Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục

Chương 28

Tiến lên mấy bước, Lâm Tri Ngư xếp vào cuối cùng hàng ngũ, thành công hòa nhập vào đó.
Tiểu thái giám đối với các nàng thì tỏ vẻ dữ dằn, nhưng vừa quay đầu lại với người của vương phủ thì cười hết sức nịnh nọt. Hắn bảo người ta đi thông báo, rồi dẫn các nàng đứng chờ ở cửa.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, có một vị cô cô đi ra, dẫn các nàng từ thiên môn tiến vào vương phủ.
Lâm Tri Ngư mơ màng theo sau, thỉnh thoảng ngước mắt đánh giá xung quanh: tường đỏ ngói xanh, đình đài lầu các, đẹp không sao tả xiết. Trên hai đầu nóc nhà, cặp ngói trang trí hình hôn thú nhìn nhau từ xa.
Nàng cứ như vậy mà tiến vào đại bản doanh của nhân vật phản diện sao?
Mãi cho đến khi đi qua một dãy hành lang, xuyên qua một cổng vòm, rồi dừng lại tại một sân nhỏ, nàng mới hoàn hồn. Nhìn thấy ba chữ "Mùi thơm viện" trên tấm biển ở cửa viện, Lâm Tri Ngư mới thoáng có chút cảm giác chân thực.
Sau đó, tiểu công công và vị cô cô kia thay nhau huấn thị, đại ý chính là bảo các nàng sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ Mân vương gia.
"Sau này nếu vận may đến, bay lên đầu cành biến phượng hoàng, sinh được một trai nửa gái, ấy là được hưởng vinh hoa phú quý."
Giọng tiểu công công lanh lảnh vẽ ra viễn cảnh tương lai cho các nàng.
Lâm Tri Ngư cảm thấy hắn nghĩ thật xa xôi, nhưng đáng tiếc, Yến Cẩn trong nguyên tác trước giờ vẫn luôn là một 'quả vương'.
Người ta vốn không có hứng thú với nữ nhân.
Lâm Tri Ngư vụng trộm liếc nhìn những người xung quanh, được rồi, màn vẽ bánh nướng này của tiểu thái giám vẫn rất có tác dụng, nàng đã thấy mấy mỹ nhân siết chặt nắm tay, gương mặt tràn ngập ý chí chiến đấu, rõ ràng là dáng vẻ đã được khích lệ.
Tiểu công công nói đến cao hứng, bắt đầu đi vòng quanh các nàng.
Lâm Tri Ngư vội vàng đứng ngay ngắn, cúi đầu, cố biến mình thành một con chim cút câm lặng, sợ bị phát hiện điều khác thường.
Tiểu thái giám lúc này vừa hay đi vòng đến bên cạnh nàng, giọng oai oải cất lên:
"Ngẩng đầu lên !"
còn cố ý kéo dài âm cuối.
Tim Lâm Tri Ngư giật thót, nàng ngẩng đầu lên, trên mặt cố nặn ra vẻ mặt "phấn đấu vươn lên" y hệt các mỹ nữ khác.
Bề ngoài vững như lão cẩu, nội tâm hoảng như chó con.
Tiểu thái giám nhíu mày, cẩn thận nhìn chằm chằm nàng đánh giá một hồi lâu.
Bị nhìn soi mói như vậy, đầu Lâm Tri Ngư càng cúi thấp hơn, chỉ muốn lấy ngay cái gương nhỏ tùy thân ra xem mình có phải đã bị trôi lớp trang điểm hay không.
Giữa ánh mắt bối rối của Lâm Tri Ngư và ánh nhìn kỳ lạ của những người khác, tiểu thái giám không biết đã nghĩ thông suốt điều gì, tỏ vẻ hiểu rõ mà gật gù. Sau đó liền bắt đầu đi xem xét từng mỹ thiếu nữ khác.
Cái này... coi như qua rồi sao?
Nàng thậm chí đã nghĩ đến viễn cảnh mình bị đuổi khỏi vương phủ, lưu lạc đầu đường, cô đơn hiu quạnh.
Lâm Tri Ngư sờ sờ mặt mình, thậm chí còn nghi ngờ có phải mình lại hồn xuyên một cách khó hiểu vào thân thể của nữ tử nào đó rồi không.
Tiểu công công nói xong, vị cô cô vẫn đứng ở một bên liền đi tới trước mặt các nàng.
"Ta họ Lý, sau này các ngươi có thể gọi ta Lý Cô Cô."
Lý Cô Cô tỏ ra rất nghiêm túc, dường như không mấy ưa thích các nàng, lúc nhìn thấy Lâm Tri Ngư, cũng chỉ hơi nhíu mày, không nói thêm gì.
Lý Cô Cô ba la ba la nói thêm một tràng, đại ý là bảo các nàng phải chú ý cẩn thận, đừng có những suy nghĩ không nên có.
À, hai vị "tiểu đội trưởng" này có vẻ ý kiến không thống nhất. Một người thì hết sức vẽ bánh nướng cho các nàng, một người thì lại cố gắng dập tắt những ảo tưởng của các nàng.
Lý Cô Cô nói xong liền sắp xếp các nàng ở lại Mùi thơm viện, sau đó quay người rời đi.
Lâm Tri Ngư không hơi đâu để ý người khác, nàng vào phòng, vội tìm một chiếc gương soi tới soi lui, hoàn toàn không có vấn đề gì cả!
Soi gương xong, Lâm Tri Ngư bắt đầu sắp xếp hành lý của mình.
Lâm Tri Ngư lại dùng gương soi đi soi lại gương mặt này của mình.
Nàng có chút tự hào, dù đây là lần đầu tiên, nhưng thủ pháp Dịch Dung của nàng quả thực không thể chê vào đâu được.
Nữ tử ở cùng phòng với nàng tên là Trương Chỉ Lan, tuổi tác xấp xỉ nàng, thấy nàng cứ soi gương không ngừng, liền bật ra một tiếng cười nhạo.
Lâm Tri Ngư nghiêng đầu nhìn về phía Trương Chỉ Lan, người mà vẻ mặt rõ rành rành viết mấy chữ "Ngươi xấu thế còn cần soi gương sao", thực lòng cảm thấy khí chất của nàng ta còn giống nhân vật phản diện hơn cả Yến Cẩn.
Trương Chỉ Lan chẳng hề có ý tứ nhìn sắc mặt người khác, nghển cổ lên như một con gà chọi kiêu ngạo, "Có vài người ấy à, dẫu có trang điểm thế nào cũng chẳng thể đẹp lên được."
Lâm Tri Ngư không muốn gây chuyện nên không để ý tới nàng ta, cảm thấy mình thật nhớ căn phòng một mình ở Thanh Nguyệt Am.
Trương Chỉ Lan càng được thể lấn tới, mãi cho đến lúc Lâm Tri Ngư nằm lên giường định nghỉ ngơi vẫn còn cái miệng nhỏ ba hoa không ngừng.
Lâm Tri Ngư bình thường không dễ nổi giận, nhưng bị làm ồn đến lúc ngủ thì không thể nhịn được nữa. Nàng ngồi bật dậy, đang định mở miệng.
Trước khi xuyên qua, những lúc thỉnh thoảng chơi game, nàng cũng được tính là một thành viên trong đại quân Tổ An hùng hậu. Khoảng thời gian này ở Thanh Nguyệt Am tu thân dưỡng tính, tính tình đã hiền lành đi không ít.
Đúng lúc này, trong đầu truyền đến giọng nói của hệ thống: Xin mời ký chủ duy trì hình tượng nhân vật ni cô.
Lâm Tri Ngư hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, dưới ánh mắt của Trương Chỉ Lan mở miệng:
"Sắc tức thị không, không tức thị sắc, thế gian vạn vật đều là hư ảo."
thậm chí còn chắp tay trước ngực.
Ra đúng dáng vẻ ni cô.
Sau đó lại từ từ nằm xuống.
Trương Chỉ Lan im lặng.
Đúng là đồ mềm yếu.
Mã Tiểu Nghĩa từ Mân Vương Phủ đi ra, tiến vào hoàng cung liền đi thẳng đến Từ An Cung.
Đến trước cửa điện, có Cung Nhân quen biết nói cho hắn hay, Tôn Hỉ công công đang hầu hạ bên trong. Mã Tiểu Nghĩa cũng không vội, tìm một chỗ râm mát ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi.
Từ An Cung là nơi ở của đương kim thái hậu, được xây dựng tráng lệ. Ngày thường chỉ cần có chút hư hỏng là lập tức có người đến tu sửa, bởi vậy dù nhiều năm trôi qua, nơi này vẫn nguyên vẹn như mới, chỉ có điều thêm mấy phần lắng đọng, nghiêm trang.
Mã Tiểu Nghĩa cúi đầu nhìn thềm đá dưới chân, không một hạt bụi, Cung Nhân mỗi ngày sớm tối đều sẽ cẩn thận quét tước trong ngoài cung điện.
Tôn Hỉ là đại thái giám đắc thế dưới trướng thái hậu, việc Mã Tiểu Nghĩa cần làm lần này chính là do hắn tạm thời phân phó.
Nghĩ đến đây, Mã Tiểu Nghĩa có chút may mắn, cũng may ngày thường hắn qua lại với Tôn Hỉ nên quen mặt, lúc đó lại vừa khéo rảnh rỗi, thế nên mới giành được việc tốt như vậy.
Không biết đợi bao lâu, Tôn Hỉ mới từ trong điện đi ra.
Mắt Mã Tiểu Nghĩa sáng rỡ, cười hì hì sáp lại gần:
"Cha nuôi, chuyện người giao con đã làm xong xuôi ổn thỏa cả rồi, người cứ yên tâm."
Tôn Hỉ đạp cho hắn một cước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận