Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục
Chương 154
Thần sắc của hắn rõ ràng là không còn chút nào có thể cứu vãn được nữa, Chu Quảng cũng chỉ có thể thầm than một hơi. Cũng may lúc ban ngày, hắn đã liên lạc được với mấy người cùng đi, đồng thời có lệnh bài của Đỗ Đình, cũng thấy được người hắn bố trí bên này, lúc về cũng có thể có thêm người bảo vệ.
Lão đại gia giữ cửa trời vừa mờ sáng đã đi ra ngoài. Hắn đã có tuổi, sáng sớm không ngủ được, nghe tiếng gió hô hô bên ngoài, lòng dạ không yên. Dứt khoát không ngủ nữa, trực tiếp xuống núi tìm lão đồng bạn của hắn lên sửa cửa cho hắn...
Hắn chống gậy chống xuống núi, đi một mạch hồi lâu mới tới cửa hàng thợ thủ công do lão đồng bạn mở ở Kinh Thành, rồi gõ gõ cánh cửa.
"Ai nha?"
Lý Tượng Nhân híp mắt đẩy cửa ra, thấy lão đồng bạn của mình:
"Sao ngươi lại xuống sớm như vậy."
Lão đại gia thấy Lý Tượng Nhân thì có chút phấn khích, trên núi bình thường không có ai nói chuyện cùng hắn, bất giác bắt đầu nói linh tinh:
"Đừng nhắc nữa, chủ tử của chúng ta bắt hai cô nương, hai cô nương kia muốn nhảy núi, còn phá hỏng cả cửa sau ta canh giữ!"
Lý Tượng Nhân cũng biết người bạn này của hắn ở chỗ nào, nghe vậy liền đồng tình "Chậc chậc" hai tiếng, hắn cũng vừa hay không ngủ được:
"Ta đi tìm đồ nghề, lập tức lên ngay."
"Đi!"
Lão đại gia rất có ý thức giữ bí mật, cũng đương nhiên biết chuyện của chủ tử không thể tùy tiện lan truyền, cho nên hắn luôn ghé sát vào tai lão đồng bạn mà nói. Nhưng lại hoàn toàn không ý thức được, hai người bọn họ dù sao cũng đã có tuổi, lại đều có tật xấu giống nhau là tai không còn thính nữa. Cho nên cứ tưởng là đang nhỏ giọng bàn bạc chuyện bí mật, nhưng thực chất âm lượng lại vang như chuông lớn.
Ít nhất thì Bùi Dật ở sát vách nghe được rõ ràng mồn một.
Phía sau cửa hàng sách của Bùi Dật là một tiểu viện, có mấy gian phòng. Trước đây hắn đã sắp xếp lại sách vở bên ngoài, lại nhờ Tiểu Lục diễn mấy màn kịch, sau nhiều lần anh hùng cứu mỹ nhân, Triệu Uyển cuối cùng cũng không còn lạnh nhạt với hắn như trước nữa.
Hắn đến sớm hôm nay không vì lý do gì khác, mà là vì muốn làm điểm tâm. Bởi vì hôm qua Triệu Uyển đột nhiên đau bụng, đại phu xem qua nói là dạ dày có vấn đề, bữa sáng nhất định phải ăn uống cho tốt. Bùi Dật ghi nhớ trong lòng, quyết định tự mình vào bếp.
Nhưng hắn từ nhỏ lớn lên ở Ám Ảnh Các, thật sự không có chút thiên phú nấu nướng nào, nhưng hắn tin chắc vào đạo lý cần cù bù thông minh, cho nên hắn phải dậy sớm một chút. Sự thật chứng minh suy tính của hắn là đúng. Chỉ trong thời gian ngắn, phòng bếp đã bị nổ tung một lần.
Nếu là người bình thường nghe được cuộc nói chuyện ở vách bên cạnh, có lẽ sẽ chỉ nghĩ rằng đó là tên công tử ăn chơi nào đó trắng trợn cướp đoạt dân nữ, nhưng Bùi Dật lại để tâm hơn.
Mấy ngày nay, Mân Vương Phủ mất một ni cô, Cố Thanh Chi cũng bị người bắt đi, mà cả hai bên đều tìm hắn giúp đỡ. Có thể nói là áp lực nhân đôi, cho nên lúc này nghe thấy "hai cô nương", tâm niệm Bùi Dật khẽ động, lập tức áp sát vào tường.
Nhưng sau đó, hai lão đại gia lại chỉ nói chuyện phiếm bình thường, không nói thêm gì quan trọng cả.
Bùi Dật vẫn luôn chú ý động tĩnh bên vách, nghe thấy hai người rời đi, hắn lặng lẽ không một tiếng động bám theo phía sau bọn họ không xa. Cứ thế bám theo đến ngôi nhà trên núi kia.
Thảo nào Mân Vương Phủ và Yến Phỉ Nhiên tìm kiếm khắp kinh thành mà không thấy người đâu, hóa ra lại bị đưa tới nơi hẻo lánh thế này.
Tòa nhà này không lớn, Bùi Dật võ công cao cường, chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã tìm được nơi giam giữ Cố Thanh Chi và tiểu ni cô.
Tình huống của hai nàng không ổn lắm. Bởi vì Yến Dương cũng ở trong phòng, và ánh mắt kia... phải nói thế nào đây.
Liền... Dâm đãng.
Trong phòng, Yến Dương thở hắt ra một hơi. Thân thể hắn yếu, đêm qua mệt mỏi thật sự chịu không nổi, vì vậy chỉ đành nén giận, nghĩ bụng ban ngày sẽ xử lý hai người kia, nhất là ni cô nọ.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, trời đã sáng trưng, tinh thần sảng khoái. Trong đầu cũng bớt giận đi không ít, nhưng đàn ông mà, lúc sáng sớm tỉnh dậy, khí huyết dồn xuống dưới, chắc chắn sẽ có phản ứng khác thường. Yến Dương bất giác nhớ lại Cố Thanh Chi và tiểu ni cô dưới ánh trăng đêm qua. Lúc đó đang tức giận nên không cảm thấy gì, nhưng lúc này nhớ lại, quả thực là khuynh thành tuyệt sắc.
Cảm giác phía dưới càng rõ ràng hơn.
Hắn cũng không bạc đãi bản thân, người đã ở trong tay mình rồi. Ni cô kia, sớm muộn gì mình cũng giết, trước khi chết để mình hưởng thụ một phen cũng là lẽ đương nhiên. Về phần Cố Thanh Chi, hắn cũng đã nghĩ thông suốt, đàn bà thôi, chiếm được thân thể nàng, làm nàng mất đi trinh tiết, trông chừng cẩn thận một chút, không để nàng tìm chết, lâu ngày rồi nàng chẳng phải cũng sẽ đi theo mình sao.
Yến Dương không thể chờ đợi được nữa liền đi tới phòng giam hai người, càng nhìn càng thấy động lòng. Đáng tiếc là các nàng lại bị cho uống thuốc, lát nữa có lẽ sẽ không thể cho hắn phản ứng gì, thiếu đi một chút cảm giác.
Yến Dương cười gằn, tiến lại gần các nàng.
Tiểu ni cô và Cố Thanh Chi nghe thấy động tĩnh, đến khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn, thiếu chút nữa đã nôn ọe ngay tại chỗ.
Mới sáng sớm đã gặp chuyện buồn nôn thế này.
Đúng là xui xẻo.
Nhưng trải qua chuyện tối qua, dao găm cũng đã bị tịch thu, lại bị hạ thêm một liều thuốc nữa, các nàng đều không còn mấy sức để phản kháng. Tiểu ni cô thậm chí có chút hối hận, thà rằng đêm qua cùng Cố Thanh Chi nhảy xuống còn hơn. Có hào quang nữ chính bảo vệ, biết đâu lại có cành cây nào đó giữ hai nàng lại, chưa chắc đã chết...
Bùi Dật nhìn động tĩnh phía dưới, trán nổi gân xanh, ngón tay siết chặt trường kiếm bên hông. Nếu hắn mang thêm người tới, cũng không đến nỗi phải trơ mắt nhìn hai cô gái yếu đuối chịu nhục.
Hắn cố nhịn đi nhịn lại, nhìn Yến Dương không hề biết thu liễm mà càng lúc càng tiến lại gần, Bùi Dật hận không thể một cước đạp chết hắn.
Không thể nhịn được nữa, tình hình còn có thể tệ hơn bây giờ sao?
Bùi Dật rút kiếm, trực tiếp lao xuống.
"Người nào?"
Yến Dương nhìn thấy một bóng đen từ trên đầu lao xuống, sợ hãi hét lên.
Bùi Dật hoàn toàn không nói nhảm với hắn, rút kiếm đâm thẳng tới.
Yến Dương vừa kêu to gọi người, vừa lùi lại, cố gắng hù dọa kẻ tấn công:
"Lớn mật, ta là Tứ hoàng tử, ngươi dám làm tổn thương ta?"
"Nực cười, Tứ hoàng tử thân phận kim tôn ngọc quý, giờ này đang ở trong phủ hoàng tử, còn ngươi ở đây lại hành xử như một tên sơn phỉ?"
Lão đại gia giữ cửa trời vừa mờ sáng đã đi ra ngoài. Hắn đã có tuổi, sáng sớm không ngủ được, nghe tiếng gió hô hô bên ngoài, lòng dạ không yên. Dứt khoát không ngủ nữa, trực tiếp xuống núi tìm lão đồng bạn của hắn lên sửa cửa cho hắn...
Hắn chống gậy chống xuống núi, đi một mạch hồi lâu mới tới cửa hàng thợ thủ công do lão đồng bạn mở ở Kinh Thành, rồi gõ gõ cánh cửa.
"Ai nha?"
Lý Tượng Nhân híp mắt đẩy cửa ra, thấy lão đồng bạn của mình:
"Sao ngươi lại xuống sớm như vậy."
Lão đại gia thấy Lý Tượng Nhân thì có chút phấn khích, trên núi bình thường không có ai nói chuyện cùng hắn, bất giác bắt đầu nói linh tinh:
"Đừng nhắc nữa, chủ tử của chúng ta bắt hai cô nương, hai cô nương kia muốn nhảy núi, còn phá hỏng cả cửa sau ta canh giữ!"
Lý Tượng Nhân cũng biết người bạn này của hắn ở chỗ nào, nghe vậy liền đồng tình "Chậc chậc" hai tiếng, hắn cũng vừa hay không ngủ được:
"Ta đi tìm đồ nghề, lập tức lên ngay."
"Đi!"
Lão đại gia rất có ý thức giữ bí mật, cũng đương nhiên biết chuyện của chủ tử không thể tùy tiện lan truyền, cho nên hắn luôn ghé sát vào tai lão đồng bạn mà nói. Nhưng lại hoàn toàn không ý thức được, hai người bọn họ dù sao cũng đã có tuổi, lại đều có tật xấu giống nhau là tai không còn thính nữa. Cho nên cứ tưởng là đang nhỏ giọng bàn bạc chuyện bí mật, nhưng thực chất âm lượng lại vang như chuông lớn.
Ít nhất thì Bùi Dật ở sát vách nghe được rõ ràng mồn một.
Phía sau cửa hàng sách của Bùi Dật là một tiểu viện, có mấy gian phòng. Trước đây hắn đã sắp xếp lại sách vở bên ngoài, lại nhờ Tiểu Lục diễn mấy màn kịch, sau nhiều lần anh hùng cứu mỹ nhân, Triệu Uyển cuối cùng cũng không còn lạnh nhạt với hắn như trước nữa.
Hắn đến sớm hôm nay không vì lý do gì khác, mà là vì muốn làm điểm tâm. Bởi vì hôm qua Triệu Uyển đột nhiên đau bụng, đại phu xem qua nói là dạ dày có vấn đề, bữa sáng nhất định phải ăn uống cho tốt. Bùi Dật ghi nhớ trong lòng, quyết định tự mình vào bếp.
Nhưng hắn từ nhỏ lớn lên ở Ám Ảnh Các, thật sự không có chút thiên phú nấu nướng nào, nhưng hắn tin chắc vào đạo lý cần cù bù thông minh, cho nên hắn phải dậy sớm một chút. Sự thật chứng minh suy tính của hắn là đúng. Chỉ trong thời gian ngắn, phòng bếp đã bị nổ tung một lần.
Nếu là người bình thường nghe được cuộc nói chuyện ở vách bên cạnh, có lẽ sẽ chỉ nghĩ rằng đó là tên công tử ăn chơi nào đó trắng trợn cướp đoạt dân nữ, nhưng Bùi Dật lại để tâm hơn.
Mấy ngày nay, Mân Vương Phủ mất một ni cô, Cố Thanh Chi cũng bị người bắt đi, mà cả hai bên đều tìm hắn giúp đỡ. Có thể nói là áp lực nhân đôi, cho nên lúc này nghe thấy "hai cô nương", tâm niệm Bùi Dật khẽ động, lập tức áp sát vào tường.
Nhưng sau đó, hai lão đại gia lại chỉ nói chuyện phiếm bình thường, không nói thêm gì quan trọng cả.
Bùi Dật vẫn luôn chú ý động tĩnh bên vách, nghe thấy hai người rời đi, hắn lặng lẽ không một tiếng động bám theo phía sau bọn họ không xa. Cứ thế bám theo đến ngôi nhà trên núi kia.
Thảo nào Mân Vương Phủ và Yến Phỉ Nhiên tìm kiếm khắp kinh thành mà không thấy người đâu, hóa ra lại bị đưa tới nơi hẻo lánh thế này.
Tòa nhà này không lớn, Bùi Dật võ công cao cường, chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã tìm được nơi giam giữ Cố Thanh Chi và tiểu ni cô.
Tình huống của hai nàng không ổn lắm. Bởi vì Yến Dương cũng ở trong phòng, và ánh mắt kia... phải nói thế nào đây.
Liền... Dâm đãng.
Trong phòng, Yến Dương thở hắt ra một hơi. Thân thể hắn yếu, đêm qua mệt mỏi thật sự chịu không nổi, vì vậy chỉ đành nén giận, nghĩ bụng ban ngày sẽ xử lý hai người kia, nhất là ni cô nọ.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, trời đã sáng trưng, tinh thần sảng khoái. Trong đầu cũng bớt giận đi không ít, nhưng đàn ông mà, lúc sáng sớm tỉnh dậy, khí huyết dồn xuống dưới, chắc chắn sẽ có phản ứng khác thường. Yến Dương bất giác nhớ lại Cố Thanh Chi và tiểu ni cô dưới ánh trăng đêm qua. Lúc đó đang tức giận nên không cảm thấy gì, nhưng lúc này nhớ lại, quả thực là khuynh thành tuyệt sắc.
Cảm giác phía dưới càng rõ ràng hơn.
Hắn cũng không bạc đãi bản thân, người đã ở trong tay mình rồi. Ni cô kia, sớm muộn gì mình cũng giết, trước khi chết để mình hưởng thụ một phen cũng là lẽ đương nhiên. Về phần Cố Thanh Chi, hắn cũng đã nghĩ thông suốt, đàn bà thôi, chiếm được thân thể nàng, làm nàng mất đi trinh tiết, trông chừng cẩn thận một chút, không để nàng tìm chết, lâu ngày rồi nàng chẳng phải cũng sẽ đi theo mình sao.
Yến Dương không thể chờ đợi được nữa liền đi tới phòng giam hai người, càng nhìn càng thấy động lòng. Đáng tiếc là các nàng lại bị cho uống thuốc, lát nữa có lẽ sẽ không thể cho hắn phản ứng gì, thiếu đi một chút cảm giác.
Yến Dương cười gằn, tiến lại gần các nàng.
Tiểu ni cô và Cố Thanh Chi nghe thấy động tĩnh, đến khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn, thiếu chút nữa đã nôn ọe ngay tại chỗ.
Mới sáng sớm đã gặp chuyện buồn nôn thế này.
Đúng là xui xẻo.
Nhưng trải qua chuyện tối qua, dao găm cũng đã bị tịch thu, lại bị hạ thêm một liều thuốc nữa, các nàng đều không còn mấy sức để phản kháng. Tiểu ni cô thậm chí có chút hối hận, thà rằng đêm qua cùng Cố Thanh Chi nhảy xuống còn hơn. Có hào quang nữ chính bảo vệ, biết đâu lại có cành cây nào đó giữ hai nàng lại, chưa chắc đã chết...
Bùi Dật nhìn động tĩnh phía dưới, trán nổi gân xanh, ngón tay siết chặt trường kiếm bên hông. Nếu hắn mang thêm người tới, cũng không đến nỗi phải trơ mắt nhìn hai cô gái yếu đuối chịu nhục.
Hắn cố nhịn đi nhịn lại, nhìn Yến Dương không hề biết thu liễm mà càng lúc càng tiến lại gần, Bùi Dật hận không thể một cước đạp chết hắn.
Không thể nhịn được nữa, tình hình còn có thể tệ hơn bây giờ sao?
Bùi Dật rút kiếm, trực tiếp lao xuống.
"Người nào?"
Yến Dương nhìn thấy một bóng đen từ trên đầu lao xuống, sợ hãi hét lên.
Bùi Dật hoàn toàn không nói nhảm với hắn, rút kiếm đâm thẳng tới.
Yến Dương vừa kêu to gọi người, vừa lùi lại, cố gắng hù dọa kẻ tấn công:
"Lớn mật, ta là Tứ hoàng tử, ngươi dám làm tổn thương ta?"
"Nực cười, Tứ hoàng tử thân phận kim tôn ngọc quý, giờ này đang ở trong phủ hoàng tử, còn ngươi ở đây lại hành xử như một tên sơn phỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận