Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1868. Việc Nhỏ Chẳng Có Ý Nghĩa (1)


Đánh dấu
“Khi Mạc trở về có cần gọi cô hay không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cứ gọi ta đầu tiên.”
“Được.”
Reneedol băng qua Cố Thanh Sơn, chuẩn bị đi sâu vào trong rừng.
Rồi nàng đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn hắn.
“Rod, tất cả pháp tắc đều sợ hãi hai loại pháp tắc, một là pháp tắc Ánh Sáng, hai là pháp tắc Tử Vong. Không chỉ vì hai loại pháp tắc này mạnh, mà bởi vì ánh sáng có thể dung hợp tất cả các loại pháp tắc khác. Còn tử vong, khi dung hợp với bất cứ pháp tắc gì cũng sẽ phá hủy đối phương.”
Cố Thanh Sơn ngỡ ngàng hỏi: “Cô nói những thứ này với ta để làm gì?”
Gương mặt Reneedol tràn ngập thâm ý: “Thiên phú của Mạc đã định trước rằng huynh ấy sẽ càng ngày càng mạnh. Ngươi nhất định phải tu luyện lực Tử Vong cho thật tốt, như vậy mới có thể đứng bên cạnh Mạc.”
Nói xong, nàng quay người đi sâu vào trong rừng cây tìm chỗ nghỉ ngơi.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn trầm xuống.
Một quái vật đã nuốt sạch Chúa tể Pháp Tắc đang ở bên cạnh Mạc và hắn.
Lúc trước, khi hắn chiến đấu với Reneedol, kỹ năng vận mệnh “Quyến Luyến” đã cảm ứng được tử vong.
Bây giờ xem ra, cảm ứng này là đúng.
Sức mạnh thôn phệ khủng bố như vậy, ai có thể ngăn cản chứ?
Nếu những gì Reneedol nói là thật, như vậy...
Nàng ta không có khả năng nuốt Rod có lực Tử Vong, là bởi vì lực Tử Vong sẽ phá hư các pháp tắc khác.
Vậy vì sao nàng lại không nuốt Mạc?
Đại khái là vì Chúa tể Pháp Tắc Ánh Sáng đã chết, Mạc còn chưa trưởng thành, chưa đủ mạnh, chưa phải là tồn tại mạnh nhất.
Đợi đến một ngày, khi Mạc thật sự trở thành Chúa tể Pháp Tắc Ánh Sáng...
Cố Thanh Sơn không nghĩ tiếp nữa, mà đột nhiên hiểu ra một chuyện khác.
Hạt ánh sao đầu tiên trên người Reneedol đại diện cho pháp tắc Phong bị nuốt.
Ở hậu thế, ánh sao vô tận quay chung quanh nàng ta, tạo nên danh hiệu “Chủ nhân ngân hà”.
Nói cách khác...
Hầu như tất cả pháp tắc đều đã bị nàng ta nuốt sạch!
Cố Thanh Sơn giơ tay, khẽ động.
Ngón tay thon dài mở ra, giống như đang nắm chặt thứ gì đó.
Cùng lúc đó, bốn thanh kiếm ẩn trong hư không lẳng lặng chờ hắn chọn lựa.
Bọn chúng có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nhưng tay Cố Thanh Sơn dừng lại.
Hắn chìm vào do dự.
Có nên giết nàng ta luôn hay không?
Không cần phương thức chiến đấu chính diện, mà là dùng phương thức ám sát.
Là một kiếm tu, chiến lực kinh khủng nhất không nằm ở chỗ bình thường, mà là ở hai loại tình huống.
Một là mặc giáp xông trận.
Hai là liều lĩnh ám sát.
Lần trước, hắn dùng thân phận Quỷ Đỏ giết chết Reneedol.
Lần này, hắn dùng rất nhiều thủ đoạn, vất vả lắm mới khiến cho nàng ta không hoài nghi Rod.
Như vậy, mặc kệ nàng ta cường đại đến cỡ nào, chỉ cần nàng ta đứng gần hắn, hắn sẽ toàn lực xuất kiếm, trước khi nàng ta kịp phản ứng mà cắt đứt đầu nàng ta.
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu.
Nhưng giết Reneedol này sẽ còn có Reneedol khác xuất hiện.
Reneedol sau kế thừa ký ức của Reneedol trước, tất nhiên sẽ biết Rod chính là Quỷ Đỏ.
Nàng sẽ không để cho hắn đến gần, một khi nhìn thấy hắn, nàng ta sẽ vận dụng kỹ năng vận mệnh.
Hắn không ngăn được kỹ năng vận mệnh.
Hừm...
Giết cũng không có ý nghĩa gì. Mà không giết, tương lai nàng sẽ ngày càng lợi hại hơn.
Lúc này, Cố Thanh Sơn có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng đặt tay xuống.
Giết người này, sẽ còn có người kế tiếp.
Không giết nàng, ít ra hắn cũng biết được không ít tin tức liên quan đến Reneedol.
Tính tình của nàng, năng lực của nàng, mưu đồ của nàng.
Đổi lại một Reneedol khác đến, nhất định sẽ giết Rod luôn để yên tâm.
Mà Reneedol xa lạ đó, nàng ta sẽ không cho Rod biết bất cứ tình huống nào về nàng.
Vậy thì càng khó giải quyết.
Cố Thanh Sơn yên lặng thở dài, cuối cùng quyết định không giết.
Reneedol đã xem hắn như một cậu thiếu niên, dần dần không còn phòng bị hắn nữa.
Điều này rất quan trọng.
Hắn nên thăm dò toàn bộ nội tình của nàng, khi đó mới quyết định.
Đang suy nghĩ, Atley từ trong rừng chạy ra.
“Rod, ngươi giúp ta nhìn xem.” Y nói.
“Chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Atley vươn tay.
Một luồng ánh sáng màu xanh lượn lờ trên cánh tay của cậu ta, sau đó ngưng tụ trong lòng bàn tay, hình thành một thanh đao gió thật dài.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Chúc mừng ngươi, cuối cùng thì ngươi cũng đã thành công ký kết khế ước với pháp tắc Phong.”
Atley hoang mang nói: “Không có.”
“Cái gì không có?” Cố Thanh Sơn hỏi lại.
“Ta không ký kết khế ước với thú pháp tắc khổng lồ Phong, nhưng ta có thể sử dụng sức mạnh pháp tắc Phong.” Atley sợ hãi nói.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng rực rỡ hiện lên.
Mạc xuất hiện trước mặt hai người.
Cậu ta cầm trong tay một quyển sách màu vàng, niệm chú ngữ.
Quyển sách màu vàng tự động lật ra, bắn ra một mặt dây chuyền hình tròn nho nhỏ.
Đây chính là mặt dây chuyền mà lần trước cậu ta đã lấy ra, có thể đối phó với tất cả thuật theo dõi.
Mạc đeo mặt dây chuyền lên cổ, nói với hai người: “Chúng ta phải đi nhanh thôi. Tất cả Chúa tể Pháp Tắc đang tìm ta!”
Cố Thanh Sơn chớp mắt.
Quả nhiên, thời khắc chạy trốn đã chính thức bắt đầu!
Chẳng biết từ lúc nào, Reneedol xuất hiện.
“Không cần lo lắng.” Nàng bình tĩnh nói: “Địa điểm mà huynh truyền tống là khu rừng tùng này. Chỉ cần chúng ta rời khỏi chỗ này, không ai có thể tìm được chúng ta.”
“Atley, đi gọi Thất Nhược và Xích Hộc đến đây, chúng ta chuẩn bị lên đường.”
Atley cuống quýt làm tan biến lực Phong Linh trên tay, nhanh chóng đi gọi Thất Nhược.
Mạc bỗng nhiên kêu lên: “Không được. Bây giờ Atley đã có thể sử dụng sức mạnh pháp tắc Phong, chỉ sợ thú pháp tắc khổng lồ Phong có thể căn cứ vào vị trí của cậu ấy mà tìm được chúng ta.”
Ánh mắt Reneedol hơi lóe lên, nàng ta nói khẽ: “Sẽ không đâu, yên tâm đi.”
Mạc ngẩn ra.
Cố Thanh Sơn nghi ngờ hỏi: “Cũng thật lạ, cậu ta không ký kết khế ước, nhưng bây giờ lại có thể sử dụng sức mạnh pháp tắc Phong.”
Reneedol nói: “Điều này cũng chẳng có gì kỳ lạ. Chúa tể Pháp Tắc Ánh Sáng đã chết, nhưng Mạc vẫn có thể sử dụng sức mạnh pháp tắc Ánh Sáng.”
Mạc giật mình hỏi: “Ý của muội là, Atley cũng giống như ta, cũng có tiềm chất trở thành Chúa tể Pháp Tắc?”
“Đúng.” Reneedol đáp.
Mạc nhẹ nhàng thở ra.
Cố Thanh Sơn nhìn Reneedol, càng không biết rốt cuộc nàng ta đang suy nghĩ chuyện gì.
Xem ra, hắn còn phải làm thêm nhiều bữa cơm nữa, thăm dò mục đích thật sự của nàng ta.
Trong lúc suy nghĩ, mọi người nhanh chóng chuẩn bị thỏa đáng.
Bọn họ chọn đại một hướng, sau đó rời khỏi rừng cây.
Vùng hoang dã rộng lớn vô ngần.
Bôn ba liên tục cả ngày, cho đến khi mặt trời xuống núi, mọi người mới dừng lại.
Đến chỗ tránh gió gần dòng sông vận mệnh, bọn họ phát hiện một tảng đá to lớn được cỏ khô che khuất.
Mạc cầm quyển sách vận mệnh màu vàng nhìn thoáng qua, nói: “An toàn rồi.”
Mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Atley nói: “Đã lâu rồi ta không có đi đường dài như vậy.”
Reneedol lạnh lùng nói: “Đám thú pháp tắc khổng lồ phong tỏa truyền tống và thuật phi hành, ngươi nhất định phải thích ứng với phương thức trốn chạy như hiện tại. Nếu không, một khi cuộc chiến nổ ra, người chết đầu tiên chính là ngươi.”
Cố Thanh Sơn lơ đãng nhìn hai người, cuối cùng nhìn vào Xích Hộc.
Xích Hộc là người ký khế ước của Chúa tể Pháp tắc Tử Vong, có tác dụng rất lớn trong chiến đấu.
Để cô ấy trưởng thành nhanh một chút, điều này cũng phù hợp với mục đích của Reneedol và hắn.
Lúc này, Atley lắc đầu, thở dài: “Được rồi, ăn chưa? Chúng ta có gì ăn hay không?”
Nghe cậu ta hỏi, mọi người mới cảm nhận được cơn đói, không khỏi cùng nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
“Ta nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ đi săn.”
Cố Thanh Sơn thở phì phò, ngồi dựa vào mép tảng đá.
Thân là tu sĩ đạt cảnh giới Tinh Hà Thánh Nhân, hắn có chạy cả ngày cũng không sao, nhưng Cố Thanh Sơn nhất định phải để cho hắn nhìn giống mọi người.
Như vậy mới bình thường.
Tất cả mọi người bắt đầu nghỉ ngơi.
Xích Hộc nằm thẳng xuống bãi cỏ.
Cô không còn cảm giác say rượu như trước đây, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, sau đó đến bên cạnh cô, hỏi: “Cô thế nào rồi?”
Sắc mặt Xích Hộc trắng bệch, đáp: “Hơi choáng, lại còn rất khát nước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận