Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục

Chương 76

Lâm Tri Ngư mang theo Yến Cẩn cố gắng hết sức đi đến nơi vắng vẻ, chậm rãi từng bước xuống núi, nhưng lại nhìn thấy từ xa khu vực săn bắn bốn phía đều có người canh giữ, lại còn rất nghiêm ngặt. Nàng dừng chân, nhớ lại bộ dạng Yến Cẩn trước khi hôn mê dường như có chút kiêng kỵ thứ gì đó, nhất thời cũng không dám tùy tiện ra ngoài gây sự chú ý của người khác.
Đành phải tránh né mọi người. Ở trong núi rừng hoang vắng thế này, bốn phía trông đều na ná nhau, Lâm Tri Ngư căn bản không có cảm giác phương hướng, cũng may có thứ dẫn đường. Sau khi cẩn thận suy nghĩ nửa ngày, nàng tỉ mỉ chọn một nơi trông có vẻ rất kín đáo lại tương đối gần chỗ này, quyết định đến đó tránh tạm một lát.
Khi đến nơi, Lâm Tri Ngư hài lòng gật đầu, quả nhiên rất tốt, vị trí địa lý vốn đã vắng vẻ không nói làm gì, mấu chốt là nơi này lại còn có một cái hang núi, cửa hang rất nhỏ, bên ngoài bị đá lớn và cây khô che khuất, nếu không nhìn thật kỹ thì gần như sẽ không phát hiện ra.
Lâm Tri Ngư tốn sức chuyển Yến Cẩn cùng hành lý vào trong hang núi, bản thân cũng chui vào, mới thở phào một hơi. Cũng may hang núi này tuy bên ngoài trông không bắt mắt, nhưng không gian bên trong lại rất lớn. Nàng dựa vào tường ngồi xuống đất, lấy từ trong hành lý ra một ít đồ ăn thức uống, hôm nay tiêu hao quá nhiều, thật sự là quá đói.
Sau đó vừa ăn vừa nghi ngờ hỏi hệ thống: Ta vậy mà vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ sao? Hệ thống hồi đáp trong đầu: Kí chủ chưa hoàn thành, chứng tỏ lần ám sát này chưa kết thúc, Yến Cẩn vẫn có nguy cơ bị giết. Lâm Tri Ngư vẻ mặt đau khổ, cảm thấy mình đã nhặt phải cục nợ phiền phức.
Mối thù này lớn đến mức nào chứ, vậy mà vẫn chưa xong.
Nàng hiện tại đại khái chỉ biết là Lục Minh Thâm phái người giết Yến Cẩn, Lục Minh Thâm lại là người của Tứ hoàng tử. Trước đây mọi chuyện vẫn ổn thỏa, lần này không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại tốn công sức lớn như vậy nhất định phải trừ khử Yến Cẩn.
Cũng may nàng chuẩn bị cho việc sinh tồn nơi hoang dã rất đầy đủ, ở trong hang núi một hai ngày cũng không sao, nhưng lâu hơn nữa thì không có cách nào. Chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào hào quang nhân vật phản diện mà Yến Cẩn tự mang theo.
Nghĩ đến đây, Lâm Tri Ngư nghiêng đầu nhìn người đang nằm hôn mê bất tỉnh bên cạnh, hoàn toàn khác với vẻ thanh lãnh thường ngày, lại thêm mấy phần vẻ đáng thương. Ngày thường hoàn toàn không cảm thấy, giờ nhìn kỹ lại đúng là có mấy phần giống Tô Y Y, thảo nào ai cũng nói hắn giống Dung Quý Phi.
Nhưng mà sắc mặt hắn hình như hơi ửng hồng... ?
Lâm Tri Ngư tim đập thịch một tiếng, đưa tay sờ thử, phát sốt rồi.
Đồng thời, Yến Cẩn nhíu mày, mơ màng nỉ non:
"Lạnh... " Lâm Tri Ngư trong lòng nảy sinh cảm giác đúng là như vậy, định luật kinh điển của truyện mạng, một khi thụ thương đào mệnh, tất nhiên sẽ phát sốt. Nữ chính và nam chính sẽ phải dùng thân thể sưởi ấm cho nhau để chiến thắng cái lạnh.
Nhưng mà thôi, nàng có chăn mền. Lâm Tri Ngư chu đáo đắp chăn cho Yến Cẩn, quấn thật chặt.
Sắc mặt hắn rõ ràng dịu đi ngay lập tức.
Cách này chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc dùng cơ thể sưởi ấm sao?
Tiếp theo hẳn là hạ nhiệt vật lý. Lâm Tri Ngư lấy từ trong túi vải ra một chiếc khăn mặt tự làm. Chiếc khăn mềm mại vẫn chưa dùng qua, là do Triệu Uyển làm cho nàng khi còn ở vương phủ, dùng loại vải tốt nhất, lau mặt rất dễ chịu thoải mái, phía trên còn thêu một con cá nhỏ. Thậm chí vì trước đó luôn để chung với một túi thơm nên còn có mùi thơm thoang thoảng.
Lâm Tri Ngư nhìn Yến Cẩn một chút, rồi lại nhìn chiếc khăn mặt trong tay, có chút không nỡ cho hắn dùng. Dù sao chỉ cần là một miếng vải là có thể dùng để chườm lạnh rồi.
Vừa hay sau hơn nửa ngày đào mệnh, trên quần áo vừa có bụi đất vừa có vết máu, còn dính cả một ít bột thuốc đủ màu sắc trước đó, dùng làm đồ chườm lạnh chẳng phải là vừa vặn sao?
Nàng tìm một chỗ còn xem như sạch sẽ trên quần áo, trực tiếp dùng tay xé xuống, sau đó nhúng nước, vắt khô rồi đắp miếng vải ướt lên trán Yến Cẩn.
Làm xong tất cả những việc này, Lâm Tri Ngư phủi tay, hoàn toàn không nghĩ ra tiếp theo phải làm thế nào, nàng quyết định không nghĩ thêm nữa. Nàng ngồi ở cửa hang vừa quan sát bốn phía, đồng thời tranh thủ trời còn sáng đọc tiếp quyển hạ sách mà Chu Quảng đưa cho nàng.
Mãi cho đến bữa tối, bên doanh trại ở khu vực săn bắn mới biết chuyện Yến Cẩn gặp nạn.
Thu Thú vốn là hoạt động giải trí do Thánh thượng tổ chức cùng các đại thần để chúc mừng mùa màng bội thu của bá tánh. Lần này có rất nhiều người đến, không chỉ có các đại thần thân cận, mà còn có một số tiểu thư quý nữ của các thế gia cũng đi theo. Nam tử và nữ quyến ngồi chia làm hai dãy, Khánh An Đế ngồi ở vị trí cao nhất, có Lưu Mỹ Nhân ngồi cạnh bầu bạn, phía dưới là các hoàng tử, công chúa, vương gia và hoàng thân quốc thích.
Cung nhân và nội thị không dám tỏ ra lơ là chút nào, thỉnh thoảng đi lại xuyên qua đám đông để phục vụ.
Chỉ có điều vì thái tử lần này gặp nạn, tâm trạng giải trí của mọi người đều phai nhạt đi nhiều. Nhưng cũng may là hữu kinh vô hiểm, sắc mặt Khánh An Đế xem như vẫn bình thản, thỉnh thoảng cũng nói đùa vài câu với Lưu Mỹ Nhân.
Nhất thời cũng coi như là chén chén giao thoa, vui vẻ hòa thuận.
Lúc này, thái tử đột nhiên nhanh bước ra phía trước. Hắn đã nghỉ ngơi mấy canh giờ, sắc mặt đã khôi phục như thường. Chỉ thấy hắn quỳ hai gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía Khánh An Đế:
"Nhi thần có một chuyện muốn cầu xin phụ hoàng."
Cảnh tượng đang náo nhiệt lập tức chùng xuống, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía thái tử và Thánh thượng. Ai cũng cho rằng hắn muốn cầu xin Thánh thượng cẩn thận điều tra chuyện mình bị hành thích. Dù sao trong hoàng thất, chuyện thường thấy nhất chính là huynh đệ đấu đá. Thái tử đương triều bị ám sát, người đầu tiên bị nghi ngờ chính là các hoàng tử khác, thái tử tất nhiên không nuốt trôi được cục tức này.
Khánh An Đế đặt chén rượu trong tay xuống, ngước mắt hỏi hắn:
"Thái tử có chuyện gì?"
Nhưng thái tử lại không nhắc đến chuyện đó, mà sắc mặt có chút ửng hồng, đôi mắt sáng ngời:
"Lần này nhi thần gặp nạn, nhờ có tiểu thư nhà Cố Tương Quân mới có thể thoát nạn, cho nên nhi thần muốn cưới nàng làm trắc phi."
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, nam tử còn giữ được bình tĩnh không biểu lộ ra mặt, nhưng bên phía nữ quyến mọi người đã bàn tán xôn xao xem đó là vị tiểu thư nào của Cố gia.
Cố Thành Nghĩa lúc này vẫn còn ở Nam Nhung chưa về, nhưng nữ quyến Cố gia lại có tham gia buổi Thu Thú lần này. Tới dự đều là các con gái của vị kế phu nhân mà ông cưới sau này. Các nàng nhìn nhau, rồi đều lắc đầu. Nhất thời, các nàng thu hút rất nhiều ánh mắt.
Vẻ vui mừng trên mặt Cố Phu Nhân gần như không thể kìm nén được, bất luận là người con gái nào có thể làm trắc phi của thái tử, đều là một chuyện tốt.
Khánh An Đế ngồi ở Thượng thủ tỏ ra rất hứng thú hỏi thái tử:
"Không biết là vị tiểu thư nào của Cố gia?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận