Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục

Chương 19

Hơn nữa không biết tại sao, Mộng Trung Nữ Ni rõ ràng có tướng mạo giống hệt nàng, nhưng lại mang đến cho hắn một cảm giác rất khác biệt.
Yến Cẩn thử tưởng tượng xem, nếu tiểu ni cô ngoài đời thực nói ra những lời như vậy thì sẽ là cảnh tượng gì.
Một lát sau, sắc mặt Yến Cẩn lộ ra vài phần cổ quái.
Tác giả có lời muốn nói:
Cá con: Mãnh nữ rơi lệ.
Ngươi cổ quái cái gì? Mãnh nữ thì không xứng tỏ tình sao?
Nội tâm Lâm Tri Ngư đang sụp đổ.
Nàng ngủ không ngon giấc.
Đầu hôm bị nam chính dọa cho sợ, đến lúc tâm trạng bình ổn lại thì trời đã khuya, càng không ngủ được.
Lâm Tri Ngư rất sợ ma vào đêm khuya.
Nàng thuộc loại người có thể tự do chuyển đổi giữa chủ nghĩa duy vật không tin Quỷ Thần và chủ nghĩa duy tâm phong kiến mê tín.
Nàng dùng vải che tấm gương đồng cổ duy nhất trong phòng đang úp trên bàn lại, sau đó thậm chí còn đi dò xét hơi thở của Từ Tâm sư thái mấy lần, lặp đi lặp lại xác nhận tiếng hít thở đúng là phát ra từ chỗ nàng...
Mãi đến sau đó thực sự không chịu nổi nữa, nàng mới mơ mơ màng màng thiếp đi, nhưng không bao lâu lại bị Từ Tâm sư thái kéo dậy.
Từ Tâm sư thái có bệnh chung của những người ở độ tuổi này, ban đêm ngủ sớm, sáng sớm lại không ngủ được.
Kết quả cuối cùng là, hai người ngồi trên mép giường, nắm tay nhau mãi cho đến lúc trời mờ mờ sáng.
Mãi đến khi tiếng chuông đầu tiên của Thanh Nguyệt Am vang lên, Từ Tâm sư thái vừa vặn nói xong câu cuối cùng, sau đó cực kỳ ma quỷ nói với Lâm Tri Ngư:
"Tĩnh Tuệ, ngươi nên đi đọc kinh sáng rồi."
Từ Tâm sư thái đúng là đại sư quản lý thời gian thực thụ.
Lâm Tri Ngư mang đôi mắt thâm quầng thật to, tràn ngập oán niệm rời khỏi phòng Từ Tâm sư thái.
Cùng lúc đó, Vương Thanh và Lý Hoành Tùng đang đợi trên mái nhà thở phào một hơi.
Hai người mang cùng kiểu mắt quầng thâm, phi thân lướt qua mái hiên, đi về phía chân núi.
Đêm qua Chu Quảng bảo bọn hắn theo dõi Tĩnh Tuệ, quả nhiên có phát hiện lớn, lại có cao thủ ám sát nàng. Bọn hắn ra tay ngăn cản, sau đó sợ bị nghi ngờ nên giả vờ rời đi, trốn trong rừng cây sau Thanh Nguyệt Am chịu muỗi đốt nửa canh giờ mới quay lại mái hiên.
Cứ thế nằm rạp đến hừng đông.
Ni cô này quả nhiên thân phận không đơn giản, người bình thường làm sao có thể chọc phải kẻ thù lợi hại như vậy.
Hai người bọn họ đối phó cũng thấy vất vả, vậy mà nàng lại phát giác được điều bất thường trong giấc mộng, nhạy bén tránh thoát sát chiêu, mức độ cảnh giác có thể thấy được phần nào.
Cao thủ tuyệt thế.
Lâm Tri Ngư không biết những chuyện này. Sau khi đọc kinh sáng và quét dọn vệ sinh xong, nàng tìm thấy hai tiểu sư muội đang ngủ say sưa xiêu vẹo sau tượng Bồ Tát, bèn đánh thức các nàng dậy.
Nàng đã sớm phát hiện, Từ Tâm sư thái tuy danh nghĩa là giao nhiệm vụ lau tượng Bồ Tát cho hai tiểu sư muội, nhưng thực tế lại tự mình lau.
Rõ ràng là có ý dung túng cho các tiểu sư muội trốn ở phía sau ngủ bù.
Khải Minh học đường được xây ở nơi không xa dưới chân núi Nam Vân Sơn.
Trước cửa chính.
Lâm Tri Ngư ngẩng đầu nhìn tấm biển lớn trên cửa với hai chữ "Khải Minh", thở phào một hơi, sau đó thả hai tiểu sư muội nặng như chì xuống, lắc lắc cổ tay.
Không còn cách nào khác, các nàng sống chết không chịu đi học, lại đang ở độ tuổi cực kỳ hiếu động, nàng chỉ đành mỗi tay xách một đứa mang xuống đây.
Nhưng dù vậy, Lâm Tri Ngư sờ lên bọc vải trong ngực, có chút vui vẻ. Bên trong đựng mấy cái bánh vừng, là Tĩnh Tâm sư tỷ lén đưa cho nàng, nói là cố ý làm cho nàng.
Hôm qua sau khi nếm thử bánh ngọt đậu đỏ ở Hạnh Lâm Xuân, nàng cứ nhớ mãi không quên. Lúc về nàng điên cuồng ám chỉ với Tĩnh Tâm sư tỷ, nhưng đối phương cứ làm như không thấy, nàng còn tưởng là không có hy vọng gì, kết quả sáng nay Tĩnh Tâm sư tỷ lại dậy thật sớm làm bánh vừng cho nàng.
Tĩnh Tâm sư tỷ uyển chuyển giải thích rằng nàng không biết làm bánh ngọt đậu đỏ, bánh vừng đã là đỉnh cao tay nghề nấu nướng của nàng rồi. Theo yêu cầu của Lâm Tri Ngư, nàng còn dùng bút chấm màu đỏ vẽ một con cá nhỏ đơn giản lên mặt bánh.
Cho nên đây chính là bánh vừng phiên bản đặt làm riêng.
Không chỉ vậy, hôm nay Tĩnh Tâm sư tỷ đối với nàng đặc biệt thân mật, lúc ăn sáng thậm chí còn liên tục gắp dưa muối vào bát cho nàng, vẻ mặt tràn đầy sự đau lòng. Lâm Tri Ngư hào phóng tha thứ cho vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác thoáng lộ ra của sư tỷ khi thấy mình dắt theo hai tiểu sư muội.
Đi vào từ cửa chính học đường, đầu tiên nhìn thấy một gốc tùng đứng lẻ loi trong sân, cành tùng vươn cao ngạo nghễ. Tiếp tục đi vào trong sẽ thấy phòng học, trên tấm biển phía trên cửa ra vào viết ba chữ to "Thanh tùng trai", nét chữ cứng cáp hữu lực, phóng khoáng như nước chảy mây trôi.
Lâm Tri Ngư hài lòng gật đầu, tuy diện tích không lớn nhưng trông cũng rất ra dáng.
Xem ra Từ Tâm sư thái cũng rất chịu chi tiền của cho việc giáo dục trẻ nhỏ.
Nhưng suy nghĩ này đã thay đổi ngay tức khắc khi Lâm Tri Ngư bước vào cửa Thanh tùng trai.
Bởi vì bên trong bày biện lác đác vài cái bàn, mỗi chiếc một kiểu dáng khác nhau, nếu phải nói điểm chung...
Thì đó chính là chúng đều rất cũ kỹ.
Đây là một học đường rất nghèo.
Lâm Tri Ngư: Vẫn rất biết cách thể hiện bề ngoài nhỉ.
Suy nghĩ của nàng dần dần được nghiệm chứng, đứa trẻ nào cũng ăn mặc rất mộc mạc, đều cho thấy đây là học đường chuyên dành cho trẻ em xóm nghèo.
Lâm Tri Ngư tìm một chỗ trống ngồi xuống. Bạn cùng bàn nhỏ của nàng đang nằm bò ra ngủ, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng thì mở to mắt.
Lâm Tri Ngư cũng có chút kinh ngạc.
Bởi vì hắn chính là tiểu đồng ở y quán hôm nọ, Trương Thanh Vân.
Ấn tượng đầu tiên của Trương Thanh Vân về vị tiểu sư phụ này không tốt lắm. Nàng là người đẹp nhất hắn từng gặp, vậy mà hôm đó lại trả giá dữ dằn như vậy, còn bắt hắn pha trà liên tục, thật rất làm mất giá trị.
Nhưng sau đó nghe nói nàng là người của Thanh Nguyệt Am thì lại thấy bình thường.
Không phải vì Thanh Nguyệt Am nổi tiếng, hoàn toàn ngược lại, hắn căn bản chưa từng nghe nói đến.
Mẹ hắn có đủ loại mơ mộng hão huyền, vì vậy thích nhất là cầu thần bái Phật, ngày nào cũng nhắc tới, cho nên hắn biết đến bảy tám phần các chùa chiền lớn nhỏ quanh Lê Huyện.
Cho nên nguyên nhân hắn không biết chỉ có một: không nổi tiếng, nghèo cũng phải thôi.
Trương Thanh Vân mặc một bộ quần áo đẹp đẽ, trông khác hẳn với học đường này. Lâm Tri Ngư hỏi ra nghi ngờ của mình:
"Sao ngươi lại đến đây đi học?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận