Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục

Chương 24

Thời khắc mấu chốt, sự khác biệt giữa pháo hôi và nữ chính liền thể hiện ra, Cố Thanh Chi đứng bên cạnh Yến Phỉ Nhiên. Mà Lâm Tri Ngư chạy rất nhanh, giả mù sa mưa kêu hai tiếng cứu mạng, sau đó yên tâm thoải mái cùng Yến Cẩn, người vẫn đang đóng vai thư sinh yếu đuối, núp ở phía sau cây đại thụ.
Yến Cẩn nhìn thoáng qua Lâm Tri Ngư, dường như có chút tò mò:
"Tiểu sư phụ dường như hoàn toàn không sợ."
Lâm Tri Ngư che che tim, đáng thương nói:
"Không phải, Bần Ni thật sự rất sợ."
Yến Cẩn thần sắc cổ quái.
Lâm Tri Ngư cũng phát giác được sự khác thường, nàng quét mắt cột ba lô trong bảng hệ thống, thấy Ảnh Đế Đích Quang Huy đã mất hiệu lực, Lâm Tri Ngư, người vốn tự biết rõ về kỹ năng diễn xuất của mình, đành trầm mặc.
Bên kia, Yến Phỉ Nhiên võ công cao cường, che chở Cố Thanh Chi một chọi bốn cũng không hề tỏ ra yếu thế.
Kiếm sượt qua bên tai hắn, Yến Phỉ Nhiên mạo hiểm tránh được, nhưng sợi dây buộc chiếc mặt nạ trên mặt lại bị chém một nhát.
Không biết sợi dây này làm bằng vật liệu gì, thế mà không đứt.
Nhưng cũng sắp rồi.
Yến Phỉ Nhiên giờ phút này đang mệt mỏi đối phó, căn bản không rảnh để tâm.
Lâm Tri Ngư cảm thấy hoảng hốt, dung mạo như đầu heo kia của hắn tuyệt đối không thể để Cố Thanh Chi nhìn thấy!
Ngay cả nàng nhìn còn không đành lòng nhìn lại lần thứ hai, Cố Thanh Chi kiếp trước ở trong ngành giải trí, càng là gặp nhiều soái ca mỹ nữ, nếu như nhìn thấy, đoán chừng chuyện của hai người này xem như vô vọng.
Lâm Tri Ngư chạy với tốc độ nhanh nhất đời mình, trong nháy mắt lao ra, vội vàng kín đáo đưa Tiểu Bố Bao còn chứa một cái bánh vừng cho Yến Cẩn.
Nàng sợ ảnh hưởng tốc độ của mình.
Cuối cùng, ngay khoảnh khắc mặt nạ sắp rơi xuống, Lâm Tri Ngư đã chạy tới, Yến Phỉ Nhiên cũng thành công đánh lui bốn tên áo đen.
Lâm Tri Ngư duỗi một bàn tay ấn chiếc mặt nạ về lại trên mặt Yến Phỉ Nhiên.
Mùi máu tươi lập tức xộc vào mũi Yến Phỉ Nhiên.
Bộ mặt nạ này là hắn tìm người chuyên môn làm, chọn loại Hàn Kim Bạch Thiết cứng rắn nhất để tạo thành, nhưng lúc này, hắn có thể cảm giác được mặt nạ đã biến dạng nghiêm trọng.
Từ việc đêm đó lại có thêm hai cao thủ bảo vệ, hắn đã có thể nhìn ra ni cô này tuyệt không phải người bình thường, nhưng giờ phút này hắn vẫn cảm thấy đã đánh giá thấp nàng.
"Buông tay... " Lâm Tri Ngư nhìn thấy Yến Phỉ Nhiên đã tự mình cố định lại mặt nạ, không còn nguy cơ rơi xuống, nàng vội vàng buông tay ra.
Bộ dạng hiện tại của Yến Phỉ Nhiên trông rất thảm.
Hắn vì vừa trải qua một trận đánh nhau, tóc tai có chút rối loạn, lại thêm vết năm ngón tay hằn trên mặt nạ do bị nàng ấn mạnh, trông rất giống bị người ta tát một bạt tai.
Lâm Tri Ngư đã ý thức được bộ dạng này của hắn xem ra cũng chẳng khá hơn việc lộ mặt là bao.
"A... Chất lượng mặt nạ này cũng quá kém."
Yến Phỉ Nhiên hiển nhiên cũng biết bộ dạng bây giờ của mình không nên xuất hiện trước mặt mọi người, hắn buộc lại mặt nạ, quay lưng về phía đám người, nói một câu:
"Ta xin cáo từ trước."
Cũng không đợi mọi người đáp lại liền cất bước rời đi, thậm chí còn dùng tới khinh công, bóng lưng mang theo một chút ý vị chạy trối chết.
Lâm Tri Ngư nhìn thoáng qua thần sắc của Cố Thanh Chi, dường như có chút đồng tình?...
Chỗ ở của Cố Thanh Chi cách Thanh Nguyệt Am không xa, Lâm Tri Ngư theo nàng trở về xong, vốn định trực tiếp quay về Thanh Nguyệt Am, nàng thậm chí đã đi được vài bước.
Một lát sau, Lâm Tri Ngư dừng lại, bởi vì nàng nhớ ra mình là trốn học từ Khải Minh học đường về.
Nàng lại quay trở lại.
Yến Cẩn nghe thấy tiếng bước chân vốn đã đi xa lại dần dần tới gần, hắn quay đầu lại liền thấy tiểu ni cô chạy tới song song với hắn, không khỏi nhíu mày.
Lâm Tri Ngư bây giờ không thể nói ra mình xuống núi là muốn đến học đường tập viết cùng một đám tiểu bằng hữu, đành phải giải thích mập mờ:
"Bần Ni muốn xuống núi, vừa vặn tiện đường với thí chủ ngài."
Yến Cẩn nhìn vẻ mặt rõ ràng mang theo vài phần che giấu của nàng, thần sắc nhạt đi mấy phần, khóe môi mím chặt, mí mắt cụp xuống không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau mới đầy ẩn ý nói:
"Tiểu sư phụ trước đó giúp ta trốn qua truy sát, Khương Mỗ vô cùng cảm kích, nhưng mấy ngày nữa ta sẽ rời khỏi nơi này, đáng tiếc không có duyên báo đáp."
Nói xong, vẻ mặt mang theo áy náy.
Lâm Tri Ngư không nghĩ nhiều về chuyện Yến Cẩn rời đi, dù sao chiến trường chính của nhân vật phản diện và nam nữ chính là ở kinh thành, nhưng nàng vẫn xua tay tỏ ý không cần để ý, sau đó khách sáo hỏi:
"Thí chủ định đi đâu?"
"Giang Nam."
Yến Cẩn vẫn luôn nhìn không thấu tiểu ni cô này rốt cuộc biết bao nhiêu, hắn càng nghiêng về hướng nàng không biết thân phận của mình, bởi vì thực sự nhìn không ra nàng có ý đồ gì.
Coi như... có, cũng không phải ác ý, chỉ là có chút khiến hắn cực kỳ bài xích mà thôi.
Nói Giang Nam cũng không phải Yến Cẩn nói bừa, thân phận của hắn ở đây vốn là con trai của một cố nhân ở Giang Nam của Tống Chấn Hưng, cho nên lý do hắn đưa ra cho đám người Tống phủ cũng là về Giang Nam.
Lâm Tri Ngư nghe hắn nói bậy, căn bản không tin, qua loa "A" một tiếng.
Trên đường xuống núi, Lâm Tri Ngư rầu rĩ không vui, nàng thật sự không thể phấn chấn lên được, vừa nghĩ tới sau khi về học đường, Trương tiên sinh sẽ răn dạy nàng thế nào, sau khi về Thanh Nguyệt Am, hai tiểu sư muội sẽ mách lẻo, Từ Tâm sư thái chắc chắn lại phải bắt nàng kề đầu gối nói chuyện lâu.
Nhân sinh thật là ảm đạm vô quang.
Yến Cẩn nhìn vẻ mặt thất thần của nàng, đoán là đã hiểu ý của mình, thở phào một hơi, ngón tay nắm chặt, cũng không vạch trần chuyện đồ đạc của nàng vẫn còn ở chỗ hắn.
Đến chân núi, Lâm Tri Ngư cố nặn ra nụ cười từ biệt Yến Cẩn:
"Khương tiên sinh gặp lại!"
Yến Cẩn nhìn bộ dạng gượng cười của nàng, cũng không nói nhiều, chỉ ôn tồn nói:
"Tiểu sư phụ đi thong thả."
Lâm Tri Ngư cúi thấp đầu, vừa đi vừa thở dài hướng về Khải Minh học đường.
Khải Minh học đường.
Trương Thường Lâm thật tình cảm thấy người học sinh mới được Thanh Nguyệt Am gửi tới này quả thực rất khó dạy, trông tuổi không nhỏ mà còn không hiểu chuyện bằng đám trẻ nhỏ.
Lên lớp không chuyên tâm, lúc bị phạt đứng thì xiêu xiêu vẹo vẹo buồn ngủ hắn đều nhịn, ai ngờ chẳng được bao lâu, người đã biến mất không thấy đâu.
Trương Thường Lâm sa sầm mặt nhìn chằm chằm vào vị trí trống kia.
Tưởng là bị cha mình nhìn chằm chằm, Trương Thanh Vân chăm chú nghe giảng suốt buổi sáng, thậm chí còn liên tục giơ tay trả lời câu hỏi, ai ngờ hết cả buổi sáng, sắc mặt cha hắn không những không khá hơn chút nào, mà thậm chí còn ngày càng đen lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận