Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục

Chương 119

Ba ngày thoáng chốc đã trôi qua.
"Đại sư, đại sư, hôm nay quả nhiên có mặt trời."
Sáng sớm, Tiểu Lan liền hứng thú bừng bừng chạy vào.
Lâm Tri Ngư nhìn ra ngoài.
Mặc dù trời chưa sáng hẳn, nhưng lúc này đã có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng hồng nhạt xuyên qua tầng mây, gần như báo hiệu một ngày thời tiết tốt đẹp sắp tới.
Lâm Tri Ngư không hề bất ngờ, hệ thống thứ này tuy những mặt khác không đáng tin cậy, nhưng dự báo thời tiết thì vẫn rất chuẩn.
Sự hoài nghi cuối cùng trong lòng mọi người cũng bị xua tan.
Nhìn thần sắc nàng càng thêm mấy phần kính sợ.
Ngày hôm đó, mọi chuyện tiếp theo tiến triển vô cùng thuận lợi.
Lâm Tri Ngư cũng không bày ra trận thế lớn lao gì, chỉ là trong tay cầm một chuỗi Phật châu, thỉnh thoảng giả vờ giả vịt lẩm bẩm.
Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của đám tiểu nha đầu, Lâm Tri Ngư lúng túng đến mức ngón chân cũng phải quắp lại.
Nàng thật sự đã đóng vai một kẻ thần côn.
May mà nàng đã từ chối các loại đồ vật như lá bùa cùng máu chó mà Chu Quảng chuẩn bị cho nàng.
Nàng khẽ ngẩng đầu liếc sang bên phải.
Yến Cẩn, người biết rõ chuyện này, thần sắc tỉnh táo nghiêm túc, dường như thật sự đang làm một chuyện vô cùng trọng đại, chỉ khi phát giác được tầm mắt của nàng mới khẽ mỉm cười.
Tể Nguyên Đại Sư thì đi theo ở bên còn lại của nàng.
Lâm Tri Ngư dựa theo lộ tuyến Yến Cẩn đã sắp đặt từ trước, đồng thời đã thực địa diễn tập qua vào ban đêm, đi quanh đi quẩn.
Đi một mạch tới Phương Phỉ Uyển.
Đám người cũng không bất ngờ, dù sao trước đó đã biết đại sư cũng phát hiện tà túy ở chỗ này, nghĩ đến nơi này nữ tử đông, âm khí nặng, tà túy có lẽ đặc biệt ưa thích nơi này chăng?
Lâm Tri Ngư chỉnh lại thần sắc, duỗi ngón tay, chỉ ra mấy người thường ngày không quá an phận trong đám người do thái hậu đưa tới.
"Mấy vị thí chủ này, trên người cũng có thể nhìn thấy tà khí như có như không..."
Lâm Tri Ngư cũng không nói nhiều.
Nhưng ý tứ rất rõ ràng, các nàng không thích hợp ở lại vương phủ.
Bọn hạ nhân nhận được hiệu lệnh của Yến Cẩn, trực tiếp ra tay, bắt các nàng lại cùng một chỗ.
Lâm Tri Ngư cũng không chọn hết, còn giữ lại hai ba người, Trương Chỉ Lan là một trong số đó.
Mặc dù không bị bắt lại, nhưng Trương Chỉ Lan trông có vẻ tức giận, nhìn về phía Lâm Tri Ngư với thần sắc cũng vô cùng bất thiện.
Lâm Tri Ngư nhìn dáng vẻ xù lông của nàng cảm thấy có chút đáng yêu, nhất thời cũng không biết mình đã chọc giận nàng ở điểm nào.
Không để tâm suy nghĩ nhiều, nàng lại dạo một vòng ở khu vực gần đó.
Cuối cùng vừa đi vừa dừng, đến phòng bếp của vương phủ.
Lúc này chính là thời gian sắp đến bữa trưa, trong phòng bếp vô cùng bận rộn.
Thái thịt, hấp nấu xào, nói chuyện qua lại... Trông có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Đột nhiên nhìn thấy một đám người đông đúc với khí thế như vậy đi tới, động tác trên tay bọn hắn dừng lại, vội vàng hành lễ, trên mặt cũng lộ ra vẻ hơi căng thẳng, thừa dịp người khác không chú ý liền lén lút quan sát tình hình.
Đại sư cầm Phật châu trong tay, bên cạnh đứng hai vị nhân vật tầm cỡ.
Vị Tể Nguyên Đại Sư của Hộ Quốc Tự ngược lại có vẻ mặt hòa nhã, gần đây cũng là khách quen của phòng bếp, nên còn đỡ.
Nhưng trên khuôn mặt Yến Cẩn lại không thấy ý cười, khác một trời một vực với hình tượng ôn hòa ngày thường, cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ.
Phía sau ba người bọn họ là đám hộ vệ vương phủ đang khí thế hung hăng áp giải mấy nữ tử đang khóc nức nở.
Người trong phòng bếp thấy thế càng thêm căng thẳng, không dám gây ra tiếng động.
Trong nhất thời, yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Hồi lâu sau, Yến Cẩn ho một tiếng phá vỡ sự im lặng.
Đám người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tri Ngư biết đã đến lúc mình ra mặt, đi đến bên cạnh Vương Hương cô cô ở phía trước nhất, chắp tay trước ngực:
"A di đà phật, vị thí chủ này... cũng..."
Lời còn chưa nói hết, lại chỉ lắc đầu thở dài một hơi.
Những người khác làm sao không hiểu, lập tức hành động.
"Ấy ấy, các ngươi làm trò gì vậy?"
Vương Hương hai mắt trợn lớn, hai tay cố gắng giãy khỏi sự trói buộc, giọng nói lanh lảnh, không còn chút vênh váo đắc ý nào của ngày thường.
Nàng lúc trước ỷ mình là người Khánh An Đế đưa vào vương phủ, sau lưng lại có thái hậu chống lưng, Yến Cẩn cũng đối với nàng mắt nhắm mắt mở, nên nàng càng ngày càng càn rỡ.
Làm sao chịu nổi đãi ngộ như vậy.
Nhưng bây giờ, lại hoàn toàn không có ai thương hại nàng.
Bầu không khí ở Lục phủ một mảnh u ám ngột ngạt.
Sau khi Yến Cẩn còn sống trở về, Lục Tương liền không còn nở nụ cười nào nữa, nghe nói trong cung thái hậu nương nương và mẹ con Lục Quý Phi đều đã nổi giận mấy lần.
Yến Cẩn dù sao cũng không phải là người dễ dàng bỏ qua.
Nhưng trong khoảng thời gian này hắn thế mà hoàn toàn không có động tĩnh gì, sự bình tĩnh trước cơn bão tố lại càng dễ khiến người ta trong lòng run sợ.
Chủ tử như vậy, bọn hạ nhân tự nhiên cũng càng thêm cẩn thận dè dặt, không dám nhiều lời.
Trong phủ càng tỏ ra kiềm chế đến cực điểm.
Nhưng trong số những người này không bao gồm Lục Phu Nhân.
Kể từ lần trước bắt cái gọi là tà túy không có kết quả, Lục Tương đã bị mất mặt.
Theo lời Lục Minh Thâm, động tác và thần sắc của tiểu nha đầu tên Lâm Tri Ngư kia đều không giống giả bộ, lần này thất bại, hẳn là do Yến Cẩn đã đề phòng nha đầu kia.
Nhưng hắn vẫn khó tránh khỏi sinh tâm tư giận chó đánh mèo với Lý Di Nương, lạnh nhạt một khoảng thời gian dài, cũng không còn hứng thú với con sâu độc truy tung không đáng tin cậy kia của nàng.
Một nguyên nhân khác khiến Lục Phu Nhân vui mừng là, gần đây Lục Minh Thâm rất có ý muốn hồi tâm chuyển ý.
Mặc dù người hắn để mắt tới là vị tiểu thư biết chăm lo gia đình kia, người từng có hôn ước với hoàng gia, lại còn dây dưa không rõ với rất nhiều người.
Nhưng nhìn chung vẫn tốt hơn nhiều so với những mối quan hệ phức tạp khó lường trước đó.
Tô Y Y nhảy xuống xe, sợ bị phát hiện, một đường đi theo đường mòn vắng vẻ, cũng không dám đi nhờ xe, mất một lúc lâu mới đến Kinh Thành.
Đến Kinh Thành, Tô Y Y đi thẳng đến Lục phủ.
Một mặt là vì nàng muốn nói cho Lục Minh Thâm biết chuyện Yến Cẩn có liên hệ với Ám Ảnh Các.
Triều đình luôn cấm việc cấu kết với môn phái giang hồ.
Một phương diện khác, Lâm Tri Ngư đã lừa thái hậu và Lục công tử. Sau đó Tô Y Y suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy thân phận của ni cô không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh Yến Cẩn kia nhất định không tầm thường, hơn nữa cái dáng vẻ tham ăn ham ngủ kia của nàng ! thật sự khiến nàng cảm thấy có chút quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận