Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục
Chương 175
Thái hậu cũng nhận ra ý đồ trong hành động lần này của hắn, nếu chỉ có một mình hắn, có thể là đã bị Yến Cẩn ép buộc nên nói hươu nói vượn, nhưng có con trai của Hữu An ở đây, hắn thế nào cũng khó có khả năng dùng lời nói dối để đẩy đối phương vào thế bất lợi.
Thái hậu âm trầm hỏi:
"Hữu An là muội muội hắn sủng ái nhất, vì sao muốn giết nàng?"
Nhìn bộ dạng thì đã có chút tin tưởng.
Tôn Khánh nhìn về phía Tống Dụ:
"Tiểu chủ tử, người ra ngoài điện chờ trước, đợi nô tài xử lý xong xuôi mọi việc sẽ đến tìm ngài."
Tống Dụ gật đầu.
Lúc ra đến cửa điện, hắn quay đầu lại:
"Coi như ngươi nói như vậy, nhưng ngươi vĩnh viễn là cha ta."
Nói xong liền cười rồi đi ra ngoài.
Tôn Khánh sững sờ.
Vừa mới nhắc đến công chúa Hữu An đã mất sớm, hắn vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, nhưng lúc này nghe được một câu như vậy, hốc mắt lại đỏ lên trong nháy mắt.
Hắn bình tĩnh lại một chút, cũng không giấu giếm nữa:
"Bởi vì hắn phái người giết Phụ Mã, lại nhiều lần ép buộc công chúa!"
Tôn Khánh nhìn công chúa Hữu An lớn lên, nhìn nàng ngày ngày thống khổ vạn phần, sau khi Phụ Mã chết lại càng hoàn toàn không còn ý muốn sống.
Nàng phải chịu đựng nhiều như vậy, lại còn nhiều lần bị người đời trào phúng năm đó, ỷ vào sự sủng ái của hoàng huynh mà hoành hành không sợ hãi, sát hại con em thế gia.
Năm đó công chúa mỹ danh lan xa, người ngưỡng mộ không đếm xuể, mỗi lần có người tiếp cận công chúa, mấy ngày sau liền sẽ chết một cách ly kỳ, nhưng lại không ai biết chuyện này thực ra là do Tiên Đế làm.
Về sau có thể gả cho Phụ Mã, là do công chúa lấy cái chết uy hiếp mới cầu xin được, lại không ngờ rằng Phụ Mã cuối cùng cũng khó thoát khỏi độc thủ.
Lần cuối cùng công chúa tiến cung, Tiên Đế cũng không bố trí phòng vệ quá nghiêm ngặt, thế là nàng thành công hạ độc, chỉ đợi bảy ngày sau sẽ phát tác.
Trở về phủ công chúa xong liền nhóm lửa tự thiêu.
"Hoang đường!"
Thái hậu nhìn về phía Yến Cẩn:
"Ngươi vì giải vây cho mình, thế mà lại gán ghép chuyện bẩn thỉu như vậy lên người Tiên Đế, đó chẳng qua chỉ là lời nói từ một phía của các ngươi, có ai có thể chứng minh được chứ, tâm địa hắn đáng chết."
"Người đâu, bắt hắn lại cho ai gia!"
Dứt lời, trong điện Từ An lại không hề có động tĩnh gì.
Một lát sau, chỗ cửa điện vang lên một giọng nói hùng hậu:
"A di đà phật, bần tăng có lẽ có thể chứng minh."
Tác giả có lời muốn nói: Đem tên gốc của Tống Lão Gia đổi thành Tôn Khánh Chỗ khuất bóng ở cửa điện có một vị hòa thượng toàn thân khoác cà sa đang đứng, hai tay của hắn chắp trước ngực, chậm rãi đi vào trong điện, mặt như Phật sống, từ bi ôn hòa.
"Lâm Thanh Đại Sư!"
Thái hậu kinh hô thành tiếng.
Mọi người có mặt đều sững sờ, Lâm Thanh Đại Sư là phương trượng Hộ Quốc Tự, vô số người tôn sùng ông, nhưng bản thân ông không màng danh lợi, gần như đều ở lại trong chùa nghiên cứu Phật pháp, rất ít khi xuống núi.
Lúc này đột nhiên xuất hiện ở đây, mục đích thật đáng để người ta suy nghĩ sâu xa.
Lâm Thanh Đại Sư không biết suy nghĩ của mọi người, trên mặt ông lộ vẻ hổ thẹn xen lẫn tiếng thở dài, một khắc sau, ông mở miệng nói:
"Bần tăng gặp qua Thái hậu nương nương cùng các vị thí chủ."
Ánh mắt ông quét qua một lượt trong sân, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Tri Ngư, lộ ra một nụ cười thân thiện, đồng thời hỏi:
"Gần đây Tể Nguyên may mắn được tiểu hữu chuẩn bị cơm chay, thường hay nhắc đến ngươi với ta."
Lâm Tri Ngư ho một tiếng, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, sau khi quen thân với Tể Nguyên Đại Sư, nàng liền bắt đầu đưa ra yêu cầu, đến mức đối phương thường xuyên lộ ra vẻ mặt như bị moi sạch ruột gan, thân hình vốn tròn trịa cũng gầy đi trông thấy.
Cũng may Lâm Thanh Đại Sư là một bậc gia trưởng rất phóng khoáng, không có ý trách cứ Lâm Tri Ngư, ngược lại còn nói:
"Hắn gần đây hay nói với ta, từ trên người tiểu hữu học được rất nhiều điều, lúc tìm tòi nghiên cứu Phật pháp cũng càng có thể tĩnh tâm hơn."
Lâm Tri Ngư xấu hổ khoát tay:
"Đại sư khách khí rồi."
Lâm Thanh Đại Sư cùng nàng hàn huyên xong, mới lại xoay người hướng về phía Thái hậu quỳ xuống:
"Việc này đã giày vò bần tăng rất nhiều năm, bây giờ rốt cục có thể nói ra cũng coi như làm tội nghiệt vơi bớt đi phần nào, thật sai lầm."
Thái hậu giật mình, bà trước nay luôn sùng kính Hộ Quốc Tự nhất, đối với Lâm Thanh Đại Sư tự nhiên cũng vô cùng ngưỡng mộ, chưa từng thấy ông như thế này bao giờ, đáy lòng bà dâng lên nỗi sợ hãi tột độ, ngón tay cũng hơi run lên, thậm chí nảy sinh ý nghĩ muốn ngăn cản đối phương.
Lâm Thanh Đại Sư lại tiếp tục nói:
"Lời nói vừa rồi của các vị thí chủ không sai, bần tăng chính là một trong những người biết chuyện này, năm đó... " Năm đó, khi Tiên Đế còn là hoàng tử đã biểu hiện ra ham muốn chiếm hữu không tầm thường đối với công chúa Hữu An, công chúa đã nhận ra điều không đúng, tình cảm loạn luân giữa huynh muội là điều tối kỵ, nhưng nàng không quyền không thế, chỉ dựa vào mỹ mạo mới có thể lộ diện trước mặt mọi người.
Đối phương lại là hoàng tử có hy vọng giành được vị trí trữ quân, làm sao có thể tranh đấu lại.
Hữu An không nơi cầu cứu, liền thường xuyên đến chùa lễ Phật, chỉ cầu mong hoàng huynh có thể buông tha cho nàng, lúc đó Hộ Quốc Tự còn chỉ gọi là Triều Lộ Tự, cũng chưa có danh tiếng như bây giờ, Lâm Thanh Đại Sư lúc đó vẫn chỉ là một tiểu sa di mà thôi.
Hữu An không ngờ rằng, chính nơi hy vọng cuối cùng này lại trở thành Địa Ngục khiến nàng thống khổ.
Sau khi Tiên Đế biết Hữu An thường xuyên đến nơi này, liền cũng thường xuyên mặc thường phục đến, ỷ vào sự thanh tĩnh u tịch trong chùa mà muốn làm gì thì làm...
Về sau Tiên Đế đăng cơ, đổi tên Triều Lộ Tự thành Hộ Quốc Tự, đồng thời tiến hành xây dựng thêm, sau đó lại càng không còn e dè, thậm chí sau khi công chúa xuất giá cũng hoàn toàn không hề thu liễm.
Công chúa không dám để Phụ Mã biết, vừa là xấu hổ, vừa là sợ hãi thay cho hắn.
Trong chùa dù có người không sợ quyền thế biết chuyện, nhưng còn chưa kịp nói ra thì đã nhao nhao mất mạng, những người còn lại càng thêm cẩn trọng dè dặt, ngày ngày quỳ gối trước tượng Phật, thống khổ dày vò.
Lâm Thanh chính là một người trong số đó...
Thái hậu nghe xong đã hoàn toàn mềm nhũn ngồi sụp xuống đất, thái dương nổi gân xanh, bờ môi không tự giác run rẩy, nền đất lạnh lẽo thấu xương, nhưng nàng dường như không cảm nhận được, nàng nhìn vị Lâm Thanh Đại Sư đang quỳ đối diện nói:
"Làm sao có thể, ai gia năm đó cùng Tiên Đế quen biết tại chùa Triều Lộ... Đại sư, ngài đã thấy tận mắt sao."
Bà và Tiên Đế là vợ chồng thuở thiếu thời, năm đó Lục Gia tuy chưa hưng thịnh như về sau, nhưng cũng là văn thần tay nắm quyền cao, người ủng hộ đông đảo.
Bà còn nhớ rõ, năm đó ở trong chùa, nhìn thấy nam tử với nụ cười ấm áp, liền động lòng.
E ngại sự thận trọng của nữ tử, bà chỉ âm thầm dò hỏi về đối phương, lại không ngờ mấy ngày sau, người đó liền đến Lục phủ cầu hôn.
Nhiều năm về sau, bà đều tin rằng mình và Tiên Đế là vừa gặp đã yêu, chỉ là sau này trong cung nữ nhân quá nhiều, mới khiến hắn thay lòng.
Thái hậu âm trầm hỏi:
"Hữu An là muội muội hắn sủng ái nhất, vì sao muốn giết nàng?"
Nhìn bộ dạng thì đã có chút tin tưởng.
Tôn Khánh nhìn về phía Tống Dụ:
"Tiểu chủ tử, người ra ngoài điện chờ trước, đợi nô tài xử lý xong xuôi mọi việc sẽ đến tìm ngài."
Tống Dụ gật đầu.
Lúc ra đến cửa điện, hắn quay đầu lại:
"Coi như ngươi nói như vậy, nhưng ngươi vĩnh viễn là cha ta."
Nói xong liền cười rồi đi ra ngoài.
Tôn Khánh sững sờ.
Vừa mới nhắc đến công chúa Hữu An đã mất sớm, hắn vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, nhưng lúc này nghe được một câu như vậy, hốc mắt lại đỏ lên trong nháy mắt.
Hắn bình tĩnh lại một chút, cũng không giấu giếm nữa:
"Bởi vì hắn phái người giết Phụ Mã, lại nhiều lần ép buộc công chúa!"
Tôn Khánh nhìn công chúa Hữu An lớn lên, nhìn nàng ngày ngày thống khổ vạn phần, sau khi Phụ Mã chết lại càng hoàn toàn không còn ý muốn sống.
Nàng phải chịu đựng nhiều như vậy, lại còn nhiều lần bị người đời trào phúng năm đó, ỷ vào sự sủng ái của hoàng huynh mà hoành hành không sợ hãi, sát hại con em thế gia.
Năm đó công chúa mỹ danh lan xa, người ngưỡng mộ không đếm xuể, mỗi lần có người tiếp cận công chúa, mấy ngày sau liền sẽ chết một cách ly kỳ, nhưng lại không ai biết chuyện này thực ra là do Tiên Đế làm.
Về sau có thể gả cho Phụ Mã, là do công chúa lấy cái chết uy hiếp mới cầu xin được, lại không ngờ rằng Phụ Mã cuối cùng cũng khó thoát khỏi độc thủ.
Lần cuối cùng công chúa tiến cung, Tiên Đế cũng không bố trí phòng vệ quá nghiêm ngặt, thế là nàng thành công hạ độc, chỉ đợi bảy ngày sau sẽ phát tác.
Trở về phủ công chúa xong liền nhóm lửa tự thiêu.
"Hoang đường!"
Thái hậu nhìn về phía Yến Cẩn:
"Ngươi vì giải vây cho mình, thế mà lại gán ghép chuyện bẩn thỉu như vậy lên người Tiên Đế, đó chẳng qua chỉ là lời nói từ một phía của các ngươi, có ai có thể chứng minh được chứ, tâm địa hắn đáng chết."
"Người đâu, bắt hắn lại cho ai gia!"
Dứt lời, trong điện Từ An lại không hề có động tĩnh gì.
Một lát sau, chỗ cửa điện vang lên một giọng nói hùng hậu:
"A di đà phật, bần tăng có lẽ có thể chứng minh."
Tác giả có lời muốn nói: Đem tên gốc của Tống Lão Gia đổi thành Tôn Khánh Chỗ khuất bóng ở cửa điện có một vị hòa thượng toàn thân khoác cà sa đang đứng, hai tay của hắn chắp trước ngực, chậm rãi đi vào trong điện, mặt như Phật sống, từ bi ôn hòa.
"Lâm Thanh Đại Sư!"
Thái hậu kinh hô thành tiếng.
Mọi người có mặt đều sững sờ, Lâm Thanh Đại Sư là phương trượng Hộ Quốc Tự, vô số người tôn sùng ông, nhưng bản thân ông không màng danh lợi, gần như đều ở lại trong chùa nghiên cứu Phật pháp, rất ít khi xuống núi.
Lúc này đột nhiên xuất hiện ở đây, mục đích thật đáng để người ta suy nghĩ sâu xa.
Lâm Thanh Đại Sư không biết suy nghĩ của mọi người, trên mặt ông lộ vẻ hổ thẹn xen lẫn tiếng thở dài, một khắc sau, ông mở miệng nói:
"Bần tăng gặp qua Thái hậu nương nương cùng các vị thí chủ."
Ánh mắt ông quét qua một lượt trong sân, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Tri Ngư, lộ ra một nụ cười thân thiện, đồng thời hỏi:
"Gần đây Tể Nguyên may mắn được tiểu hữu chuẩn bị cơm chay, thường hay nhắc đến ngươi với ta."
Lâm Tri Ngư ho một tiếng, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, sau khi quen thân với Tể Nguyên Đại Sư, nàng liền bắt đầu đưa ra yêu cầu, đến mức đối phương thường xuyên lộ ra vẻ mặt như bị moi sạch ruột gan, thân hình vốn tròn trịa cũng gầy đi trông thấy.
Cũng may Lâm Thanh Đại Sư là một bậc gia trưởng rất phóng khoáng, không có ý trách cứ Lâm Tri Ngư, ngược lại còn nói:
"Hắn gần đây hay nói với ta, từ trên người tiểu hữu học được rất nhiều điều, lúc tìm tòi nghiên cứu Phật pháp cũng càng có thể tĩnh tâm hơn."
Lâm Tri Ngư xấu hổ khoát tay:
"Đại sư khách khí rồi."
Lâm Thanh Đại Sư cùng nàng hàn huyên xong, mới lại xoay người hướng về phía Thái hậu quỳ xuống:
"Việc này đã giày vò bần tăng rất nhiều năm, bây giờ rốt cục có thể nói ra cũng coi như làm tội nghiệt vơi bớt đi phần nào, thật sai lầm."
Thái hậu giật mình, bà trước nay luôn sùng kính Hộ Quốc Tự nhất, đối với Lâm Thanh Đại Sư tự nhiên cũng vô cùng ngưỡng mộ, chưa từng thấy ông như thế này bao giờ, đáy lòng bà dâng lên nỗi sợ hãi tột độ, ngón tay cũng hơi run lên, thậm chí nảy sinh ý nghĩ muốn ngăn cản đối phương.
Lâm Thanh Đại Sư lại tiếp tục nói:
"Lời nói vừa rồi của các vị thí chủ không sai, bần tăng chính là một trong những người biết chuyện này, năm đó... " Năm đó, khi Tiên Đế còn là hoàng tử đã biểu hiện ra ham muốn chiếm hữu không tầm thường đối với công chúa Hữu An, công chúa đã nhận ra điều không đúng, tình cảm loạn luân giữa huynh muội là điều tối kỵ, nhưng nàng không quyền không thế, chỉ dựa vào mỹ mạo mới có thể lộ diện trước mặt mọi người.
Đối phương lại là hoàng tử có hy vọng giành được vị trí trữ quân, làm sao có thể tranh đấu lại.
Hữu An không nơi cầu cứu, liền thường xuyên đến chùa lễ Phật, chỉ cầu mong hoàng huynh có thể buông tha cho nàng, lúc đó Hộ Quốc Tự còn chỉ gọi là Triều Lộ Tự, cũng chưa có danh tiếng như bây giờ, Lâm Thanh Đại Sư lúc đó vẫn chỉ là một tiểu sa di mà thôi.
Hữu An không ngờ rằng, chính nơi hy vọng cuối cùng này lại trở thành Địa Ngục khiến nàng thống khổ.
Sau khi Tiên Đế biết Hữu An thường xuyên đến nơi này, liền cũng thường xuyên mặc thường phục đến, ỷ vào sự thanh tĩnh u tịch trong chùa mà muốn làm gì thì làm...
Về sau Tiên Đế đăng cơ, đổi tên Triều Lộ Tự thành Hộ Quốc Tự, đồng thời tiến hành xây dựng thêm, sau đó lại càng không còn e dè, thậm chí sau khi công chúa xuất giá cũng hoàn toàn không hề thu liễm.
Công chúa không dám để Phụ Mã biết, vừa là xấu hổ, vừa là sợ hãi thay cho hắn.
Trong chùa dù có người không sợ quyền thế biết chuyện, nhưng còn chưa kịp nói ra thì đã nhao nhao mất mạng, những người còn lại càng thêm cẩn trọng dè dặt, ngày ngày quỳ gối trước tượng Phật, thống khổ dày vò.
Lâm Thanh chính là một người trong số đó...
Thái hậu nghe xong đã hoàn toàn mềm nhũn ngồi sụp xuống đất, thái dương nổi gân xanh, bờ môi không tự giác run rẩy, nền đất lạnh lẽo thấu xương, nhưng nàng dường như không cảm nhận được, nàng nhìn vị Lâm Thanh Đại Sư đang quỳ đối diện nói:
"Làm sao có thể, ai gia năm đó cùng Tiên Đế quen biết tại chùa Triều Lộ... Đại sư, ngài đã thấy tận mắt sao."
Bà và Tiên Đế là vợ chồng thuở thiếu thời, năm đó Lục Gia tuy chưa hưng thịnh như về sau, nhưng cũng là văn thần tay nắm quyền cao, người ủng hộ đông đảo.
Bà còn nhớ rõ, năm đó ở trong chùa, nhìn thấy nam tử với nụ cười ấm áp, liền động lòng.
E ngại sự thận trọng của nữ tử, bà chỉ âm thầm dò hỏi về đối phương, lại không ngờ mấy ngày sau, người đó liền đến Lục phủ cầu hôn.
Nhiều năm về sau, bà đều tin rằng mình và Tiên Đế là vừa gặp đã yêu, chỉ là sau này trong cung nữ nhân quá nhiều, mới khiến hắn thay lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận