Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục
Chương 45
Dừng một chút mới nói:
"Đổ lên đầu Thất Hoàng tử."
Chu Quảng gật đầu xác nhận. Trong khoảng thời gian này, Trang Tương cùng thái tử cứ chết cắn mối quan hệ của Vương Chi Đống và Ngô Xí, thánh thượng lại vì chuyện cây thuốc phiện mà vô cùng tức giận, Tứ hoàng tử cùng thái hậu cũng chỉ có thể phủi sạch quan hệ, không dám cầu tình. Cho nên không mấy ngày, mọi chuyện đã kết thúc, Ngô Xí bị định tội chém đầu cả nhà, nhưng Tứ hoàng tử mất đi một người ủng hộ quan trọng như vậy tất nhiên sẽ không bỏ qua. Cũng may trước đó thánh thượng sắp xếp vương gia đến Lê Huyện là âm thầm ra lệnh, vương gia lại dịch dung, hẳn là ít người biết được, hơn nữa Thất Hoàng tử vào đúng khoảng thời gian đó lại xuất hiện ở Lê Huyện. Đổ chuyện này lên người hắn cũng đơn giản.
Lúc Chu Quảng đi ra, ánh mắt rơi vào quyển ngàn chữ văn đặt trên bệ cửa sổ, hơi dừng lại một chút.
Nửa đêm, Mùi Thơm viện trời tối người yên, đèn đuốc trong các phòng đều đã tắt, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc khi gió thổi qua.
Chu Quảng rón rén bước chân, ở bên ngoài phòng Lâm Tri Ngư lắng nghe kỹ một lát, rất tốt, hẳn là đều ngủ cả rồi.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ngàn chữ văn là sách vỡ lòng dạy trẻ nhỏ tập viết, con trai hắn Chu Tiểu Thiên gần đây ở học đường cũng đang dùng quyển sách này, Tiểu Ni Cô đã mười bốn mười lăm tuổi, thế mà vẫn còn đọc ngàn chữ văn. Rõ ràng không bình thường, quyển sách kia nhất định có gì đó kỳ quặc.
Chu Quảng vừa để ý tình hình xung quanh, vừa đẩy cửa sổ. Cửa sổ lại không hề nhúc nhích, chắc là đã khóa rồi.
Chu Quảng vừa cảm thán tiểu ni cô này lòng đề phòng thật nặng, vừa lấy từ trong ngực ra một miếng sắt, may mà hắn đã chuẩn bị từ trước, loay hoay nửa ngày, cái then ngang cài bên trong đã bị mở ra, hắn lại đưa tay đẩy lần nữa.
Vẫn không động đậy?
Chu Quảng duỗi hai tay ra, dùng nội lực, chỉ nghe bên trong truyền đến tiếng ghế bị đẩy đi, trong đêm tối đặc biệt đột ngột. Hắn giật nảy mình, vội vàng buông tay.
Chu Quảng nhíu mày, không lẽ là dùng bàn chặn cửa sổ rồi chứ?
Ngay lúc hắn đang phân vân thì nghe thấy động tĩnh từ một căn phòng khác truyền đến ! Chu Quảng vội vàng phi thân nhảy lên mái hiên, chẳng lẽ đã bị phát hiện?
Chỉ thấy trong căn phòng phía tây của Mùi Thơm viện, một nữ tử thân hình mảnh khảnh mặc toàn đồ trắng đẩy cửa bước ra, nàng nhìn quanh một lượt, rồi cúi đầu vội vã rời khỏi Mùi Thơm viện.
Nhìn dáng vẻ cũng không phải người làm chuyện đứng đắn.
Lúc nàng vừa nhìn quanh, khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng, Chu Quảng nheo mắt lại, thần sắc lạnh đi, gương mặt này... Chính là Tô Y Y.
Chu Quảng nghĩ đến ý đồ của thái hậu, liền phi thân đi theo.
Tô Y Y đi một mạch đến dưới một gốc Ngọc Lan trong vườn hoa.
Chu Quảng ẩn mình sau thân cây, nhìn kỹ động tác của nàng.
Chỉ thấy Tô Y Y lấy từ trong tay áo ra thứ gì đó, đếm vị trí gạch xanh cạnh gốc cây, vươn tay nhấc một viên lên, rồi bỏ thứ vừa lấy ra vào đó.
Sau đó mới lại cúi đầu men theo đường cũ trở về Mùi Thơm viện.
Chu Quảng nhìn bóng lưng nàng biến mất, mới đáp xuống dưới gốc cây, lần theo vị trí trong trí nhớ vừa rồi, nhấc viên gạch xanh lên, chỉ thấy bên dưới có đặt một tờ giấy.
Nhân ánh trăng, Chu Quảng chậm rãi mở ra.
Chỉ thấy phía trên viết: Lâm Tri Ngư đã giành được tín nhiệm của vương gia trước, xin mời đại nhân giúp ta.
Nửa đêm, những đốm sao lấm tấm treo trên bầu trời đêm đen như mực, ánh trăng rọi xuống, khoác lên Mân Vương Phủ yên tĩnh một tầng lụa mỏng.
Lúc này Chu Quảng gõ cửa phòng Yến Cẩn, "Vương gia, vương gia..."
Một lát sau, trong phòng truyền ra động tĩnh rất nhỏ, chắc là Yến Cẩn nghe thấy tiếng của hắn nên mới cử động.
Ngay sau đó, đèn trong phòng được thắp lên.
Chu Quảng đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Yến Cẩn chỉ mặc một chiếc áo lót màu trắng, tùy ý ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, trong tay vẫn còn cầm cây đóm chưa buông xuống.
Yến Cẩn mang theo chút buồn ngủ nhìn về phía Chu Quảng, hiển nhiên không vui lắm, ra hiệu hắn có việc thì nói thẳng.
Dưới ánh mắt không đổi của Yến Cẩn, Chu Quảng kể lại chuyện hắn làm thế nào muốn kiểm tra quyển ngàn chữ văn ở Mùi Thơm viện mà không được, rồi lại tình cờ nhìn thấy cảnh Tô Y Y đi đến vườn hoa.
Sau khi Chu Quảng nói xong, lấy tờ giấy từ trong ngực ra huơ huơ trước mặt Yến Cẩn.
Yến Cẩn có vẻ hơi ghét bỏ mà lùi người về sau.
Chu Quảng cũng không để tâm đến sự lạnh nhạt của hắn, mà thăm dò hỏi:
"Vương gia, hay là... Ngài giúp Tiểu Ni Cô một chút?"
Hắn phân vân một hồi rồi vẫn quyết định tìm đến Yến Cẩn, vì vậy mới từ vườn hoa vòng bước chân tới đây. Tiểu Ni Cô dù sao cũng si tâm một mảnh với vương gia, tuy có hơi cổ quái, nhưng cũng không có ác ý gì, gan to bằng trời lừa gạt cả thái hậu, nói cho cùng cũng là vì theo đuổi vương gia. Tin tức này của Tô Y Y vừa truyền ra ngoài, Lâm Tri Ngư chắc chắn sẽ bị bại lộ, với tính cách của Thái hậu, e là đến tính mạng cũng khó giữ nổi. Nhưng nếu hắn chỉ đơn giản vứt tờ giấy đi, Tô Y Y không nhận được hồi âm nhất định sẽ sinh nghi, rồi sẽ lại xin giúp đỡ lần nữa, có thể lừa được nhất thời nhưng không thể lâu dài, hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định cầu cứu vương gia, người cực kỳ giỏi bắt chước chữ viết, cho nên mới tới đây.
Nghĩ đến đây hắn lại nhìn về phía Yến Cẩn, thấy hắn hoàn toàn không hề động lòng, thậm chí còn ngáp một cái.
Ý tứ từ chối hết sức rõ ràng.
Chu Quảng thở dài, cũng không thấy bất ngờ, hắn theo Yến Cẩn từ không lâu sau khi Dung quý phi qua đời cho đến nay đã nhiều năm, Yến Cẩn vẫn luôn có tính tình như vậy, nhìn thì ôn hòa, nhưng lại ít có cái gọi là lòng đồng cảm.
Chu Quảng quay người định rời đi, lại nghe thấy giọng nói vân đạm phong khinh của Yến Cẩn:
"Chu Thúc, ta thấy gần đây ngươi rất rảnh rỗi, chuyện điều tra Lục Minh Thâm giao cho ngươi vậy."
Nói xong lại nhấn mạnh một câu:
"Tự mình điều tra."
Chu Quảng trong nháy mắt trợn tròn mắt, cũng không buồn để tâm đến Lâm Tri Ngư đáng thương nữa, mặt mày đau khổ:
"Vương gia, thuộc hạ rất bận, không hề rảnh rỗi chút nào."
Lục Minh Thâm là cháu trai của thái hậu, cũng là con trai của Lục Viễn Sơn. Trong triều có tả hữu hai vị thừa tướng, Tả tướng là Trang Dương, phụ thân của Trang Văn Thành, Hữu tướng chính là Lục Viễn Sơn. Lục Minh Thâm là con út trong nhà Lục Viễn Sơn, cực kỳ được sủng ái, lại có mấy phần thông minh, Lục Tướng đã tìm cho hắn một chức quan không lớn không nhỏ trong triều, ngày thường, người khác cũng gọi hắn một tiếng Lục đại nhân.
"Đổ lên đầu Thất Hoàng tử."
Chu Quảng gật đầu xác nhận. Trong khoảng thời gian này, Trang Tương cùng thái tử cứ chết cắn mối quan hệ của Vương Chi Đống và Ngô Xí, thánh thượng lại vì chuyện cây thuốc phiện mà vô cùng tức giận, Tứ hoàng tử cùng thái hậu cũng chỉ có thể phủi sạch quan hệ, không dám cầu tình. Cho nên không mấy ngày, mọi chuyện đã kết thúc, Ngô Xí bị định tội chém đầu cả nhà, nhưng Tứ hoàng tử mất đi một người ủng hộ quan trọng như vậy tất nhiên sẽ không bỏ qua. Cũng may trước đó thánh thượng sắp xếp vương gia đến Lê Huyện là âm thầm ra lệnh, vương gia lại dịch dung, hẳn là ít người biết được, hơn nữa Thất Hoàng tử vào đúng khoảng thời gian đó lại xuất hiện ở Lê Huyện. Đổ chuyện này lên người hắn cũng đơn giản.
Lúc Chu Quảng đi ra, ánh mắt rơi vào quyển ngàn chữ văn đặt trên bệ cửa sổ, hơi dừng lại một chút.
Nửa đêm, Mùi Thơm viện trời tối người yên, đèn đuốc trong các phòng đều đã tắt, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc khi gió thổi qua.
Chu Quảng rón rén bước chân, ở bên ngoài phòng Lâm Tri Ngư lắng nghe kỹ một lát, rất tốt, hẳn là đều ngủ cả rồi.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ngàn chữ văn là sách vỡ lòng dạy trẻ nhỏ tập viết, con trai hắn Chu Tiểu Thiên gần đây ở học đường cũng đang dùng quyển sách này, Tiểu Ni Cô đã mười bốn mười lăm tuổi, thế mà vẫn còn đọc ngàn chữ văn. Rõ ràng không bình thường, quyển sách kia nhất định có gì đó kỳ quặc.
Chu Quảng vừa để ý tình hình xung quanh, vừa đẩy cửa sổ. Cửa sổ lại không hề nhúc nhích, chắc là đã khóa rồi.
Chu Quảng vừa cảm thán tiểu ni cô này lòng đề phòng thật nặng, vừa lấy từ trong ngực ra một miếng sắt, may mà hắn đã chuẩn bị từ trước, loay hoay nửa ngày, cái then ngang cài bên trong đã bị mở ra, hắn lại đưa tay đẩy lần nữa.
Vẫn không động đậy?
Chu Quảng duỗi hai tay ra, dùng nội lực, chỉ nghe bên trong truyền đến tiếng ghế bị đẩy đi, trong đêm tối đặc biệt đột ngột. Hắn giật nảy mình, vội vàng buông tay.
Chu Quảng nhíu mày, không lẽ là dùng bàn chặn cửa sổ rồi chứ?
Ngay lúc hắn đang phân vân thì nghe thấy động tĩnh từ một căn phòng khác truyền đến ! Chu Quảng vội vàng phi thân nhảy lên mái hiên, chẳng lẽ đã bị phát hiện?
Chỉ thấy trong căn phòng phía tây của Mùi Thơm viện, một nữ tử thân hình mảnh khảnh mặc toàn đồ trắng đẩy cửa bước ra, nàng nhìn quanh một lượt, rồi cúi đầu vội vã rời khỏi Mùi Thơm viện.
Nhìn dáng vẻ cũng không phải người làm chuyện đứng đắn.
Lúc nàng vừa nhìn quanh, khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng, Chu Quảng nheo mắt lại, thần sắc lạnh đi, gương mặt này... Chính là Tô Y Y.
Chu Quảng nghĩ đến ý đồ của thái hậu, liền phi thân đi theo.
Tô Y Y đi một mạch đến dưới một gốc Ngọc Lan trong vườn hoa.
Chu Quảng ẩn mình sau thân cây, nhìn kỹ động tác của nàng.
Chỉ thấy Tô Y Y lấy từ trong tay áo ra thứ gì đó, đếm vị trí gạch xanh cạnh gốc cây, vươn tay nhấc một viên lên, rồi bỏ thứ vừa lấy ra vào đó.
Sau đó mới lại cúi đầu men theo đường cũ trở về Mùi Thơm viện.
Chu Quảng nhìn bóng lưng nàng biến mất, mới đáp xuống dưới gốc cây, lần theo vị trí trong trí nhớ vừa rồi, nhấc viên gạch xanh lên, chỉ thấy bên dưới có đặt một tờ giấy.
Nhân ánh trăng, Chu Quảng chậm rãi mở ra.
Chỉ thấy phía trên viết: Lâm Tri Ngư đã giành được tín nhiệm của vương gia trước, xin mời đại nhân giúp ta.
Nửa đêm, những đốm sao lấm tấm treo trên bầu trời đêm đen như mực, ánh trăng rọi xuống, khoác lên Mân Vương Phủ yên tĩnh một tầng lụa mỏng.
Lúc này Chu Quảng gõ cửa phòng Yến Cẩn, "Vương gia, vương gia..."
Một lát sau, trong phòng truyền ra động tĩnh rất nhỏ, chắc là Yến Cẩn nghe thấy tiếng của hắn nên mới cử động.
Ngay sau đó, đèn trong phòng được thắp lên.
Chu Quảng đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Yến Cẩn chỉ mặc một chiếc áo lót màu trắng, tùy ý ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, trong tay vẫn còn cầm cây đóm chưa buông xuống.
Yến Cẩn mang theo chút buồn ngủ nhìn về phía Chu Quảng, hiển nhiên không vui lắm, ra hiệu hắn có việc thì nói thẳng.
Dưới ánh mắt không đổi của Yến Cẩn, Chu Quảng kể lại chuyện hắn làm thế nào muốn kiểm tra quyển ngàn chữ văn ở Mùi Thơm viện mà không được, rồi lại tình cờ nhìn thấy cảnh Tô Y Y đi đến vườn hoa.
Sau khi Chu Quảng nói xong, lấy tờ giấy từ trong ngực ra huơ huơ trước mặt Yến Cẩn.
Yến Cẩn có vẻ hơi ghét bỏ mà lùi người về sau.
Chu Quảng cũng không để tâm đến sự lạnh nhạt của hắn, mà thăm dò hỏi:
"Vương gia, hay là... Ngài giúp Tiểu Ni Cô một chút?"
Hắn phân vân một hồi rồi vẫn quyết định tìm đến Yến Cẩn, vì vậy mới từ vườn hoa vòng bước chân tới đây. Tiểu Ni Cô dù sao cũng si tâm một mảnh với vương gia, tuy có hơi cổ quái, nhưng cũng không có ác ý gì, gan to bằng trời lừa gạt cả thái hậu, nói cho cùng cũng là vì theo đuổi vương gia. Tin tức này của Tô Y Y vừa truyền ra ngoài, Lâm Tri Ngư chắc chắn sẽ bị bại lộ, với tính cách của Thái hậu, e là đến tính mạng cũng khó giữ nổi. Nhưng nếu hắn chỉ đơn giản vứt tờ giấy đi, Tô Y Y không nhận được hồi âm nhất định sẽ sinh nghi, rồi sẽ lại xin giúp đỡ lần nữa, có thể lừa được nhất thời nhưng không thể lâu dài, hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định cầu cứu vương gia, người cực kỳ giỏi bắt chước chữ viết, cho nên mới tới đây.
Nghĩ đến đây hắn lại nhìn về phía Yến Cẩn, thấy hắn hoàn toàn không hề động lòng, thậm chí còn ngáp một cái.
Ý tứ từ chối hết sức rõ ràng.
Chu Quảng thở dài, cũng không thấy bất ngờ, hắn theo Yến Cẩn từ không lâu sau khi Dung quý phi qua đời cho đến nay đã nhiều năm, Yến Cẩn vẫn luôn có tính tình như vậy, nhìn thì ôn hòa, nhưng lại ít có cái gọi là lòng đồng cảm.
Chu Quảng quay người định rời đi, lại nghe thấy giọng nói vân đạm phong khinh của Yến Cẩn:
"Chu Thúc, ta thấy gần đây ngươi rất rảnh rỗi, chuyện điều tra Lục Minh Thâm giao cho ngươi vậy."
Nói xong lại nhấn mạnh một câu:
"Tự mình điều tra."
Chu Quảng trong nháy mắt trợn tròn mắt, cũng không buồn để tâm đến Lâm Tri Ngư đáng thương nữa, mặt mày đau khổ:
"Vương gia, thuộc hạ rất bận, không hề rảnh rỗi chút nào."
Lục Minh Thâm là cháu trai của thái hậu, cũng là con trai của Lục Viễn Sơn. Trong triều có tả hữu hai vị thừa tướng, Tả tướng là Trang Dương, phụ thân của Trang Văn Thành, Hữu tướng chính là Lục Viễn Sơn. Lục Minh Thâm là con út trong nhà Lục Viễn Sơn, cực kỳ được sủng ái, lại có mấy phần thông minh, Lục Tướng đã tìm cho hắn một chức quan không lớn không nhỏ trong triều, ngày thường, người khác cũng gọi hắn một tiếng Lục đại nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận