đi, chúng ta còn phải về nữa.”
Atley gật đầu, cố gắng ăn nhanh.
Cố Thanh Sơn nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của cậu ta, chỉ mỉm cười.
Khi nghỉ ngơi, Reneedol nói chuyện với Atley nhiều hơn so với bình thường, dường như có chút chú ý đến cậu ta.
Điều này cũng không tính là gì. Đều là người một nhà, nói thêm vài câu cũng không khiến người ta phải nghi ngờ.
Ngoại trừ điểm nhỏ nhặt ấy, lần trước Atley và thú pháp tắc khổng lồ Phong ký kết khế ước, cậu ta đã từng chiến đấu với Cố Thanh Sơn nhưng kết quả lại chỉ biết một vài chiêu thức phóng đao gió lung tung.
Tại sao lần này vừa mới nắm giữ pháp tắc Phong mà Atley đã có thể điều khiển nó khéo léo đến mức có thể dùng để bắt cá được rồi?
Có lẽ, cậu ta thật sự có thiên phú pháp tắc Phong kinh người.
Điều này là việc nhỏ chẳng có ý nghĩa. Với lại Cố Thanh Sơn cũng không hiểu pháp tắc Phong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy hoàn toàn không đáng để ý.
Nhưng Cố Thanh Sơn lại bắt đầu để ý.
Hắn luôn là một người cẩn thận, tuyệt sẽ không bỏ qua mỗi một chi tiết nhỏ xuất hiện trước mắt. Cho dù chi tiết này không có ý nghĩa gì, hắn cũng muốn xác nhận một phen.
Chính nhờ thái độ này mà hắn vẫn luôn sống sót trong thời đại tận thế.
Vì vậy hắn mới để ý thấy, tư thái ăn uống của Atley hôm nay không giống như bình thường.
Atley giống như bị đói bụng quá lâu, đã quên mất hương vị của thức ăn rồi.
Atley lúc trước không giống như vậy.
Mà quan trọng nhất là, xưa nay cậu ta luôn quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Lần trước, khi Mạc bị trọng thương, cậu ta vẫn luôn cẩn thận chăm sóc. Khi Mạc sắp chết, cậu ta còn khóc và nói rằng mọi người luôn là huynh đệ với nhau.
Một cậu thiếu niên như thế lại đi đoạt cá nướng của Thất Nhược ư?
Hắn đã nói rõ, Thất Nhược cực khổ nhất, phải cho Thất Nhược ăn cá nướng trước.
Nếu là Atley thật sự, cậu ta sẽ giục hắn nhanh lên, tránh cho cá nướng bị lạnh, đừng để Thất Nhược phải ăn cá lạnh.
Quả thật, đây chẳng qua chỉ là một con cá nướng thôi, chỉ là một việc nhỏ chẳng đáng để ý.
Thất Nhược sẽ không quan tâm việc ăn trước hay ăn sau, Cố Thanh Sơn cũng sẽ không để ý việc đưa cho ai ăn trước.
Dù sao, số lượng cá cũng khá nhiều, nướng một con cũng rất nhanh.
Tất cả những chuyện này đều là việc nhỏ.
Nhưng những việc vụn vặt như này lại luôn che giấu tính cách và suy nghĩ chân chính của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận