Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục

Chương 133

"Ta có một ước mơ, có một ngày thế giới có thể hòa bình!"
"Ta có một ước mơ, hy vọng người có tình có thể cuối cùng thành người thân thuộc, ví như... Thất Hoàng tử và Cố tiểu thư."
Giọng nói hùng hồn, trầm bổng du dương.
Yến Cẩn:
"Khụ."
Đợi phát giác ánh mắt của Lâm Tri Ngư, hắn đưa tay gọi Xuân Hoa:
"Đi bảo phòng bếp nấu canh giải rượu mang tới."
Xuân Hoa gật đầu lia lịa, rõ ràng rất đồng ý với phán đoán của Yến Cẩn, chạy biến ra ngoài như một làn khói.
Lâm Tri Ngư, người tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn tắc của người xuất gia và hoàn toàn không uống rượu.
Cho nên, bài diễn thuyết thất bại rồi, phải không?
Lâm Tri Ngư cảm thấy vừa tức giận vừa thất vọng vì thất bại ngay trận đầu.
Không muốn tiếp tục để ý đến tên nhân vật phản diện không nghe lời khuyên này nữa, nàng quay người rời khỏi Thanh Hòa Viện... .
Phía sau, Yến Cẩn nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Tri Ngư, thần sắc trầm xuống, ánh mắt sâu lại, ngón tay siết chặt, một lát sau, môi mỏng hé mở.
"Đi điều tra rõ ràng tình hình của Cố Thanh Chi kể từ khi đến Lê Huyện."
Ám Vệ trước giờ không bao giờ hỏi nhiều:
"Vâng!"
Ngay lúc thân hình đang muốn biến mất, lại thấy Yến Cẩn chỉ ra phía ngoài nói:
"Điều tra thêm về nàng ta một chút, phái thêm người đi."
Rõ ràng là đang chỉ Tĩnh Tuệ đại sư vừa mới rời đi.
Yến Cẩn cụp mắt xuống, che đi thần sắc trong mắt.
Nàng không muốn nói, nhưng tất cả những chuyện này, có lẽ không phải là không có dấu vết để lần tìm.
Lâm Tri Ngư vừa đi thơ thẩn trong Mân Vương Phủ, vừa giao tiếp với hệ thống.
"Tiến độ cốt truyện này có phải hơi nhanh quá không... " nam nữ chính sắp bước vào điện đường hôn nhân rồi.
Hệ thống:
"Ai bảo không phải chứ?"
Ban đầu nó đã hết cách với thái độ tiêu cực lười biếng của ký chủ, kiểu như vò đã mẻ không sợ rơi , thậm chí còn chẳng buồn để ý đến tiến triển tình cảm của nam nữ chính, cho nên lúc biết tin tức tứ hôn, mức độ chấn kinh của nó không kém gì Lâm Tri Ngư.
Mọi thứ thuận lợi một cách quỷ dị như vậy.
"Bùi Dật và Triệu Uyển ngấm ngầm vun vén, thiếu trang chủ Tiêu Diêu Sơn Trang chẳng biết tại sao mãi chưa xuất hiện, Trang Văn Thành đã sinh ra bóng ma tâm lý với nữ tử xinh đẹp... Còn về phần Lục Minh Thâm... " Không nhắc tới cũng được.
Nhưng Yến Cẩn, trước sau vẫn là một vấn đề nan giải, mặc dù hiện tại hắn đối với nàng phi thường dung túng, nhưng hai bên đều có điều giấu giếm lẫn nhau, trong rất nhiều chuyện, Lâm Tri Ngư cũng không tự tin có thể ảnh hưởng đến hắn.
Ánh nắng ngày thu lưa thưa nhàn nhạt chiếu xuống, trông thật ấm áp yên bình, Lâm Tri Ngư tìm một cái lương đình, ngồi phịch xuống ghế, híp mắt lại, vừa phơi nắng, vừa cùng hệ thống bàn bạc đối sách.
Lâm Tri Ngư mơ màng cảm giác được dường như có một ánh mắt không thiện cảm, nàng mở mắt, hơi nghiêng đầu, liền thấy Trương Chỉ Lan ăn mặc lộng lẫy đang dựa vào lan can hành lang nhìn nàng chằm chằm.
"Ồ, đại sư, ngài tỉnh rồi, chắc ngủ mệt lắm nhỉ?"
Lâm Tri Ngư hoàn toàn không biết mình lại chọc phải nàng ta ở chỗ nào, nhưng mà cái ghế này... đúng là nằm rất mỏi, mới nằm thì còn được, lâu dần lại thấy hơi cứng, cánh tay tê rần cả lên, cử động một chút là như kim châm vậy.
Lâm Tri Ngư khẽ kêu một tiếng tê.
Trương Chỉ Lan đứng bên cạnh cười nhạo một tiếng, rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác .
Lâm Tri Ngư dứt khoát không ngồi dậy nữa, nàng lại đổi tư thế nằm xuống, quyết định từ từ rồi hãy đứng lên.
Trương Chỉ Lan nhìn bộ dạng này của nàng liền cảm thấy tức tối.
"Sư huynh, người của Mân Vương Phủ bọn họ, cứ đối xử với huynh như vậy sao?"
biết rõ lòng đầy căm phẫn.
Tể Nguyên nhìn biết rõ đang ăn mặc kỳ quái:
"Người xuất gia không đặt nặng ham muốn ăn uống... Sao đệ lại cải trang thành bộ dạng này?"
Đi trên đường chắc không ai nhận ra.
Biết rõ nghiến răng nghiến lợi, sau vụ hắn gióng trống khua chiêng trừ tà bắt Triệu Uyển lần trước, người trong Mân Vương Phủ đều nhớ mặt hắn, lại còn có chút thù địch, lần này hắn phải tốn không ít công sức mới trà trộn được vào vương phủ.
Tể Nguyên thấy hắn không trả lời, cũng không hỏi nhiều, mà tiếp tục cúi đầu ăn rau luộc.
Mặc dù không nên nghĩ vậy, nhưng hôm nay hắn đúng là đặc biệt vui vẻ.
Lúc mới bắt đầu tiếp cận Lâm Tri Ngư, nội tâm Tể Nguyên tràn đầy cảm giác sứ mệnh, thấy thật đủ đầy và vui vẻ.
Nhưng vị cứu thế này, nàng thật sự rất thích gọi món ăn.
Bây giờ Tể Nguyên dành hơn nửa thời gian trong ngày để suy nghĩ chuyện nấu nướng, ngay cả thời gian tụng kinh cũng bị ép giảm đi rất nhiều.
Trước kia các tăng nhân ở Hộ Quốc Tự đâu có phiền phức như vậy.
A di đà phật, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một ngày.
Biết rõ nhìn Tể Nguyên chẳng hề bận tâm, càng thêm đau lòng:
"Sư huynh, huynh gầy đi rồi!"
Tể Nguyên thở dài, mệt mỏi.
Biết rõ cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa, mà nghĩ đến mục đích chuyến đi này của hắn:
"Ni cô kia rõ ràng là kẻ lừa gạt, cứu thế chủ cái gì chứ!"
Dân chúng trong kinh thành còn chưa rõ, nhưng chuyện trừ tà kia, rõ ràng là do hắn bịa ra.
Tể Nguyên ngẩng đầu:
"Sư đệ cẩn thận lời nói."
Biết rõ còn muốn nói gì đó nhưng Tể Nguyên lại không muốn nghe nữa, bắt đầu thu dọn bát đũa như phong quyển tàn vân : "Sư đệ, đệ nên về chùa đi, ta muốn tụng kinh."
Lâm Tri Ngư nằm trên ghế, vừa xoa bóp cánh tay, vừa nhìn Trương Chỉ Lan.
Trương Chỉ Lan vẫn giữ vẻ mặt vênh váo tự đắc như mọi khi:
"Đừng tưởng ta không biết ngươi và Mân Vương Gia có quan hệ gì!"
Lâm Tri Ngư im lặng. Ai dà! Ăn dưa mà lại hóng trúng đầu mình sao?
Đêm hôm trước nàng mới nắm tay Yến Cẩn, lẽ nào Trương Chỉ Lan biết chuyện này? Không thể nào.
Trương Chỉ Lan hừ lạnh một tiếng.
Nàng vừa nghĩ đến việc hắc nữu kia vì cứu Mân Vương Gia mà chết, còn ni cô này vào vương phủ lại được sủng ái.
So sánh hai người, liền thấy thế nào cũng không vừa mắt nàng ta.
Trương Chỉ Lan vốn không tin Tĩnh Tuệ là đại sư trừ tà gì đó, mãi cho đến khi nghe nói Yến Cẩn tự tay cạo tóc cho nàng, nàng mới cuối cùng xác định Tĩnh Tuệ rõ ràng có mối quan hệ không thể cho người khác biết với Mân Vương Gia.
"Hứ ! ngươi đừng có đắc ý, ngươi có được sủng ái đến mấy, cũng chẳng qua chỉ là một thế thân mà thôi."
Lâm Tri Ngư hoang mang:
"Thế thân ?"
Kịch bản mới lạ như vậy, là thứ mà một kẻ làm pháo thí như nàng đáng được có sao?
Trương Chỉ Lan cũng không che giấu:
"Nói thế này cho ngươi biết, trước đây vương gia có một nữ tử cực kỳ sủng ái, còn ngươi !"
Trương Chỉ Lan dừng lại một chút, cố tình khơi gợi sự tò mò rồi mới nói tiếp:
"Ngươi chẳng qua là vì có vài phần giống nàng ta mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận