Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục

Chương 18

Huyện Lê có vị trí địa lý lệch về phía bắc, lại thêm Thanh Nguyệt Am tọa lạc trên núi, bốn phía trống trải không có gì che chắn, nên chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm quả thật rất lớn. Mặc dù là đêm hè, nhưng cũng không thật sự nóng.
Mà lúc này, cái hành lý bị đâm rách cuối cùng cũng không chịu nổi sức nặng, đồ vật bên trong ào ào rơi xuống mặt đất, phá vỡ sự yên tĩnh.
Mấy vật trắng bóng lăn vài vòng trên mặt đất.
Tĩnh Tâm hơi bị cận thị, nàng cúi đầu, nheo mắt xác nhận, đó là mấy cái màn thầu tròn trịa. Ánh mắt nàng chậm rãi rời khỏi mấy cái màn thầu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Tri Ngư, nhíu mày hỏi:
"Sư muội, ngươi... buổi tối mang theo màn thầu ra hóng gió à?"
Lâm Tri Ngư nhặt quyển kinh thư rơi dưới đất lên, giơ giơ, cố gắng cứu vãn hình tượng của mình:
"Còn có cái này nữa."
Tĩnh Tâm thở dài, bắt đầu nghi ngờ liệu trông mình có phải thật sự quá dễ lừa hay không...
Hiển nhiên người nghe thấy động tĩnh kia không chỉ có mình nàng, mà bao gồm cả Từ Tâm sư thái và những người khác trong Thanh Nguyệt Am cũng lục tục đi ra ngoài sân.
Một đám người mắt sáng rực nhìn Lâm Tri Ngư, chờ nàng giải thích.
Hồi lâu.
"Sư tỷ không phải là vì không muốn đi học nên định bỏ nhà trốn đi đấy chứ?"
Giọng nói trong trẻo của Tĩnh Lạc sư muội vang lên, đặc biệt đột ngột giữa đêm khuya yên tĩnh.
Có người gật đầu.
Từ Tâm sư thái lộ vẻ trầm ngâm, quả thực trước đó Lâm Tri Ngư biểu hiện kháng cự việc đi học quá rõ ràng, muốn bỏ trốn hình như cũng không phải là không có khả năng?
Lâm Tri Ngư nghĩ lại xem rốt cuộc mình đã tạo dựng hình tượng gì trước mặt mọi người, mà lại khiến mọi người có liên tưởng như vậy.
Nàng nhìn biểu cảm của Tĩnh Tâm sư tỷ là biết, cái cớ hóng gió vừa rồi không mấy thuyết phục. Giả vờ chỉnh lại quần áo trên người, Lâm Tri Ngư làm ra vẻ như vừa tỉnh cơn ác mộng, biểu cảm còn tỏ ra kinh ngạc hơn cả mọi người, nhanh chóng đổi lời:
"Xảy ra chuyện gì vậy, ta... ta chắc là bị mộng du rồi."
Tĩnh Tâm trầm mặc.
Nhưng nàng vốn ít lời nên cũng không nói gì, chỉ là nhìn Lâm Tri Ngư với ánh mắt càng thêm vài phần lo lắng.
Cái vẻ lời trước không khớp với lời sau này, có vấn đề lớn đây!
Điều khiến Tĩnh Tâm càng đau lòng hơn là, dung mạo tuyệt sắc ban đầu của sư muội, dưới tác phong kỳ quái như vậy của nàng, đã bị hao tổn hơn phân nửa.
Phung phí của trời!
Lâm Tri Ngư liên tục cam đoan, nàng không ghét đi học và tuyệt đối sẽ không bỏ trốn, mọi người mới lặng lẽ quay về phòng của mình.
Sau đó, Lâm Tri Ngư theo Từ Tâm sư thái về phòng của sư thái.
Đầu tiên là vì Từ Tâm sư thái tự thấy chuyện này có phần trách nhiệm của mình, người mình một tay nuôi nấng thế mà lệ khí lại nặng như vậy, bà cảm thấy mình có nghĩa vụ phải uốn nắn nàng thật tốt. Nguyên nhân quan trọng hơn là, căn phòng nhỏ của Lâm Tri Ngư bừa bộn ngổn ngang, nửa đêm rồi cũng không tiện dọn dẹp.
Ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, càng đừng nói đến chuyện ngủ nghỉ.
Trong phòng Từ Tâm sư thái vừa hay có một chiếc giường mềm. Lâm Tri Ngư ôm chăn gối từ phòng mình sang, sau đó ngoan ngoãn nằm trên giường chờ Từ Tâm sư thái dạy bảo.
Sau đó lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của bà.
Ngủ nhanh thật đấy.
Lâm Tri Ngư nhắm mắt lại, cũng định đi ngủ.
Hồi lâu sau lại mở mắt ra. Nàng cứ nhắm mắt là trong đầu lại hiện lên cảnh Yến Phỉ Nhiên tay cầm trường kiếm đâm về phía mình, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi...
Là nàng đã toi mạng.
Lâm Tri Ngư không ngủ được, nàng rất hoang mang, người muốn giết nàng là nam chính, nhưng hai người đã cứu nàng kia là ai?
Hệ thống giải đáp thắc mắc cho nàng:
"Căn cứ vào hình thể và thân pháp của hai người đó, có lẽ, đại khái, hẳn là thuộc hạ của Yến Cẩn."
Lâm Tri Ngư lật lại nguyên tác, cẩn thận tìm kiếm, quả thực có nhắc đến một câu: Yến Cẩn có hai thuộc hạ, một béo một gầy, người béo thì rất cao, người gầy thì rất thấp, sự tương phản vô cùng rõ rệt.
Người đời gọi là "Phụ tử huynh đệ". Bọn họ không phải anh em ruột, nhưng thường xuyên cùng ra cùng vào, thân thiết như huynh đệ.
Phá án rồi.
Lâm Tri Ngư cũng không còn bận tâm chuyện Yến Cẩn phái người điều tra mình nữa, dù sao chính nàng cũng thấy mình đáng nghi. Nhưng xem ra, Yến Cẩn không có sát ý với nàng.
Nàng âm thầm quyết định phải ôm chặt đùi của đại lão phản diện.
Màn đêm bao trùm, bên ngoài hoàn toàn tĩnh lặng, trong căn phòng mộc mạc, ánh nến leo lét u ám.
Nữ ni mặt ửng hồng, môi đỏ hé mở, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Chỉ thấy nàng dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm, nói với nam tử ôn hòa thanh tú trước mặt:
"Công tử, lòng ta ái mộ ngươi."
Nói xong, một đôi mắt hạnh long lanh sóng nước đầy mong đợi nhìn nam tử đang lật sách trước mặt, vành tai vốn trắng như ngọc cũng đỏ bừng lên.
Nam tử dù đối mặt với vẻ đẹp như vậy, nhưng trên mặt lại không chút gợn sóng, nhìn kỹ còn thấy vài phần thiếu kiên nhẫn. Trên gương mặt tuấn tú của hắn vẫn mang theo vài phần ý cười:
"Sư thái, xin ngươi tự trọng, đừng làm mất mặt người xuất gia. Mấy ngày nữa ta sẽ rời đi."
Giọng nói vẫn ôn hòa, như lời thì thầm dịu dàng nhất thế gian.
Nữ ni ngày thường si mê nhất chính là giọng nói của hắn, nhưng giờ phút này, lời cự tuyệt quá rõ ràng trong lời nói của hắn lại khiến cho vẻ ửng hồng trên mặt nàng thoáng chốc biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại một màu trắng bệch.
Hoàn toàn yên lặng.
Hồi lâu, nữ ni hỏi:
"Có phải là do ta trông không đủ xinh đẹp, tính cách không đủ dịu dàng?"
Nam tử dường như đã chẳng buồn để ý đến nàng, ngước mắt lên nói qua loa một tiếng:
"Có lẽ vậy."
Giọng điệu tùy ý lười biếng nhưng lại lạnh lùng bạc bẽo.
Dù vô tình nhưng vẫn làm người ta rung động.
Nữ ni dường như không thể chấp nhận được, đẩy cửa chạy đi xa dần, từ xa vọng lại tiếng nức nở khó kìm nén.
Nam tử trong phòng lại lật sang trang sách khác, chế nhạo cười một tiếng...
Yến Cẩn vén chăn ngồi dậy từ trên giường.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo trong màu trắng, mái tóc đen dài xõa tung sau lưng, mắt phượng hẹp dài, lông mày dài kéo đến thái dương, quả thực mang dáng vẻ của một vị trích tiên.
Nghĩ đến điều gì đó, hắn khẽ cười một tiếng, biểu cảm giống hệt như trong giấc mơ.
Hắn không biết tại sao mình lại mơ thấy tiểu ni cô kia, lại còn mơ thấy nàng một lòng say mê mình.
Nhưng mà...
Ánh mắt Yến Cẩn lướt qua bình sứ nhỏ trên bàn, vẻ mặt hơi sững lại, tiểu ni cô kia hình như đúng là... thích mình?
Bao năm nay hắn đã gặp nhiều nữ tử yêu thích mình, nhưng phần lớn đều dịu dàng và biết kiềm chế. Cũng có người bạo dạn, nhưng lại không giống tiểu ni cô kia, thẳng thắn không chút e dè như vậy. Mỗi lần đến gần hắn, tiếng tim đập vang như trống trận nổi lên, so với trong mơ thì chỉ có hơn chứ không kém, vậy mà trên mặt lại cứ tỏ ra không hề để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận