Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục

Chương 168

Tiên Đế vì muội muội qua đời mà phi thường thương tâm, liên lụy đến sức khỏe cũng kém đi rất nhiều, không bao lâu liền băng hà. Khánh An Đế kế vị, hoàng hậu của Tiên Đế trở thành thái hậu.
Bên trong Từ An Điện, thái hậu tê liệt ngã xuống ghế.
Nửa ngày sau mới nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đều do Yến Cẩn! Nếu không phải hắn hại Dương Nhi, hắn đã không đến nỗi bí quá hoá liều, rơi vào tình trạng bây giờ! Ai gia và hoàng đế cũng sẽ không mẹ con ly tâm, Lục Gia... Lục Gia cũng sẽ không lưu lạc đến nông nỗi này!"
Ca ca đã già, lưu vong chẳng khác nào muốn lấy mạng của hắn.
Tiền Ma Ma im lặng không dám nhiều lời. Kỳ thật hình phạt này đã xem như được giảm nhẹ, dù sao cũng là tội lớn mưu phản.
Thái hậu quay đầu nhìn nàng:
"Ai gia sai người mời hoàng thượng đến Từ An Cung dùng bữa, hắn nói thế nào?"
Tiền Ma Ma cúi thấp đầu:
"Tôn Hỉ nói, bệ hạ chính vụ bận rộn, hôm nay e là không tới được..."
Thái hậu siết chặt ngón tay.
Hoàng thượng rõ ràng đang dùng cách này để nói cho nàng biết, cầu tình cho Lục Gia là vô dụng.
Sau khi kết quả xử quyết vụ Yến Dương bức vua thoái vị được đưa ra không bao lâu, Khánh An Đế liền tuyên đọc một đạo thánh chỉ khác trên buổi tảo triều.
Sắc phong Thất hoàng tử làm thái tử.
Trong triều đình, mỗi người đều có tâm tư khác nhau, nhưng bề ngoài đều đồng loạt lên tiếng khen ngợi...
Vào ngày Yến Dương bị đày đi xa, Yến Phỉ Nhiên, người sắp lên ngôi vị Trữ Quân, đã đến phủ Tứ hoàng tử.
Xung quanh phủ hoàng tử có lớp lớp thị vệ canh giữ, cảnh giới nghiêm ngặt. Xuyên qua hành lang quanh co, trong phủ bày ra một cảnh tượng suy tàn vì mấy ngày không có người dọn dẹp, cành khô lá úa rơi đầy mặt đất.
Yến Dương đã bị lột bỏ hoa phục ngày xưa, mặc bộ Thô Bố Ma Y màu xanh xám, lưng còng xuống, gầy đến mức gần như chỉ còn da bọc xương. Hôm đó thời tiết không tốt, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, trên đầu vậy mà lờ mờ có thể thấy mấy sợi tóc bạc.
Trông như già đi cả chục tuổi chỉ trong thoáng chốc.
Tứ Hoàng tử phi đứng một bên vịn hắn, thỉnh thoảng lại cúi đầu khóc nức nở.
Yến Dương phát giác Yến Phỉ Nhiên đến, cố gắng đứng thẳng người dậy, nuốt tiếng ho khan sắp bật ra vào trong cổ họng. Lúc hắn ngẩng đầu lên, cứ ngỡ sẽ nhìn thấy vẻ mặt kẻ cả, bề trên nhìn xuống trên mặt đối phương.
Vào đêm mưu sự bức vua thoái vị bị bại lộ, hắn còn có dũng khí tự sát, nhưng sau đó, hắn lại mất đi dũng khí ấy, ngày ngày trôi qua trong giãy giụa và tuyệt vọng, cho đến khi Tứ Hoàng tử phi mang thai.
Yến Dương cuối cùng đã từ bỏ ý định. Không thể nói là vui hay không vui, nếu chết vào ngày đó, có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ một chút. Người đời vốn quen thói nâng cao giẫm thấp, trước kia hắn lại gây thù chuốc oán với không ít người, hắn gần như có thể tưởng tượng được cục diện mình sẽ phải đối mặt sau này.
Yến Phỉ Nhiên không phải đến để chế nhạo hay khoe khoang, đối với vị Tứ ca này của mình, bây giờ hắn chỉ còn lại sự cảm khái mà thôi.
Yến Dương không chịu nổi dáng vẻ đắc ý của Yến Phỉ Nhiên, nó càng làm nổi bật sự sa sút tinh thần không gì sánh được của hắn:
"Ngươi có biết vì sao ta lại liên tục nhằm vào ngươi không?"
Yến Phỉ Nhiên trầm mặc. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, cũng không biết đối phương xuất phát từ dụng ý gì. Nhưng thân là người hoàng thất, huynh đệ tranh giành lẫn nhau dường như cũng chẳng cần lý do gì.
Yến Dương nhìn bộ dạng của hắn, cười một cách âm trầm quỷ dị, đôi mắt lộ ra vẻ đặc biệt đục ngầu:
"Ngươi còn không biết đúng không? Vị Khương Lục tiên sinh mà ngươi quen biết ở Lê Huyện chính là Mân Vương đó."
Yến Phỉ Nhiên nghe vậy khựng lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục biểu cảm. Khoảnh khắc ngây người ngắn ngủi này chỉ diễn ra trong sát na, ngay cả Yến Dương đang nhìn chằm chằm vào hắn cũng không phát hiện ra.
Yến Dương không thấy được phản ứng mong muốn, hơi có chút thất vọng. Người trong cung phái tới đang thúc giục hắn lên đường đi xa.
Trong lòng không cam tâm, hắn mang theo Tứ Hoàng tử phi rời đi, theo sau là các thị vệ trông coi hắn. Tuy nói là bị biếm thành thứ dân, nhưng nghĩ mà xem, ít nhất là trong rất nhiều năm tới, hắn sẽ không có tự do, luôn có người giám sát hắn trong bóng tối...
Sau khi rời đi, Yến Phỉ Nhiên không đi tìm Yến Cẩn để chứng thực.
Hắn không phải kẻ ngốc. Trước đó hắn luôn bị cuốn vào cuộc tranh đấu hoàng quyền, không có thời gian suy nghĩ kỹ lại, Yến Cẩn lại xóa sạch manh mối quá triệt để, cho nên hắn mới không hề phát giác.
Mọi chuyện đều có dấu vết để lần theo. Vị Khương Lục kia quả thực có khí chất cực kỳ tương tự Yến Cẩn, hơn nữa bên cạnh cũng luôn có tiểu ni cô kia đi cùng.
Khi đó, hắn vừa từ bên kia trở về liền bị Yến Dương liên tiếp nhằm vào. Về sau hắn mới biết đối phương tưởng rằng hắn điều tra chuyện của Vương Chi Đống, hạ bệ được thuộc hạ của hắn là Ngô Thượng Thư.
Thì ra, chuyện này là do Yến Cẩn đẩy lên người hắn.
Hắn nghĩ tới nhiều chuyện hơn nữa.
Trước đó Yến Dương trúng độc, manh mối lại đều chỉ về phía hắn. Lúc trước hắn còn tưởng là hoàng tử khác hãm hại, bây giờ nghĩ lại, chỉ có thể là Yến Cẩn.
Sắc mặt Yến Phỉ Nhiên lạnh như băng. Hắn không có cách nào làm gì, nhưng quả thực đã không thể xem Yến Cẩn là vị hoàng thúc ôn nhu hiền lành trước kia nữa.
Lâm Tri Ngư nhận được tin tức của Cố Thanh Chi.
Nói là Yến Phỉ Nhiên được phong làm Trữ Quân nên phải chuẩn bị rất nhiều thứ, nàng sắp vào Đông Cung trở thành thái tử phi cũng không thể phân thân ra được, cho nên trong thời gian ngắn không thể cùng nhau ăn cơm.
Thôi được, nàng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Dù sao ở trong vương phủ, cái ổ yên vui này, thật sự thoải mái hơn nhiều so với ở trong sân nhỏ trong con ngõ hẻm kia. Lại thêm mấy ngày trước, Chu Quảng đã đem một loạt khế đất đã nhắc tới trước đó đưa hết cho nàng.
Lâm Tri Ngư bỗng chốc phất nhanh, ngay cả trong mơ cũng thấy mình đang thu tô, kiếm tiền.
Thật đáng ghét, đây chính là niềm vui của kẻ có tiền sao?
Lâm Tri Ngư ngồi trước bàn sách, phơi nắng, bắt đầu mặc sức tưởng tượng về cuộc sống sau khi hoàn thành nhiệm vụ và hoàn tục. Đầu tiên, nàng muốn đi ăn lẩu, muốn gọi cả mao đỗ, tiết vịt, thịt trâu... tất tần tật bỏ vào.
Tiếp theo đó, nàng liếc nhìn người bên cạnh, sau khi hoàn tục nhất định phải yêu đương thật vui vẻ. Nói đến đây, nàng cũng có chút phiền muộn, trước đó Chu Thế Dược nói có thuốc mọc tóc, mình còn hứa tặng Cố Thanh Chi một phần.
Lại không ngờ, Chu Thế Dược vừa đi liền biệt tăm tin tức, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa về.
Mang cái đầu trọc đi yêu đương thật đúng là rất kỳ quái.
Ai.
Lâm Tri Ngư nằm bò ra bàn, thở dài một hơi, sau đó liếc nhìn Yến Cẩn.
Không có phản ứng.
Nàng chống tay kéo đầu lên, lại thở dài một hơi, Yến Cẩn vẫn không có phản ứng.
Lâm Tri Ngư nhíu mày, không đúng lắm nhỉ. Thường ngày khi hai người cùng ở trong thư phòng, Yến Cẩn luôn luôn chú ý mười phần đến mọi cử động của nàng, hôm nay lại giống như là đã ngăn cách hết mọi động tĩnh bên ngoài.
Hơn nữa theo nàng quan sát, trang sách trong tay hắn đã dừng lại ở đó trọn vẹn nửa canh giờ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận