Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục
Chương 65
Hắn cuối cùng không nỡ nói lời nặng với Cố Thanh Chi, vì vậy đêm xuống, hắn thay một bộ đồ đen toàn thân tiến vào Mân Vương Phủ, dựa theo tin tức có được mà đi thẳng đến Mùi Thơm viện, tới gian phòng của Lâm Tri Ngư.
Lâm Tri Ngư mở to mắt nhìn Yến Phỉ Nhiên mặc đồ đen kịt đang đứng trước mặt.
Yến Phỉ Nhiên nhìn nàng, ánh mắt âm hiểm độc ác, đặt một xấp ngân phiếu lên bàn. Lâm Tri Ngư nhìn lướt qua, ước chừng khoảng mười tờ.
Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lẽo:
"Ta không cần biết ngươi phụng mệnh lệnh của Thái hậu mà tiếp cận Cố tiểu thư với mục đích gì, nhưng cầm lấy số tiền này, sau này đừng xuất hiện trước mặt nàng nữa, nếu không... " Hai mắt Lâm Tri Ngư sáng rực lên.
Cái biểu cảm của bà mẹ chồng ác độc đối xử với cô bé Lọ Lem này, cái cảm giác "Cầm 5 triệu rời xa con trai ta" này, đúng chuẩn hào môn nha.
Lâm Tri Ngư cực kỳ thích điều này.
Không đợi nàng thể hiện sự yêu thích xong, chỗ cửa lại truyền đến động tĩnh.
Yến Phỉ Nhiên phi thân nhảy lên xà nhà, sau đó thấy một người khác cũng đang dán người trên xà nhà.
Yến Cẩn: trầm mặc.
Bên dưới, Lâm Tri Ngư một bên đang tự hỏi không biết lần này mình bị điểm huyệt gì, một bên bình tĩnh chờ đợi hệ thống nhắc nhở giải trừ khống chế.
Sau đó liền bị một người túm mạnh dậy, hành động này còn bạo lực hơn cả Yến Phỉ Nhiên.
Lâm Tri Ngư vô thức muốn giãy giụa, lại phát hiện mình không thể cử động, ngay cả tiếng ư ư cũng không phát ra được.
Phá án rồi, lần này là hiệu ứng xấu kép Định Thân huyệt và Á huyệt chồng lên nhau.
Người tới đốt một cây mồi lửa rồi từ từ tiến lại gần nàng, sau đó cả hai bên đều thấy rõ bộ dạng của đối phương.
Vẻ mặt Lục Minh Thâm âm u tàn độc.
Sắc mặt Lâm Tri Ngư đen sạm.
Lâm Tri Ngư nhận ra Lục Minh Thâm, dù sao lần trước hắn diễn vở kịch nhỏ "nha đầu văn học" cũng khá lâu, lúc nửa tỉnh nửa mê nàng đã từng hé mắt nhìn qua tướng mạo của vị nam phụ này.
Nhưng lúc này điều quan trọng hơn là, cả khuôn mặt nàng đều lộ ra ngoài không khí, lại không có cách nào che mặt, nàng sắp bị phát hiện rồi!
Hệ thống lần này sao chậm chạp như vậy.
Lâm Tri Ngư giao tiếp với hệ thống trong đầu:
"Xảy ra chuyện gì vậy, làm sao không giải trừ?"
Hệ thống:
"Xin mời ký chủ chú ý, hiệu quả giải trừ là ngẫu nhiên."
Ta có một câu chửi thề không biết có nên nói hay không.
Lục Minh Thâm bóp lấy cổ nàng, giọng nói lạnh lẽo:
"Nói, ngươi rốt cuộc là ai?"
Lâm Tri Ngư cảm thấy hô hấp đột nhiên trở nên khó khăn, trong ánh mắt lại để lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Vừa bị bóp cổ vừa bị điểm huyệt, nàng nói thế nào được.
Lục Minh Thâm dường như cũng nhận ra điểm này, tay hơi nới lỏng một chút, lại điểm một cái trên người nàng.
Lâm Tri Ngư nghĩ đến hai người vẫn còn đang ở trên xà nhà.
Nhất thời không biết nên nói thế nào, Yến Cẩn vẫn cho rằng nàng là gián điệp hai mang tới.
"Không nói?"
Lục Minh Thâm đã sớm chuẩn bị.
Hắn lấy một vật từ trong ngực ra, vừa lắc lắc, vừa giải thích:
"Thuốc ngươi uống trước đó, không phải là bí dược sinh con, mà là cổ độc."
Lục Minh Thâm cố ý xin mẫu cổ từ Lý Di Nương, một mặt là để uy hiếp, mặt khác là để thăm dò.
Lâm Tri Ngư hết sức phối hợp với hắn, cũng may ban ngày Yến Cẩn vừa mới giải thích cho nàng công hiệu của đống vật màu tím kia.
Nhờ vào Ảnh Đế Đích Quang Huy , nàng giả bộ ôm bụng, đau đớn lăn lộn mấy vòng trên giường.
Đấu trí đấu dũng với kẻ địch vốn nên là một cảnh tượng rất căng thẳng, nhưng Lâm Tri Ngư vừa nghĩ tới trên đỉnh đầu có hai người đang xem nàng biểu diễn, nàng lại cảm thấy động tác của mình lúc này rất giống một diễn viên hài.
Có chút mất mặt.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, Lục Minh Thâm thấy được dáng vẻ sắc mặt nàng trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, không giống giả vờ, hoàn toàn khớp với dược hiệu mà Lý Di Nương miêu tả. Mặc dù trước đây đã nghe nói nội gián trong phủ tận mắt thấy nàng uống thuốc, đoán chừng sẽ không có sai sót, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Lâm Tri Ngư, hắn vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Lục Minh Thâm nhìn nàng một cái, phảng phất như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay:
"Cảm nhận được rồi chứ? Nếu ngươi không muốn chịu khổ thế này nữa, thì ngoan ngoãn nghe lời."
Rốt cục không cần phải diễn nữa.
Lâm Tri Ngư ngồi thẳng người dậy, mặc dù không cảm nhận được gì nhưng điều đó không cản trở việc nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này nàng đã bình tĩnh lại, mới phát hiện trong tay hắn là một con côn trùng, nghĩ đến dáng vẻ hắn vừa lắc qua lắc lại, đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, vạn nhất bóp nát...
Lâm Tri Ngư không khỏi "ọe" một tiếng.
Lục Minh Thâm lắc lắc con côn trùng mềm oặt trong tay, cười một tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự mê hoặc và trấn an:
"Ngươi nếu ngoan ngoãn nghe lời, ngày sau ta tự sẽ giải thuốc này cho ngươi."
Lâm Tri Ngư không hề tin hắn.
Ban ngày Yến Cẩn đã nói với nàng, loại cổ trùng này rất độc, định kỳ uống thuốc giải cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Nói cách khác, đến cuối cùng vẫn sẽ chết.
Nhưng lúc này nàng vẫn giả bộ như cảm kích sâu sắc:
"Nô tỳ vào phủ là vì ngưỡng mộ Mân vương gia."
rồi lại giải thích cho mình một chút:
"Ngày đó, nô tỳ cũng không phải cố ý, mà là bị người ta nhận lầm."
"Vậy Mân Vương Gia có biết thân phận của ngươi không?"
Lâm Tri Ngư trung thực lắc đầu.
Thân phận này của nàng giống như sáo oa, lật mở một lớp lại còn một lớp khác.
Lục Minh Thâm thỏa mãn gật gật đầu, tiếp tục hỏi:
"Thuốc lần trước, ngươi có thể cho hắn uống không?"
Lâm Tri Ngư gật đầu.
Lục Minh Thâm có lẽ nghĩ đến công hiệu của thuốc kia, phút chốc cười lên.
Không biết tại sao Lâm Tri Ngư lại thấy nụ cười này rất hèn mọn.
Chỉ thấy Lục Minh Thâm nhìn về phía bụng của nàng, như có điều suy nghĩ:
"Ngươi vừa mới buồn nôn... Hẳn là... Là bởi vì mang thai?"
Rốt cuộc cũng biết vì sao hắn nhìn bỉ ổi như vậy, hóa ra là đang nghĩ đến loại thuốc không thể miêu tả đã dẫn đến chuyện không thể miêu tả.
Lâm Tri Ngư chân thành lắc đầu, nàng chỉ là bị dáng vẻ hắn bóp côn trùng làm cho buồn nôn thôi.
Lục Minh Thâm cười phóng túng:
"Nếu đã như thế, vậy hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, nhưng mà, hậu quả của việc phản bội là ngươi không chịu nổi đâu."
Nói rồi, hắn lại bóp bóp con côn trùng trong tay như để thị uy.
Lâm Tri Ngư lại phối hợp lăn một vòng nữa.
Lục Minh Thâm làm xong tất cả những điều này, nhìn nàng cảnh cáo một cái, rồi công thành lui thân.
Lâm Tri Ngư mở to mắt nhìn Yến Phỉ Nhiên mặc đồ đen kịt đang đứng trước mặt.
Yến Phỉ Nhiên nhìn nàng, ánh mắt âm hiểm độc ác, đặt một xấp ngân phiếu lên bàn. Lâm Tri Ngư nhìn lướt qua, ước chừng khoảng mười tờ.
Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lẽo:
"Ta không cần biết ngươi phụng mệnh lệnh của Thái hậu mà tiếp cận Cố tiểu thư với mục đích gì, nhưng cầm lấy số tiền này, sau này đừng xuất hiện trước mặt nàng nữa, nếu không... " Hai mắt Lâm Tri Ngư sáng rực lên.
Cái biểu cảm của bà mẹ chồng ác độc đối xử với cô bé Lọ Lem này, cái cảm giác "Cầm 5 triệu rời xa con trai ta" này, đúng chuẩn hào môn nha.
Lâm Tri Ngư cực kỳ thích điều này.
Không đợi nàng thể hiện sự yêu thích xong, chỗ cửa lại truyền đến động tĩnh.
Yến Phỉ Nhiên phi thân nhảy lên xà nhà, sau đó thấy một người khác cũng đang dán người trên xà nhà.
Yến Cẩn: trầm mặc.
Bên dưới, Lâm Tri Ngư một bên đang tự hỏi không biết lần này mình bị điểm huyệt gì, một bên bình tĩnh chờ đợi hệ thống nhắc nhở giải trừ khống chế.
Sau đó liền bị một người túm mạnh dậy, hành động này còn bạo lực hơn cả Yến Phỉ Nhiên.
Lâm Tri Ngư vô thức muốn giãy giụa, lại phát hiện mình không thể cử động, ngay cả tiếng ư ư cũng không phát ra được.
Phá án rồi, lần này là hiệu ứng xấu kép Định Thân huyệt và Á huyệt chồng lên nhau.
Người tới đốt một cây mồi lửa rồi từ từ tiến lại gần nàng, sau đó cả hai bên đều thấy rõ bộ dạng của đối phương.
Vẻ mặt Lục Minh Thâm âm u tàn độc.
Sắc mặt Lâm Tri Ngư đen sạm.
Lâm Tri Ngư nhận ra Lục Minh Thâm, dù sao lần trước hắn diễn vở kịch nhỏ "nha đầu văn học" cũng khá lâu, lúc nửa tỉnh nửa mê nàng đã từng hé mắt nhìn qua tướng mạo của vị nam phụ này.
Nhưng lúc này điều quan trọng hơn là, cả khuôn mặt nàng đều lộ ra ngoài không khí, lại không có cách nào che mặt, nàng sắp bị phát hiện rồi!
Hệ thống lần này sao chậm chạp như vậy.
Lâm Tri Ngư giao tiếp với hệ thống trong đầu:
"Xảy ra chuyện gì vậy, làm sao không giải trừ?"
Hệ thống:
"Xin mời ký chủ chú ý, hiệu quả giải trừ là ngẫu nhiên."
Ta có một câu chửi thề không biết có nên nói hay không.
Lục Minh Thâm bóp lấy cổ nàng, giọng nói lạnh lẽo:
"Nói, ngươi rốt cuộc là ai?"
Lâm Tri Ngư cảm thấy hô hấp đột nhiên trở nên khó khăn, trong ánh mắt lại để lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Vừa bị bóp cổ vừa bị điểm huyệt, nàng nói thế nào được.
Lục Minh Thâm dường như cũng nhận ra điểm này, tay hơi nới lỏng một chút, lại điểm một cái trên người nàng.
Lâm Tri Ngư nghĩ đến hai người vẫn còn đang ở trên xà nhà.
Nhất thời không biết nên nói thế nào, Yến Cẩn vẫn cho rằng nàng là gián điệp hai mang tới.
"Không nói?"
Lục Minh Thâm đã sớm chuẩn bị.
Hắn lấy một vật từ trong ngực ra, vừa lắc lắc, vừa giải thích:
"Thuốc ngươi uống trước đó, không phải là bí dược sinh con, mà là cổ độc."
Lục Minh Thâm cố ý xin mẫu cổ từ Lý Di Nương, một mặt là để uy hiếp, mặt khác là để thăm dò.
Lâm Tri Ngư hết sức phối hợp với hắn, cũng may ban ngày Yến Cẩn vừa mới giải thích cho nàng công hiệu của đống vật màu tím kia.
Nhờ vào Ảnh Đế Đích Quang Huy , nàng giả bộ ôm bụng, đau đớn lăn lộn mấy vòng trên giường.
Đấu trí đấu dũng với kẻ địch vốn nên là một cảnh tượng rất căng thẳng, nhưng Lâm Tri Ngư vừa nghĩ tới trên đỉnh đầu có hai người đang xem nàng biểu diễn, nàng lại cảm thấy động tác của mình lúc này rất giống một diễn viên hài.
Có chút mất mặt.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, Lục Minh Thâm thấy được dáng vẻ sắc mặt nàng trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, không giống giả vờ, hoàn toàn khớp với dược hiệu mà Lý Di Nương miêu tả. Mặc dù trước đây đã nghe nói nội gián trong phủ tận mắt thấy nàng uống thuốc, đoán chừng sẽ không có sai sót, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Lâm Tri Ngư, hắn vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Lục Minh Thâm nhìn nàng một cái, phảng phất như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay:
"Cảm nhận được rồi chứ? Nếu ngươi không muốn chịu khổ thế này nữa, thì ngoan ngoãn nghe lời."
Rốt cục không cần phải diễn nữa.
Lâm Tri Ngư ngồi thẳng người dậy, mặc dù không cảm nhận được gì nhưng điều đó không cản trở việc nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này nàng đã bình tĩnh lại, mới phát hiện trong tay hắn là một con côn trùng, nghĩ đến dáng vẻ hắn vừa lắc qua lắc lại, đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, vạn nhất bóp nát...
Lâm Tri Ngư không khỏi "ọe" một tiếng.
Lục Minh Thâm lắc lắc con côn trùng mềm oặt trong tay, cười một tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự mê hoặc và trấn an:
"Ngươi nếu ngoan ngoãn nghe lời, ngày sau ta tự sẽ giải thuốc này cho ngươi."
Lâm Tri Ngư không hề tin hắn.
Ban ngày Yến Cẩn đã nói với nàng, loại cổ trùng này rất độc, định kỳ uống thuốc giải cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Nói cách khác, đến cuối cùng vẫn sẽ chết.
Nhưng lúc này nàng vẫn giả bộ như cảm kích sâu sắc:
"Nô tỳ vào phủ là vì ngưỡng mộ Mân vương gia."
rồi lại giải thích cho mình một chút:
"Ngày đó, nô tỳ cũng không phải cố ý, mà là bị người ta nhận lầm."
"Vậy Mân Vương Gia có biết thân phận của ngươi không?"
Lâm Tri Ngư trung thực lắc đầu.
Thân phận này của nàng giống như sáo oa, lật mở một lớp lại còn một lớp khác.
Lục Minh Thâm thỏa mãn gật gật đầu, tiếp tục hỏi:
"Thuốc lần trước, ngươi có thể cho hắn uống không?"
Lâm Tri Ngư gật đầu.
Lục Minh Thâm có lẽ nghĩ đến công hiệu của thuốc kia, phút chốc cười lên.
Không biết tại sao Lâm Tri Ngư lại thấy nụ cười này rất hèn mọn.
Chỉ thấy Lục Minh Thâm nhìn về phía bụng của nàng, như có điều suy nghĩ:
"Ngươi vừa mới buồn nôn... Hẳn là... Là bởi vì mang thai?"
Rốt cuộc cũng biết vì sao hắn nhìn bỉ ổi như vậy, hóa ra là đang nghĩ đến loại thuốc không thể miêu tả đã dẫn đến chuyện không thể miêu tả.
Lâm Tri Ngư chân thành lắc đầu, nàng chỉ là bị dáng vẻ hắn bóp côn trùng làm cho buồn nôn thôi.
Lục Minh Thâm cười phóng túng:
"Nếu đã như thế, vậy hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, nhưng mà, hậu quả của việc phản bội là ngươi không chịu nổi đâu."
Nói rồi, hắn lại bóp bóp con côn trùng trong tay như để thị uy.
Lâm Tri Ngư lại phối hợp lăn một vòng nữa.
Lục Minh Thâm làm xong tất cả những điều này, nhìn nàng cảnh cáo một cái, rồi công thành lui thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận