Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục

Chương 150

Cũng may Vụ Thành là nơi giáp ranh với Nam Nhung, dân tình cũng khá thô lỗ, người qua lại phức tạp, cũng không thiếu người bị thương vì những nguyên nhân khác, hắn đứng ở đây cũng không tính là quá nổi bật.
Yến Cẩn dẫn người đi được hơn nửa lộ trình thì gặp phục kích. Những kẻ phục kích bọn họ đều mặc trang phục Nam Nhung, tay cầm đao bản rộng, võ công cao cường, người đông thế mạnh, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, rất nhanh thị vệ Đại Khang liền chống đỡ không nổi.
Mục tiêu của kẻ đến rất rõ ràng, lao thẳng về phía Yến Cẩn.
Dù Yến Cẩn võ công cao cường cũng khó mà ngăn cản nổi.
Chu Quảng gần như liều mạng che chở Yến Cẩn, cũng may Lý Ngạo của Tiêu Diêu Sơn Trang mấy ngày trước có đưa huyền long y mới làm tới, lại mang theo không ít thuốc bên người, mới tìm được một con đường sống, cuối cùng còn bị tách khỏi đại đội.
Bọn họ ban đầu dự định đi về Kinh Thành tìm kiếm cứu viện, nhưng sau khi ở lại Vụ Thành mấy ngày, họ ý thức được một việc: bọn họ phát hiện sứ thần Nam Nhung vẫn đang trung thực chờ đợi người Đại Khang đến đón ở chỗ cũ.
Hơn nữa, căn cứ theo quan sát của bọn họ, những kẻ phục kích mặc dù bề ngoài tương tự người Nam Nhung, nhưng trên thực tế công phu lại có chút khác biệt. Người nơi đây coi trọng sự quyết đoán và mãnh lực, còn những kẻ phục kích bọn họ lại thiên về sự linh hoạt.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy một sự thật.
Có lẽ, kẻ muốn giết bọn họ không phải là người Nam Nhung.
Hắn nghĩ tới chuyện Khánh An Đế triệu kiến mình trước đó, lại thêm lần này sau khi gặp phục kích, Yến Cẩn không nói một lời, không đi về Kinh Thành mà lại tiếp tục đến Vụ Thành bên này.
Trong lòng Chu Quảng cũng mơ hồ có một chút suy đoán.
Loại suy đoán này được chứng thực trên đường đi, bọn họ lại gặp phục kích mấy lần, thậm chí về sau đối phương rõ ràng có chút vội vàng, đến mức dấu vết di chuyển cũng không buồn che giấu.
Chỉ là dùng thuốc cũng không đủ, Yến Cẩn bây giờ bị thương quá nặng, đang hôn mê, đồng thời còn phát sốt, hắn ra ngoài lần này chính là để tìm đại phu.
Chu Quảng quan sát bốn phía một chút, xác định không có người đi theo, mới đứng dậy tìm một y quán.
Trong y quán, lão đại phu tuổi gần bảy mươi, đi đứng run run rẩy rẩy. Chu Quảng mặc kệ sự phản kháng của ông ta, cứ thế xốc ông ta một mạch đến chỗ Yến Cẩn đang ở.
Đây là một sân nhỏ cũ nát, hiển nhiên đã lâu không có người ở, nhưng cũng may vị trí đủ hẻo lánh, khắp nơi đều là tường xây bằng bùn đất, cửa đóng lại còn kèm theo tiếng kẽo kẹt.
Chưa kịp lên tiếng, Chu Quảng cùng lão đại phu liền bị một thanh nhuyễn kiếm kề ngang cổ.
Lão đại phu sợ hãi kêu lên, suýt nữa thì ngất đi.
Chu Quảng không lo được tính mạng mình đang bị kiếm kề cổ, cả người hắn như rơi vào hầm băng.
Trên giường không có ai, vương gia đâu?
Trong lúc đang suy tư, hắn lại phát hiện thanh kiếm trên cổ rơi xuống đất, thân hình Yến Cẩn từ sau cửa trượt xuống mặt đất, hiển nhiên là bởi vì thấy được Chu Quảng nên mới bình tĩnh lại.
Chu Quảng dìu người đứng dậy:
"Vương gia, ngài tỉnh rồi?"
Yến Cẩn gật đầu, động tác khó nhọc dường như lại động đến vết thương, sắc mặt lại tái đi một phần, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hắn phảng phất liền gầy đi rất nhiều.
Đại phu quanh năm ở chỗ này, người Nam Nhung liên tiếp cướp bóc đốt giết, ông ta đã gặp nhiều, cũng tự có một bộ biện pháp đối nhân xử thế của riêng mình, rất nhanh đã tỉnh táo lại, không hỏi nhiều lời nào, chỉ tập trung xem bệnh cho người ta.
Kê xong thuốc, sau khi đại phu rời đi.
Chu Quảng đột nhiên quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu:
"Vương gia, là lỗi của ta, ta sớm biết Thánh thượng đối với ngài kiêng kị, nhưng không có nhắc nhở ngài, mới có thể !"
Hắn nói đến đây, ngẩng đầu cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt Yến Cẩn, trong khoảnh khắc như điện quang hỏa thạch, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Vương gia ngài vẫn luôn biết Thánh thượng hắn... " Phải, kể từ khi biết kẻ xuống tay với bọn họ không phải người Nam Nhung, trên khuôn mặt Yến Cẩn liền không hề xuất hiện một chút ngoài ý muốn nào, không đúng, hẳn là phải sớm hơn nữa, Yến Cẩn dường như đã biết Bệ hạ đối với hắn cố kỵ.
Chu Quảng nghĩ kỹ lại, việc Yến Cẩn trước đây ra tay với mấy vị hoàng tử, căn bản không phải cái gọi là thiếu niên khí phách, mà là sự phản kháng thầm lặng đối với Thánh thượng. Nghĩ tới đây, hắn có chút không cam lòng mà hỏi thăm:
"Vương gia, ngài biết từ khi nào?"
Yến Cẩn nhìn hắn một cái.
Chu Quảng không hiểu sao cảm thấy mình bị khinh bỉ ghê gớm.
"Tháng bảy đi Lê Huyện bên kia tra Vương Chi Đống, vụ ám sát lần đó."
Thuộc hạ của hắn, thậm chí là chính Yến Cẩn ban đầu đều tưởng rằng người do Lục Gia hoặc Thái hậu bên kia phái ra, dù sao rất nhiều năm qua, Thái hậu vẫn luôn nhằm vào hắn.
Nhưng khi hắn thúc ngựa về kinh, thậm chí còn chưa kịp chỉnh trang bản thân đã tiến cung yết kiến Khánh An Đế, mới phát hiện ra manh mối.
Khánh An Đế lúc đó có biểu cảm thế nào ư?
Có chút giật mình, có chút tiếc nuối, một lát sau mới khôi phục như thường hỏi hắn:
"Chuyến này còn thuận lợi?"
Chu Quảng không dám tiếp tục hỏi nhiều, nhanh chóng nói sang chuyện khác:
"Nếu đã như vậy, chúng ta hay là ở lại nơi đây thêm mấy ngày, ngài cũng tiện dưỡng thương."
Lúc này hồi kinh, thời cơ quá mức không thích hợp.
Yến Cẩn không trả lời thẳng Chu Quảng, mà nói:
"Phái người liên hệ người của Đỗ Đình."
Đỗ Đình mặc dù bây giờ không được Khánh An Đế trọng dụng, nhưng Đỗ Lão Tướng Quân đã mất trước đó mấy chục năm vẫn luôn trấn thủ biên cảnh, tự nhiên có một số bộ hạ trung thành.
"Nhưng làm thế nào biết người nào là người có thể dùng được?"
Yến Cẩn cũng không nói nhiều, từ trong tay áo lấy ra một tấm lệnh bài, nói tên mấy người.
Trước chuyến đi này để phòng bất trắc, hắn đã sớm cùng Đỗ Đình làm một chút chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới Khánh An Đế thế mà phái nhiều người như vậy, lúc này mới xảy ra sai sót.
Nhưng bây giờ cũng đúng lúc có thể phát huy được tác dụng.
Chu Quảng tiếp nhận lệnh bài cất vào túi ngầm trong tay áo, rời khỏi phòng... .
Yến Cẩn nhìn xem bóng lưng của hắn, thần sắc phức tạp khó hiểu.
Hắn đã từng hoài nghi Chu Quảng, lần bị phục kích này, hắn thậm chí đã nghĩ tới việc tiêu diệt hắn, nhưng Chu Quảng lại liều mạng che chở hắn.
Cố Thanh Chi tưởng Lâm Tri Ngư sẽ không tin, lại không ngờ đối phương hiểu ngay lập tức.
Lâm Tri Ngư đã sớm cảm thấy cái lão hoàng đế kia ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu, rất giả tạo, lần này thế mà lại hạ sát thủ.
Nàng mơ hồ có chút minh bạch manh mối vì sao trong kịch bản gốc, Yến Cẩn lại phải hắc hóa, mẹ ruột cha ruột đều chết, chỉ còn lại người anh ruột muốn giết hắn.
Lâm Tri Ngư nghĩ kỹ lại, Chu Quảng là tay sai số một dưới trướng Yến Cẩn, ở hậu kỳ thậm chí chưa từng xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận