Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục
Chương 89
Thính lực của Ám Vệ rất nhạy bén, một lúc lâu sau mới nghe được bên trong vọng ra một tiếng "Ừ" khe khẽ. Dường như là đã đồng ý với hắn...
Sau nửa canh giờ, Yến Cẩn lại nhìn về phía sau lần nữa. Vẫn chưa thấy ai theo lên. Hắn nhíu mày, cảm thấy có chút bất an, bèn xoay người đẩy cửa nhìn về phía Ám Vệ, sắc mặt không tốt lắm:
"Quay về."
Ám Vệ nghe lệnh, quay đầu ngựa phi nhanh trở về. Đi một lúc lâu mà vẫn không thấy xe ngựa của Tống Dụ, theo lý mà nói, cho dù có chậm hơn nữa cũng không nên như thế này. Cả hai người đều đã nhận ra có điều không ổn. Chẳng cần phân phó, hắn liền tăng tốc độ, đi thêm một đoạn đường nữa cuối cùng mới bắt gặp chiếc xe ngựa màu vàng óng đang dừng bên vệ đường. Phu xe cùng những người khác đều bị thuốc mê làm cho ngất đi, ngã lăn trên mặt đất, còn con ngựa màu vàng kia thì đang buồn chán gặm cỏ.
Ám Vệ trong lòng kinh hãi, đang định vén rèm xe lên xem xét, nhưng không ngờ vương gia đã ra tay trước hắn một bước. Hắn nghiêng người nhìn qua khe cửa, thấy đồ đạc bên trong đều đổ ngổn ngang, một mảnh hỗn độn. Nhưng người thì lại mất tích. Hắn dường như thấy ngón tay buông thõng bên người của vương gia hơi siết lại, nhưng một khắc sau nhìn lại, Yến Cẩn vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu. Có lẽ đó là ảo giác chăng.
Trong buồng xe của Tống Dụ có thả không ít Kim Liên tử. Lâm Tri Ngư sau khi bị trói xong thì bị vắt ngang đặt lên lưng một con ngựa. Con ngựa này chạy cực nhanh, tiếng gió rít qua bên tai, phía dưới là tiếng móng ngựa nện trên mặt đất "Cộc cộc cộc", thỉnh thoảng còn có bụi đất bay táp vào mặt nàng. Nàng mím chặt đôi môi, đề phòng nuốt phải cả bụng bùn đất.
Nhưng quan trọng hơn là, bộ tóc giả của nàng đã bị gió thổi bay mất, đỉnh đầu lạnh buốt, cũng không biết sau này có bị đau nửa đầu hay không. Lâm Tri Ngư vừa bị xóc nảy đến buồn nôn vừa thấy tiếc hùi hụi. Bộ tóc giả giống y như thật thế kia, thật đáng tiếc. Nàng bắt đầu hoài niệm con ngựa gầy ốm yếu ớt kia của Tống Dụ...
Hồi lâu sau ngựa mới chạy chậm lại, người áo đen ghìm cương một tiếng "hí", đầu ngựa ngẩng cao, móng trước giơ lên, Lâm Tri Ngư suýt chút nữa thì bị hất văng xuống đất. May mà người áo đen tay mắt lanh lẹ, ôm nàng xuống, đặt đứng trên mặt đất. Lâm Tri Ngư cố gắng đứng vững, giữ thăng bằng. Thời gian dường như ngưng đọng lại trong giây lát.
Một khắc sau, nàng cảm giác trước mắt sáng trở lại. Người áo đen đứng trước mặt lộ vẻ nghi hoặc, cứ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của nàng, dường như vô cùng khó hiểu tại sao trước đó rõ ràng là một cô nương xinh đẹp mỹ miều, mà bây giờ lại biến thành một ni cô trọc đầu? Có điều, hắn dường như cũng không cần lời giải thích từ nàng.
Lâm Tri Ngư ngoan ngoãn cúi đầu, len lén quan sát tình hình xung quanh. Khung cảnh trước mắt khác hẳn với tưởng tượng của nàng, đây là một tòa nhà rất lớn, bên trong có không ít phòng ốc và kiến trúc. Ngoài cửa ra vào có treo một tấm biển hiệu nhưng lại chẳng viết gì cả. Người ra kẻ vào, trông vẫn rất náo nhiệt. Dường như đây không phải là một cái ổ thổ phỉ. Nàng bảo hệ thống mở bản đồ chỉ dẫn ra xem, lại phát hiện trên bản đồ hiển thị dòng chữ "Chưa mệnh danh". Đúng thật là đơn giản và thô bạo.
Người kia nhìn nàng một hồi rồi cũng không bận tâm quá nhiều, quay người đi thẳng vào bên trong. Lâm Tri Ngư đứng ngây ra tại chỗ, mặt đầy vẻ mờ mịt, sao lại bỏ mặc nàng rồi? Phía sau, mấy người áo đen khác đang khiêng Tống Dụ đi vào một tòa kiến trúc bên trong. Nàng do dự một chút, rồi cũng cà nhắc đi theo sau.
Lâm Tri Ngư vừa khó khăn lê bước theo lên cầu thang, liền nghe thấy một giọng nói của đàn ông vọng tới, dường như đã chờ đợi bọn họ từ lâu:
"Tìm được người rồi à?"
Nàng ló đầu ra từ phía sau người áo đen, phát hiện một người đàn ông trung niên đang nhìn Tống Dụ với đôi mắt sáng rực. Gu thẩm mỹ của người nơi này thật đúng là không tầm thường!
Một lát sau người đàn ông trung niên mới chú ý tới Lâm Tri Ngư và cái thế đứng trông rất gắng sức của nàng. Biểu cảm của ông ta hơi có vẻ áy náy, bèn tiến lên một bước cởi sợi Kim Liên tử đang trói trên tay chân nàng ra:
"Cô nương, tình huống khẩn cấp nên có nhiều chỗ mạo phạm, còn xin Hải Hàm."
Bọn họ tuy tỏ ra khách khí, nhưng Lâm Tri Ngư cũng không dám so đo. Nàng vừa xoa xoa cổ tay, vừa thăm dò hỏi:
"Các vị đại hiệp, không biết nơi này là... ?"
Nhưng trong lòng nàng lại không hi vọng quá lớn, xem cái bộ dạng thần thần bí bí của bọn họ, chắc hẳn có hỏi cũng sẽ không nhận được câu trả lời.
Nào ngờ người đàn ông trung niên kia lại cởi mở cười lớn:
"Tại hạ là Lưu Khôn, nơi đây chính là Ám Ảnh Các."
Ông ta đi thẳng vào vấn đề, không hề giấu giếm chút nào.
"A?"
Nàng biết Yến Cẩn lần này đến Thanh Khê Trấn chính là vì điều tra sự tình của Ám Ảnh Các, lại không ngờ rằng bọn họ lại ra tay trước một bước. Có điều, bọn họ bắt trói nàng và Tống Dụ để làm gì chứ?
Lưu Khôn lại nhìn về phía Tống Dụ vẫn đang hôn mê, biểu lộ đầy tán thưởng:
"Thuật dịch dung của Chu lão tiên sinh thật sự là càng ngày càng cao minh, không chỉ có thể thay đổi dung mạo, mà ngay cả cốt tướng cùng vóc dáng béo gầy cũng có thể thay đổi."
Cái quỷ gì vậy? Lâm Tri Ngư nghe mà thấy lơ ngơ.
Hắn dường như cũng không muốn nhiều lời, mà dẫn đường đưa nàng cùng Tống Dụ lên một căn phòng ở lầu hai, đồng thời phân phó thuộc hạ:
"Xin mời Vương Đại Phu đến khám cho vương gia."
Vương gia? Lâm Tri Ngư nghe cách xưng hô của hắn thì bừng tỉnh đại ngộ, mặc dù không hiểu vì sao, nhưng đám người này chắc hẳn đã nhầm Tống Dụ thành Yến Cẩn rồi.
Trong đầu nàng suy nghĩ nhanh chóng chuyển biến, vội cười một tiếng ngăn cản:
"Không được đâu, vương gia đã uống thuốc rồi, ngài ấy ghét nhất là có người khác đến gần."
Mặc dù Ám Ảnh Các đã nhiều lần tỏ ra thiện ý, nhưng dù sao vẫn không đáng tin hoàn toàn. Lâm Tri Ngư quyết định đâm lao phải theo lao, quan sát thêm một chút, chứ nếu đại phu tới khám, không chừng sẽ nhìn ra manh mối gì đó.
Lưu Khôn không để ý đến lời từ chối của nàng, mà vẫn tiếp tục gọi thuộc hạ. Lâm Tri Ngư vô cùng sốt ruột, nhất thời không nghĩ ra cách nào để từ chối nữa. Đúng lúc này, nàng lại thấy ngón tay Tống Dụ trùng hợp cử động, hắn uể oải mở mắt ra, giọng nói yếu ớt vang lên:
"Ta không cần xem đại phu... " Nàng lập tức nhào tới bên cạnh:
"Vương gia!"
đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn đừng nói chuyện. Tống Dụ vô cùng phối hợp diễn cùng nàng tiết mục chủ tớ tình thâm.
Lời nói của Tống Dụ rõ ràng có tác dụng hơn nàng rất nhiều. Lưu Khôn không còn cố chấp nữa, mà quay sang phân phó thuộc hạ:
"Thôi được rồi, đi nấu chút canh gừng mang tới đây."
Nói xong liền bước ra khỏi phòng, để lại Lâm Tri Ngư và Tống Dụ hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Lâm Tri Ngư mở miệng trước:
"Tống công tử, bọn họ nhận lầm người rồi... " Nàng còn chưa nói hết câu đã nghe Tống Dụ đáp:
"Ta biết cả rồi."
Tống Dụ trông không hề giống một người vừa bị trúng gió lạnh chút nào. Hắn phủi phủi bụi trên người rồi ngồi xuống, chiếc giường dưới thân khẽ rung lên.
Sau nửa canh giờ, Yến Cẩn lại nhìn về phía sau lần nữa. Vẫn chưa thấy ai theo lên. Hắn nhíu mày, cảm thấy có chút bất an, bèn xoay người đẩy cửa nhìn về phía Ám Vệ, sắc mặt không tốt lắm:
"Quay về."
Ám Vệ nghe lệnh, quay đầu ngựa phi nhanh trở về. Đi một lúc lâu mà vẫn không thấy xe ngựa của Tống Dụ, theo lý mà nói, cho dù có chậm hơn nữa cũng không nên như thế này. Cả hai người đều đã nhận ra có điều không ổn. Chẳng cần phân phó, hắn liền tăng tốc độ, đi thêm một đoạn đường nữa cuối cùng mới bắt gặp chiếc xe ngựa màu vàng óng đang dừng bên vệ đường. Phu xe cùng những người khác đều bị thuốc mê làm cho ngất đi, ngã lăn trên mặt đất, còn con ngựa màu vàng kia thì đang buồn chán gặm cỏ.
Ám Vệ trong lòng kinh hãi, đang định vén rèm xe lên xem xét, nhưng không ngờ vương gia đã ra tay trước hắn một bước. Hắn nghiêng người nhìn qua khe cửa, thấy đồ đạc bên trong đều đổ ngổn ngang, một mảnh hỗn độn. Nhưng người thì lại mất tích. Hắn dường như thấy ngón tay buông thõng bên người của vương gia hơi siết lại, nhưng một khắc sau nhìn lại, Yến Cẩn vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu. Có lẽ đó là ảo giác chăng.
Trong buồng xe của Tống Dụ có thả không ít Kim Liên tử. Lâm Tri Ngư sau khi bị trói xong thì bị vắt ngang đặt lên lưng một con ngựa. Con ngựa này chạy cực nhanh, tiếng gió rít qua bên tai, phía dưới là tiếng móng ngựa nện trên mặt đất "Cộc cộc cộc", thỉnh thoảng còn có bụi đất bay táp vào mặt nàng. Nàng mím chặt đôi môi, đề phòng nuốt phải cả bụng bùn đất.
Nhưng quan trọng hơn là, bộ tóc giả của nàng đã bị gió thổi bay mất, đỉnh đầu lạnh buốt, cũng không biết sau này có bị đau nửa đầu hay không. Lâm Tri Ngư vừa bị xóc nảy đến buồn nôn vừa thấy tiếc hùi hụi. Bộ tóc giả giống y như thật thế kia, thật đáng tiếc. Nàng bắt đầu hoài niệm con ngựa gầy ốm yếu ớt kia của Tống Dụ...
Hồi lâu sau ngựa mới chạy chậm lại, người áo đen ghìm cương một tiếng "hí", đầu ngựa ngẩng cao, móng trước giơ lên, Lâm Tri Ngư suýt chút nữa thì bị hất văng xuống đất. May mà người áo đen tay mắt lanh lẹ, ôm nàng xuống, đặt đứng trên mặt đất. Lâm Tri Ngư cố gắng đứng vững, giữ thăng bằng. Thời gian dường như ngưng đọng lại trong giây lát.
Một khắc sau, nàng cảm giác trước mắt sáng trở lại. Người áo đen đứng trước mặt lộ vẻ nghi hoặc, cứ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của nàng, dường như vô cùng khó hiểu tại sao trước đó rõ ràng là một cô nương xinh đẹp mỹ miều, mà bây giờ lại biến thành một ni cô trọc đầu? Có điều, hắn dường như cũng không cần lời giải thích từ nàng.
Lâm Tri Ngư ngoan ngoãn cúi đầu, len lén quan sát tình hình xung quanh. Khung cảnh trước mắt khác hẳn với tưởng tượng của nàng, đây là một tòa nhà rất lớn, bên trong có không ít phòng ốc và kiến trúc. Ngoài cửa ra vào có treo một tấm biển hiệu nhưng lại chẳng viết gì cả. Người ra kẻ vào, trông vẫn rất náo nhiệt. Dường như đây không phải là một cái ổ thổ phỉ. Nàng bảo hệ thống mở bản đồ chỉ dẫn ra xem, lại phát hiện trên bản đồ hiển thị dòng chữ "Chưa mệnh danh". Đúng thật là đơn giản và thô bạo.
Người kia nhìn nàng một hồi rồi cũng không bận tâm quá nhiều, quay người đi thẳng vào bên trong. Lâm Tri Ngư đứng ngây ra tại chỗ, mặt đầy vẻ mờ mịt, sao lại bỏ mặc nàng rồi? Phía sau, mấy người áo đen khác đang khiêng Tống Dụ đi vào một tòa kiến trúc bên trong. Nàng do dự một chút, rồi cũng cà nhắc đi theo sau.
Lâm Tri Ngư vừa khó khăn lê bước theo lên cầu thang, liền nghe thấy một giọng nói của đàn ông vọng tới, dường như đã chờ đợi bọn họ từ lâu:
"Tìm được người rồi à?"
Nàng ló đầu ra từ phía sau người áo đen, phát hiện một người đàn ông trung niên đang nhìn Tống Dụ với đôi mắt sáng rực. Gu thẩm mỹ của người nơi này thật đúng là không tầm thường!
Một lát sau người đàn ông trung niên mới chú ý tới Lâm Tri Ngư và cái thế đứng trông rất gắng sức của nàng. Biểu cảm của ông ta hơi có vẻ áy náy, bèn tiến lên một bước cởi sợi Kim Liên tử đang trói trên tay chân nàng ra:
"Cô nương, tình huống khẩn cấp nên có nhiều chỗ mạo phạm, còn xin Hải Hàm."
Bọn họ tuy tỏ ra khách khí, nhưng Lâm Tri Ngư cũng không dám so đo. Nàng vừa xoa xoa cổ tay, vừa thăm dò hỏi:
"Các vị đại hiệp, không biết nơi này là... ?"
Nhưng trong lòng nàng lại không hi vọng quá lớn, xem cái bộ dạng thần thần bí bí của bọn họ, chắc hẳn có hỏi cũng sẽ không nhận được câu trả lời.
Nào ngờ người đàn ông trung niên kia lại cởi mở cười lớn:
"Tại hạ là Lưu Khôn, nơi đây chính là Ám Ảnh Các."
Ông ta đi thẳng vào vấn đề, không hề giấu giếm chút nào.
"A?"
Nàng biết Yến Cẩn lần này đến Thanh Khê Trấn chính là vì điều tra sự tình của Ám Ảnh Các, lại không ngờ rằng bọn họ lại ra tay trước một bước. Có điều, bọn họ bắt trói nàng và Tống Dụ để làm gì chứ?
Lưu Khôn lại nhìn về phía Tống Dụ vẫn đang hôn mê, biểu lộ đầy tán thưởng:
"Thuật dịch dung của Chu lão tiên sinh thật sự là càng ngày càng cao minh, không chỉ có thể thay đổi dung mạo, mà ngay cả cốt tướng cùng vóc dáng béo gầy cũng có thể thay đổi."
Cái quỷ gì vậy? Lâm Tri Ngư nghe mà thấy lơ ngơ.
Hắn dường như cũng không muốn nhiều lời, mà dẫn đường đưa nàng cùng Tống Dụ lên một căn phòng ở lầu hai, đồng thời phân phó thuộc hạ:
"Xin mời Vương Đại Phu đến khám cho vương gia."
Vương gia? Lâm Tri Ngư nghe cách xưng hô của hắn thì bừng tỉnh đại ngộ, mặc dù không hiểu vì sao, nhưng đám người này chắc hẳn đã nhầm Tống Dụ thành Yến Cẩn rồi.
Trong đầu nàng suy nghĩ nhanh chóng chuyển biến, vội cười một tiếng ngăn cản:
"Không được đâu, vương gia đã uống thuốc rồi, ngài ấy ghét nhất là có người khác đến gần."
Mặc dù Ám Ảnh Các đã nhiều lần tỏ ra thiện ý, nhưng dù sao vẫn không đáng tin hoàn toàn. Lâm Tri Ngư quyết định đâm lao phải theo lao, quan sát thêm một chút, chứ nếu đại phu tới khám, không chừng sẽ nhìn ra manh mối gì đó.
Lưu Khôn không để ý đến lời từ chối của nàng, mà vẫn tiếp tục gọi thuộc hạ. Lâm Tri Ngư vô cùng sốt ruột, nhất thời không nghĩ ra cách nào để từ chối nữa. Đúng lúc này, nàng lại thấy ngón tay Tống Dụ trùng hợp cử động, hắn uể oải mở mắt ra, giọng nói yếu ớt vang lên:
"Ta không cần xem đại phu... " Nàng lập tức nhào tới bên cạnh:
"Vương gia!"
đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn đừng nói chuyện. Tống Dụ vô cùng phối hợp diễn cùng nàng tiết mục chủ tớ tình thâm.
Lời nói của Tống Dụ rõ ràng có tác dụng hơn nàng rất nhiều. Lưu Khôn không còn cố chấp nữa, mà quay sang phân phó thuộc hạ:
"Thôi được rồi, đi nấu chút canh gừng mang tới đây."
Nói xong liền bước ra khỏi phòng, để lại Lâm Tri Ngư và Tống Dụ hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Lâm Tri Ngư mở miệng trước:
"Tống công tử, bọn họ nhận lầm người rồi... " Nàng còn chưa nói hết câu đã nghe Tống Dụ đáp:
"Ta biết cả rồi."
Tống Dụ trông không hề giống một người vừa bị trúng gió lạnh chút nào. Hắn phủi phủi bụi trên người rồi ngồi xuống, chiếc giường dưới thân khẽ rung lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận