Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1741. Tượng Đá Hình Người


Đánh dấu
Tất cả quái vật đều có kích thước cơ thể khác biệt, thực lực cũng mạnh yếu khác nhau, thế nhưng số lượng lại quá nhiều.
Đối mặt với vô số quái vật bị dịch bệnh lây nhiễm này, Mèo quýt còn không còn tìm được bất kỳ nơi nào có thể đặt chân được nữa.
Chưa hết, trên bầu trời cũng dần dần xuất hiện một đám mây đen đang kéo tới.
Một quái vật hình người mọc ra một đôi cánh màu đỏ như máu từ nơi xa bay tới.
Sau lưng nó là vô số quái vật bị lây nhiễm, bao phủ toàn bộ bầu trời.
Bọn chúng đều có sát ý cực kỳ nồng nặc, nhằm về phía Mèo quýt.
Đôi mắt của chúng đều là màu đỏ máu, sự khát vọng giết chóc chiếm sạch tâm linh của chúng.
Vào giờ phút này, quái vật đã bao phủ toàn bộ thế giới, thậm chí còn có quái vật không còn chỗ đứng trên mặt đất nữa.
Thế nhưng Mèo quýt không dừng lại chút nào cả.
Nó tiếp tục lao về phía trước, lao về phía biển quái vật đang chặn đường.
Trên Giao diện Chiến Thần xuất hiện thêm một dòng chữ nhỏ:
[Đang phóng ra Thần kỹ Hỗn Loạn: Thương Hỏa.]
Ánh sáng trắng trên người Mèo quýt chấn động, hóa thành từng ngọn lửa rừng rực, tàn phá thế giới như là một cơn lốc.
Tất cả quái vật bị lây nhiễm đều bị quét sạch sành sanh.
Trong thế giới yên tĩnh đã bị hủy diệt này, ánh sáng trắng liên tục chiếu sáng mọi nơi.
Dưới ánh sáng thần thánh này, tất cả quái vật trên đường đi đều bị hóa thành tro bụi.
Mèo quýt mang theo ánh sáng, liên tục phóng về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Chỉ ở những lúc nó há miệng nuốt chửng quả cầu tuyết ở trước mặt thì nó mới hơi giảm xuống tốc độ mà thôi.
Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trong hư không:
[Ngài đã nuốt vật chất đặc thù: Phong ấn hỗn hợp các loại dịch bệnh lẫn sức sống vô tận.]
[Lực lượng mà ngài lấy được từ trong phong ấn sẽ được chuyển thành số hồn lực gấp đôi.]
[Bởi vì dịch bệnh cũng không phải là lực lượng tinh khiết, ngài ăn vào sẽ bị đau bụng.]
[Xin chú ý, ngài sẽ đi tiêu chảy.]
Ánh mắt của Mèo quýt đảo qua, sắc mặt vẫn lạnh lùng không thay đổi.
Vì chiến thắng tận thế ôn dịch, làm sao có thể để ý tới sự hi sinh nho nhỏ này chứ?
"Meo!"
Mèo quýt kêu lên một tiếng cao vút, rồi đẩy tốc độ của mình lên cao hơn nữa.
Những nơi đi qua, bóng tối bị quét sạch, mặt đất cằn cỗi và bầu trời xanh thẳm lại xuất hiện một lần nữa.
Xuyên qua nơi hoang dã, Mèo quýt tiếp tục vượt qua những dãy núi cao vút tận mây.
Bay qua hồ lớn, tiêu diệt tất cả quái vật đang lang thang trên con đường nhỏ.
Trên đồng cỏ mênh mông, ánh sáng và gió bão quét sạch mọi nơi, không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản nó được.
Cuối cùng, Mèo quýt cũng đi tới biên giới của sa mạc.
Khu vực trung tâm của ôn dịch nằm ở trung tâm của sa mạc khổng lồ này.
"Cẩn thận, lần trước ta cũng chỉ đi tới nơi này mà thôi, ta còn chưa vào trong sa mạc." Giọng nói của Xà Vương Hỗn Loạn vang lên bên tai Mèo quýt.
"Meo."
Mèo quýt kêu với vẻ bình tĩnh.
Nó cũng không vội vào trong, mà là tìm kiếm một nơi hẻo lánh bên ngoài sa mạc, bắt đầu đào hố.
Rất nhanh đã xuất hiện một cái hố hoàn mỹ ở nơi đó.
Mèo quýt ngồi lên trên, sắc mặt trở nên rất nghiêm trọng.
Hai móng vuốt nó cắm thật sâu vào trong đất...
Piu...
Sau một cái rắm dài, màn kịch chính mới bắt đầu!
Cơ thể Mèo quýt chấn động mạnh, gần như lơ lửng.
Nó trợn tròn mắt, kinh ngạc tới ngây người.
Vậy mà có thể lơ lửng?
Tại sao lại có lực đẩy mạnh như vậy chứ?
Lần trước đó cũng không có động lực mạnh như vậy nha.
Mèo quýt lâm vào trầm tư.
Lần này, mình ăn một lúc mấy trăm quả cầu tuyết, gần như đã nuốt toàn bộ dịch bệnh vào bụng rồi.
Chẳng lẽ lượng biến dẫn tới chất biến? (p/s: Bằng hữu nào không hiểu hãy tự đọc tư tưởng Mac-Lenin 1)
Thôi kệ nó, những chuyện này đều không quan trọng, điều quan trọng nhất hiện tại là phải giải quyết vấn đề nhanh chút.
Cơ thể Mèo quýt liên tục run run, lơ lửng, rơi xuống, cuối cùng nó đành phải duỗi móng vuốt ra, thi pháp, điều khiển sự cân bằng của cơ thể.
Mà càng quan trọng hơn chính là, không thể để mình rơi vào trong đống phân mà mình thải ra được.
Thời gian dần dần trôi qua.
Trong thời gian này, thỉnh thoảng cũng có quái vật tới quấy rối, thế nhưng chúng đều bị Xà Vương dùng ánh sáng trắng xóa bỏ.
Cuối cùng, thời điểm quan trọng nhất đã tới!
Ngay cả Giao diện Chiến Thần cũng coi trọng chuyện này mà tiến hành phân tích và tổng kết:
[Xin chú ý: ]
[Trong cơ thể của ngài đã sinh ra gần ngàn loại kháng tính dịch bệnh, hơn nữa tất cả những chất độc ôn dịch tích lũy trong người ngài đã bị xử lý hết và biến thành vô hại. Bây giờ sẽ bước vào giai đoạn cuối cùng và cũng là quan trọng nhất của lần xử lý này!]
[Xin hãy chuẩn bị để bay.]
Mèo quýt giật mình.
Chuẩn bị bay sao?
Tại sao lại phải chuẩn bị bay?
Trên Giao diện Chiến Thần, đã bắt đầu đếm ngược:
[Ba...]
[Hai...]
[Một!]
Mèo quýt bỗng nhiên cảm thấy ở bụng xuất hiện một trận quặn đau.
Ngay cả pháp quyết mà nó cũng không thèm duy trì, lập tức nắm chặt móng vuốt lại.
Không được, không nhịn được...
Uỳnh!
Đây là một lần bùng nổ đỉnh cao!
Mèo quýt bay lên thật cao, thuận theo chiều gió bay vút vào trong sa mạc bị sương mù bao phủ như là đạn pháo.
Vô số quái vật xuất hiện trong sa mạc, hung ác mà lao về phía Mèo quýt.
Từng luồng sáng thần thánh xuất hiện bắn ra xung quanh, liên tục tấn công lẫn phòng ngự.
"Quá tùy tiện..." Xà Vương Hỗn Loạn nói: "Nhanh, hãy điều khiển phương hướng bay đi, chúng ta không thể cứ bay như vậy tới thẳng trung tâm sa mạc chứ."
Mèo quýt xấu hổ mà gật đầu: "Meo!"
Nó duỗi móng vuốt ra, muốn sử dụng pháp quyết...
Thế nhưng lúc này nó cũng chả biết tại sao, trên móng vuốt của nó xuất hiện một tầng băng tuyết, đóng băng móng vuốt nó.
Mèo quýt cảm thấy hoảng hốt, vội vàng muốn sử dụng linh lực, điều khiển tốc độ bay.
Thế nhưng luồng khí lạnh lẽo này lại khủng bố vô cùng, kể cả đan điền của nó đều bị đóng băng, cho nên nó không thể sử dụng linh lực được.
Mèo quýt cứ thế bay bay trong sương mù nhạt trong sa mạc này.
Mặc dù nó có rất nhiều thủ đoạn cao siêu, năng lực mạnh cũng rất nhiều, nhưng vào lúc này cũng không nghĩ ra cách nào tốt cả.
Chờ đã...
Mèo quýt nhìn thoáng qua Giao diện Chiến Thần.
May Mắn Chân Thực còn có hơn một giờ nữa mới hết tác dụng!
Nói cách khác, tất cả những chuyện này đều do May Mắn Chân Thực ảnh hưởng mới xuất hiện.
Mèo quýt cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nó thả lỏng cơ thể, mặc cho cơn gió mang theo mình bay về phía trước, tới tận khi bắt đầu rơi xuống đất.
Luồng khí lạnh lẽo kia mới giảm dần, cảm giác tê cứng dần dần rút đi.
Mèo quýt lập tức sử dụng linh lực để cho mình lơ lửng giữa trời, dùng một tốc độ chậm chạp mà im ắng rơi xuống đất.
Vào lúc này, xung quanh cũng không còn quái vật bị dịch bệnh lây nhiễm xuất hiện, cũng không còn bất cứ thứ gì tấn công cả.
Ánh sáng trắng trên cơ thể Mèo quýt cũng thu vào trong cơ thể nó, có vẻ như nó cũng muốn hỗ trợ để Mèo quýt không bị phát hiện.
Ngay sau đó...
Mèo quýt giẫm lên trên những hạt cát nhỏ bé.
Nó thả thần niệm của mình ra, quét về bốn phía xung quanh.
Đúng lúc này, toàn thân Mèo quýt chấn động.
Nó cảm nhận được điều gì đó, nhìn về một phương hướng cố định.
Trong gió nhẹ, có một giọng nói như thật như ảo truyền tới:
"Kết thúc..."
"...Thế mà lại dung hợp..."
"Đột nhiên..."
Toàn thân Mèo quýt chấn động, sau khi cảm nhận kỹ hơn thì nó cũng phát hiện được giọng nói này được truyền tới từ trong sương mù cách nơi đây không xa.
Mèo quýt cũng không nói cái gì, chỉ là giơ móng vuốt lên, chạm nhẹ vào ánh sáng trên xung quanh người mình.
"Ta có thể chiến đấu bất kỳ lúc nào."
Giọng nói của Xà Vương Hỗn Loạn xuất hiện trong đầu Mèo quýt.
Mèo quýt không do dự nữa, dựa theo phương hướng mà giọng nói truyền đến, bay tới.
Chỉ vài giây sau...
Mèo quýt đã thấy thứ vừa phát ra thanh âm...
Một bức tượng đá hình người che mặt, trên người nó tản ra từng làn sương mù nhạt, khuếch tán tới khắp nơi trên thế giới.
Trong hư không, một nhóm chữ nhỏ xuất hiện:
[Ngài phát hiện đầu nguồn của tận thế ôn dịch.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận