Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục
Chương 121
Gần đây hắn có nhiều việc, khó mà thoát thân, cho nên dù biết Yến Cẩn đã về Kinh Thành nhưng vẫn chưa đến thăm. Hôm nay mới thu xếp được thời gian, lại không ngờ gặp phải tiểu ni cô Lê Huyện này...
Yến Cẩn đứng chắn trước người Lâm Tri Ngư, cản ánh mắt của Yến Phỉ Nhiên:
"Vị này là Tĩnh Tuệ đại sư, người đã cứu mạng ta lần này."
Lâm Tri Ngư cũng rất bất đắc dĩ.
Nàng không tài nào hiểu nổi một nam chính bá đạo ngầu lòi như vậy, tại sao lại làm ra cái chuyện thanh thiên bạch nhật không đi cửa chính này.
Mang theo món quà vô cùng thực tế, hắn từ trên nóc thư phòng rơi xuống, không gõ cửa, cứ thế một bước xông vào.
Tay trái xách một thùng nguyên liệu lẩu, tay phải cầm một bịch đồ ăn vặt.
Làm nàng sợ đến ngẩn cả người.
Nhưng lúc này nàng đã lấy lại bình tĩnh, có Yến Cẩn chống lưng, Lâm Tri Ngư dựa vào tường, rụt cổ lại:
"A di đà phật, thí chủ hẳn là nhận lầm người rồi?"
Hai tay Yến Phỉ Nhiên giật giật, hận không thể trực tiếp xông đến vặn cổ nàng.
Nếu hắn không nhìn lầm, thứ mà tiểu ni cô này vừa cầm trong tay chính là loại đồ uống gọi là trà sữa ở tiệm của Cố Thanh Chi.
Nhìn qua liền biết không phải ni cô tốt lành gì.
Lúc Lâm Tri Ngư ló đầu ra, ánh mắt Yến Phỉ Nhiên rời khỏi người nàng, nhìn Yến Cẩn đang đứng chắn phía trước:
"Hoàng thúc, người bị nàng ta lừa rồi!"
Lâm Tri Ngư:
"Phụt !"
Tể Nguyên Đại Sư gõ cửa đi vào, dường như không cảm nhận được bầu không khí kỳ quái trong phòng, thân hình hơi mập đứng chắn ở một bên khác của Lâm Tri Ngư, chắp tay trước ngực.
"Đại sư, đồ ăn đã chuẩn bị xong."
Yến Phỉ Nhiên hỏi chấm?
Trước đó hắn nghe được lời đồn ở kinh thành cũng không mấy để tâm. Lại không ngờ rằng ni cô này mê hoặc lòng người đã đến mức độ như vậy.
Tiểu Lục cũng từ trên nóc nhà rơi xuống rồi lao vào, tóm lấy một bên còn trống của Lâm Tri Ngư, ôm lấy bắp đùi nàng:
"Tiểu sư phụ, cho ta tiếp tục đi theo người đi!"
Hắn vốn định ôm bắp đùi Yến Cẩn, nhưng khí tràng của Yến Cẩn làm hắn thực sự không dám ra tay, thế nên chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, ôm lấy Lâm Tri Ngư.
Hắn từng cho rằng đóng vai quỷ đã là giới hạn cuối cùng của mình.
Nào ngờ mấy ngày nay đi theo Bùi Dật, hắn lại mở rộng phạm vi công việc, đóng vai giặc cướp, tiểu thâu, ăn chơi thiếu gia... đều nằm trong phạm trù công việc của hắn.
Bùi Dật đại khái đã dò rõ sở thích của Triệu Uyển, vì để thể hiện nam tử khí khái của mình trước mặt nàng, lần nào cũng đánh hắn đến mặt mũi bầm dập, khóc lóc thảm thiết.
Kết quả cuối cùng thường là Bùi Dật dẫn Triệu Uyển đang rưng rưng nước mắt rời đi, tình cảm hai người lại tiến thêm một bước.
Tiểu Lục thì quỳ sám hối ở phía sau.
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại.
May mà hôm nay, Chu Thế Dược đã đưa phương pháp giải cổ cho Tiểu Bạch, hắn mới được nghỉ ngơi một ngày.
Nghĩ đến đây, hắn ôm chân Lâm Tri Ngư càng chặt hơn.
Yến Phỉ Nhiên cũng luyện võ từ nhỏ, hắn liếc mắt là có thể nhìn ra kẻ đang quỳ trên đất gào khóc đòi đi theo tiểu ni cô này là một cao thủ.
Hắn quét mắt nhìn những người đang vây kín tiểu ni cô không một kẽ hở trong phòng, hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng.
"Hoàng thúc, ta còn có việc, xin cáo lui trước."
Nơi này chỉ có mình hắn là tỉnh táo, cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Trước khi đi, có lẽ hắn đã nhận ra ánh mắt của Lâm Tri Ngư len lỏi qua khe hở, dán chặt vào hai túi đồ mà hắn mang đến.
Yến Phỉ Nhiên tức điên lên, xách đồ lên, rồi nhanh chân bước ra cửa.
Lâm Tri Ngư trầm mặc.
Có thể thấy, hắn thật sự vô cùng tức giận.
Cuối cùng cũng an toàn, nàng rút chân mình ra, nhìn Tiểu Lục vẫn đang ngồi dưới đất:
"Triệu Uyển cô nương vẫn ổn chứ?"
Tiểu Lục nghiến răng nghiến lợi:
"Nàng ta rất tốt, nhưng ta thì không tốt chút nào."
Lâm Tri Ngư lại thấy hắn rất ổn, tiến lên hai bước, đứng bên cạnh Yến Cẩn, ngẩng đầu nhìn hắn, ra hiệu cùng đi ăn cơm.
Yến Cẩn dường như thấy hơi buồn cười, khẽ gật đầu.
Tô Y Y siết chặt ngón tay, chỉ có thể lần theo lộ trình trong ký ức trước đó để đến chỗ ở tạm của mẹ nàng tại kinh thành.
Tô Thị dạo này sống rất chú ý cẩn thận, trừ khi cần thiết thì rất ít khi ra cửa, một mực chờ đợi sự sắp xếp tiếp theo của Lục phủ.
Phản ứng đầu tiên của bà khi nhìn thấy Tô Y Y không phải vui mừng, mà là kinh ngạc:
"Ngươi làm sao..."
còn chưa chết.
Tô Y Y giải thích qua loa.
Lúc này lòng nàng tràn đầy phẫn hận, Lục Minh Thâm không muốn gặp nàng, Yến Cẩn lại chắc chắn muốn giết nàng.
Ngay cả người mẹ ruột trước mắt này cũng nói:
"Ngươi mau tìm chỗ khác mà trốn đi, đừng để bị phát hiện."
Tô Y Y không nói một lời.
Nàng không còn nơi nào để đi.
Tô Thị nhìn bộ dạng này của nàng, quay người đi rót nước cho nàng, nghĩ lát nữa sẽ chuẩn bị thêm ít đồ ăn.
Dù sao cũng là con gái ruột, bà cũng không nỡ nhẫn tâm đến vậy.
Vừa lẩm bẩm mắng nhỏ:
"Không có mệnh đại tiểu thư, lại cứ thích ra vẻ đại tiểu thư."
"Chẳng phải ngươi nói Lục công tử kia thích ngươi sao? Sao giờ lại bị hắn đuổi đi, còn đắc tội cả Mân Vương Gia nữa... Giờ biết làm sao đây hả?"
Tô Y Y không đáp lời.
Lúc Tô Thị bưng chén nước quay lại, nhìn thấy nàng đang cúi gằm đầu ngồi trên giường nệm, không hề nhúc nhích.
Tô Thị nhìn bộ dạng này của nàng liền thấy tức giận.
Mặt bà sa sầm, đưa tay đẩy nàng, vừa định mắng tiếp thì đã thấy Tô Y Y cứng đờ ngã nghiêng xuống giường theo lực đẩy của bà.
Tô Thị càng tức giận hơn, đặt mạnh cái chén xuống bàn, va chạm phát ra tiếng động trầm đục.
Bà ghé sát lại gần:
"Ngày nào cũng như người chết thế này, ta thật đúng là nợ..."
ngươi.
Lời còn chưa nói hết, đã bị bà nuốt ngược vào trong.
Chỉ thấy khóe miệng, tai, mũi của Tô Y Y đều đang rỉ ra máu đỏ sẫm, trông không cách nào cầm lại được, toàn bộ da dẻ lộ ra một màu xám trắng cực độ.
Không biết có phải ảo giác không, Tô Thị dường như cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo âm u toát ra từ người nàng.
Bà rùng mình một cái, sắc mặt trắng bệch, há miệng run rẩy đưa ngón tay ra, rồi lại rụt về.
Yến Cẩn đứng chắn trước người Lâm Tri Ngư, cản ánh mắt của Yến Phỉ Nhiên:
"Vị này là Tĩnh Tuệ đại sư, người đã cứu mạng ta lần này."
Lâm Tri Ngư cũng rất bất đắc dĩ.
Nàng không tài nào hiểu nổi một nam chính bá đạo ngầu lòi như vậy, tại sao lại làm ra cái chuyện thanh thiên bạch nhật không đi cửa chính này.
Mang theo món quà vô cùng thực tế, hắn từ trên nóc thư phòng rơi xuống, không gõ cửa, cứ thế một bước xông vào.
Tay trái xách một thùng nguyên liệu lẩu, tay phải cầm một bịch đồ ăn vặt.
Làm nàng sợ đến ngẩn cả người.
Nhưng lúc này nàng đã lấy lại bình tĩnh, có Yến Cẩn chống lưng, Lâm Tri Ngư dựa vào tường, rụt cổ lại:
"A di đà phật, thí chủ hẳn là nhận lầm người rồi?"
Hai tay Yến Phỉ Nhiên giật giật, hận không thể trực tiếp xông đến vặn cổ nàng.
Nếu hắn không nhìn lầm, thứ mà tiểu ni cô này vừa cầm trong tay chính là loại đồ uống gọi là trà sữa ở tiệm của Cố Thanh Chi.
Nhìn qua liền biết không phải ni cô tốt lành gì.
Lúc Lâm Tri Ngư ló đầu ra, ánh mắt Yến Phỉ Nhiên rời khỏi người nàng, nhìn Yến Cẩn đang đứng chắn phía trước:
"Hoàng thúc, người bị nàng ta lừa rồi!"
Lâm Tri Ngư:
"Phụt !"
Tể Nguyên Đại Sư gõ cửa đi vào, dường như không cảm nhận được bầu không khí kỳ quái trong phòng, thân hình hơi mập đứng chắn ở một bên khác của Lâm Tri Ngư, chắp tay trước ngực.
"Đại sư, đồ ăn đã chuẩn bị xong."
Yến Phỉ Nhiên hỏi chấm?
Trước đó hắn nghe được lời đồn ở kinh thành cũng không mấy để tâm. Lại không ngờ rằng ni cô này mê hoặc lòng người đã đến mức độ như vậy.
Tiểu Lục cũng từ trên nóc nhà rơi xuống rồi lao vào, tóm lấy một bên còn trống của Lâm Tri Ngư, ôm lấy bắp đùi nàng:
"Tiểu sư phụ, cho ta tiếp tục đi theo người đi!"
Hắn vốn định ôm bắp đùi Yến Cẩn, nhưng khí tràng của Yến Cẩn làm hắn thực sự không dám ra tay, thế nên chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, ôm lấy Lâm Tri Ngư.
Hắn từng cho rằng đóng vai quỷ đã là giới hạn cuối cùng của mình.
Nào ngờ mấy ngày nay đi theo Bùi Dật, hắn lại mở rộng phạm vi công việc, đóng vai giặc cướp, tiểu thâu, ăn chơi thiếu gia... đều nằm trong phạm trù công việc của hắn.
Bùi Dật đại khái đã dò rõ sở thích của Triệu Uyển, vì để thể hiện nam tử khí khái của mình trước mặt nàng, lần nào cũng đánh hắn đến mặt mũi bầm dập, khóc lóc thảm thiết.
Kết quả cuối cùng thường là Bùi Dật dẫn Triệu Uyển đang rưng rưng nước mắt rời đi, tình cảm hai người lại tiến thêm một bước.
Tiểu Lục thì quỳ sám hối ở phía sau.
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại.
May mà hôm nay, Chu Thế Dược đã đưa phương pháp giải cổ cho Tiểu Bạch, hắn mới được nghỉ ngơi một ngày.
Nghĩ đến đây, hắn ôm chân Lâm Tri Ngư càng chặt hơn.
Yến Phỉ Nhiên cũng luyện võ từ nhỏ, hắn liếc mắt là có thể nhìn ra kẻ đang quỳ trên đất gào khóc đòi đi theo tiểu ni cô này là một cao thủ.
Hắn quét mắt nhìn những người đang vây kín tiểu ni cô không một kẽ hở trong phòng, hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng.
"Hoàng thúc, ta còn có việc, xin cáo lui trước."
Nơi này chỉ có mình hắn là tỉnh táo, cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Trước khi đi, có lẽ hắn đã nhận ra ánh mắt của Lâm Tri Ngư len lỏi qua khe hở, dán chặt vào hai túi đồ mà hắn mang đến.
Yến Phỉ Nhiên tức điên lên, xách đồ lên, rồi nhanh chân bước ra cửa.
Lâm Tri Ngư trầm mặc.
Có thể thấy, hắn thật sự vô cùng tức giận.
Cuối cùng cũng an toàn, nàng rút chân mình ra, nhìn Tiểu Lục vẫn đang ngồi dưới đất:
"Triệu Uyển cô nương vẫn ổn chứ?"
Tiểu Lục nghiến răng nghiến lợi:
"Nàng ta rất tốt, nhưng ta thì không tốt chút nào."
Lâm Tri Ngư lại thấy hắn rất ổn, tiến lên hai bước, đứng bên cạnh Yến Cẩn, ngẩng đầu nhìn hắn, ra hiệu cùng đi ăn cơm.
Yến Cẩn dường như thấy hơi buồn cười, khẽ gật đầu.
Tô Y Y siết chặt ngón tay, chỉ có thể lần theo lộ trình trong ký ức trước đó để đến chỗ ở tạm của mẹ nàng tại kinh thành.
Tô Thị dạo này sống rất chú ý cẩn thận, trừ khi cần thiết thì rất ít khi ra cửa, một mực chờ đợi sự sắp xếp tiếp theo của Lục phủ.
Phản ứng đầu tiên của bà khi nhìn thấy Tô Y Y không phải vui mừng, mà là kinh ngạc:
"Ngươi làm sao..."
còn chưa chết.
Tô Y Y giải thích qua loa.
Lúc này lòng nàng tràn đầy phẫn hận, Lục Minh Thâm không muốn gặp nàng, Yến Cẩn lại chắc chắn muốn giết nàng.
Ngay cả người mẹ ruột trước mắt này cũng nói:
"Ngươi mau tìm chỗ khác mà trốn đi, đừng để bị phát hiện."
Tô Y Y không nói một lời.
Nàng không còn nơi nào để đi.
Tô Thị nhìn bộ dạng này của nàng, quay người đi rót nước cho nàng, nghĩ lát nữa sẽ chuẩn bị thêm ít đồ ăn.
Dù sao cũng là con gái ruột, bà cũng không nỡ nhẫn tâm đến vậy.
Vừa lẩm bẩm mắng nhỏ:
"Không có mệnh đại tiểu thư, lại cứ thích ra vẻ đại tiểu thư."
"Chẳng phải ngươi nói Lục công tử kia thích ngươi sao? Sao giờ lại bị hắn đuổi đi, còn đắc tội cả Mân Vương Gia nữa... Giờ biết làm sao đây hả?"
Tô Y Y không đáp lời.
Lúc Tô Thị bưng chén nước quay lại, nhìn thấy nàng đang cúi gằm đầu ngồi trên giường nệm, không hề nhúc nhích.
Tô Thị nhìn bộ dạng này của nàng liền thấy tức giận.
Mặt bà sa sầm, đưa tay đẩy nàng, vừa định mắng tiếp thì đã thấy Tô Y Y cứng đờ ngã nghiêng xuống giường theo lực đẩy của bà.
Tô Thị càng tức giận hơn, đặt mạnh cái chén xuống bàn, va chạm phát ra tiếng động trầm đục.
Bà ghé sát lại gần:
"Ngày nào cũng như người chết thế này, ta thật đúng là nợ..."
ngươi.
Lời còn chưa nói hết, đã bị bà nuốt ngược vào trong.
Chỉ thấy khóe miệng, tai, mũi của Tô Y Y đều đang rỉ ra máu đỏ sẫm, trông không cách nào cầm lại được, toàn bộ da dẻ lộ ra một màu xám trắng cực độ.
Không biết có phải ảo giác không, Tô Thị dường như cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo âm u toát ra từ người nàng.
Bà rùng mình một cái, sắc mặt trắng bệch, há miệng run rẩy đưa ngón tay ra, rồi lại rụt về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận