Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục

Chương 2

Thanh Nguyệt Am tọa lạc tại sườn núi Nam Vân Sơn, nơi đây người ở thưa thớt, giá đất cũng không đắt đỏ. Thành viên trong am không đông, nhưng diện tích chiếm giữ lại không hề nhỏ.
Việc này có mặt tốt mặt xấu. Mặt không tốt là mỗi ngày quét dọn vệ sinh như một công trình lớn, phạm vi trực nhật rất rộng; mặt tốt là mỗi người đều có thể được phân một phòng nhỏ độc lập.
Khi còn ở thời hiện đại, Lâm Tri Ngư ở ký túc xá phòng bốn người. Là một a trạch, nàng sớm đã ao ước được ở phòng đơn.
Về điểm này, xem như nàng đã được toại nguyện.
Lâm Tri Ngư ngủ một mạch đến giờ cơm trưa mới tỉnh.
Tĩnh Tâm phụ trách thức ăn của Thanh Nguyệt Am, nàng nhìn đám người đang ngồi quây quần bên bàn, nhíu mày nói với Từ Tâm sư thái:
"Sư phụ, gạo trong am sắp hết rồi..."
Từ Tâm sư thái quả đúng như tên gọi, tướng mạo hiền từ, dường như không bao giờ tức giận, nàng ngẩng đầu ôn hòa nói:
"Vậy thì cứ dựa theo trình tự đã sắp xếp trước đó, cho người xuống núi mua đồ thôi."
Tĩnh Tâm gật gật đầu:
"Vậy thì đến lượt Tĩnh Vân."
Tĩnh Vân nghe xong thì thầm ở một bên:
"Nhưng mà lịch phân công rõ ràng đã sắp xếp rồi, ta là bảy ngày sau mà..."
Thanh Nguyệt Am không có mấy người, bàn cũng không lớn, tiếng thì thầm của nàng cũng không nhỏ, mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Tri Ngư.
Lâm Tri Ngư yên lặng rụt cổ lại, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, tay không tự chủ được mà dùng sức, "Răng rắc" một tiếng, đôi đũa gãy mất.
Ngay sau đó là giọng nói đầy bất đắc dĩ của Tĩnh Tâm sư tỷ:
"Sư muội... Đôi đũa trong tay ngươi là đôi dự phòng cuối cùng rồi..."
Tĩnh Tâm gần đây oán niệm có chút nặng. Tĩnh Tuệ sư muội từ khi bị bệnh tỉnh lại, lượng cơm ăn liền trở nên vô cùng thất thường. Nàng vốn nấu cơm đã nhiều năm, rất có kinh nghiệm về số lượng cho mỗi bữa, nhưng cũng vì Tĩnh Tuệ mà gần đây nàng không nấu thừa thì lại nấu thiếu.
Thiếu thì còn dễ nói, cùng lắm thì nấu thêm lần nữa, nhưng nấu nhiều thì sẽ rất khó xử lý. Thanh Nguyệt Am nghèo, không chịu được lãng phí, cho nên mỗi lần đều là chính nàng ăn hết, đôi khi còn lôi kéo cả Tĩnh Tuệ, kẻ đầu sỏ gây chuyện này, vào cùng, nhưng mà Nàng phiền muộn sờ lên lớp thịt mềm trên bụng, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, nàng đã mập lên rất nhiều, còn thân hình sư muội vẫn yểu điệu như xưa, dung mạo lại càng thêm xinh đẹp vài phần.
Thật đúng là tức chết người mà.
Lâm Tri Ngư ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tĩnh Tâm sư tỷ đang dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm đôi đũa đã gãy làm hai đoạn trong tay nàng.
Nàng thật sự không cố ý. Sau khi xuyên việt, hệ thống đã cho nàng một bàn tay vàng, sức lực lớn như trâu.
Ban đầu nàng vẫn rất kích động, mãi cho đến khi nàng dần dần phát hiện bàn tay vàng này hoàn toàn không có cảnh báo trước khi sử dụng, nàng mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Nàng thường xuyên vô ý dùng phải nó, vì vậy trong khoảng thời gian này nàng đã làm hư hại không ít đồ đạc chung trong am.
Hơn nữa, bàn tay vàng này còn có tác dụng phụ: sau khi dùng xong sẽ trở nên vô cùng đói, mức độ đói còn tùy thuộc vào mức độ sử dụng sức lực.
Quả nhiên, định luật bảo toàn năng lượng thật không lừa ta.
Từ Tâm sư thái suy tư một lát, liền vỗ bàn quyết định để nàng xuống núi mua đồ.
Mọi người đều hứng thú lắng nghe.
Lâm Tri Ngư há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng lại ngậm miệng lại.
Nàng hoàn toàn không có cách nào từ chối. Thanh Nguyệt Am vốn đã không có tiền, nàng ăn cơm một mình bằng năm người, đơn giản chính là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, chỉ để nàng chạy việc vặt thế này đã là khoan dung lắm rồi.
Nhìn lướt qua thời tiết, cũng may mặt trời đang chói chang, vấn đề không lớn.
Nói như vậy không phải là Lâm Tri Ngư thích phơi nắng, mà là bởi vì trong nguyên tác nói rõ ràng, nguyên thân Tĩnh Tuệ chính là vào một buổi chạng vạng mưa gió đã cứu được Yến Cẩn, sau đó vừa gặp đã yêu, yêu mà không được, một bước sai, bước bước sai, mới rơi vào kết cục tuổi đời còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn.
Cho nên sau khi Lâm Tri Ngư xuyên qua, luôn tuân theo hai nguyên tắc: trời u ám không ra khỏi cửa, trời mưa không ra khỏi cửa.
Lỡ như nhân vật phản diện vì không có người cứu mà chết luôn.
Vậy chẳng phải quá tốt rồi sao?
Buổi chiều, Lâm Tri Ngư cầm tiền hương hỏa, đội cái nắng gắt của tháng bảy rời khỏi Thanh Nguyệt Am.
Sau nửa canh giờ, nàng bị lạc đường.
Nàng không nên gửi hy vọng vào tiểu sư muội bảy tuổi. Lúc nàng ra cửa, tiểu sư muội đã thề son sắt với nàng rằng, cho dù nàng có mất trí nhớ cũng không sao, đường xuống núi rất dễ tìm, đứa bé ba tuổi cũng có thể tìm được, đồng thời còn thân thiết dúi cho nàng một tấm bản đồ mà Lâm Tri Ngư chưa kịp nhìn kỹ.
Ai mà ngờ được, bản đồ của tiểu sư muội lại do chính tay nàng ấy vẽ, mà còn hoàn toàn theo trường phái trừu tượng.
Lâm Tri Ngư ngồi dưới bóng cây, nhíu mày nhìn nam tử đang nằm bên dòng suối.
Cho nên, đây rốt cuộc có phải là nhân vật phản diện không đây?
Hệ thống không trả lời nàng, chỉ im lặng ném ra một đoạn văn bản txt, ngay cả một hình ảnh cũng không có.
Một mình nàng khổ sở suy nghĩ nửa ngày, thất vọng tắt văn bản đi. Tĩnh Tuệ trong nguyên tác dù sao cũng chỉ là một nhân vật pháo hôi không quan trọng, cho nên đoạn tình tiết này chủ yếu là để làm nổi bật sức hấp dẫn của nhân vật phản diện, do đó đã nhấn mạnh miêu tả diễn biến tâm lý của nàng sau khi cứu được nhân vật phản diện Yến Cẩn.
Các chi tiết khác căn bản đều bị lược bỏ.
Lâm Tri Ngư thở dài.
Lúc này, bầu trời vốn đang trong sáng bỗng dần trở nên âm u, báo hiệu một cơn mưa to sắp ập đến.
Mắt nàng lúc này sáng rực lên, trên toàn bộ Nam Vân Sơn chỉ có duy nhất dòng suối nhỏ này.
Thời gian, địa điểm, vết kiếm thương ở bụng, thời tiết, tất cả vào giờ phút này đều khớp nhau, tuyệt đối không thể là trùng hợp.
Như vậy đáp án chỉ có một, đây chính là nhân vật phản diện Yến Cẩn.
Có điều nam tử trên mặt đất rõ ràng là một mỹ nam kiểu lạnh lùng, nhưng trong nguyên tác mỗi lần hình dung hắn đều dùng những từ ngữ như "ôn tồn lễ độ", "tấm lòng rộng mở".
Không biết là do bút lực của tác giả quá kém, hay là lúc thế giới này hình thành đã xảy ra sai sót.
Hệ thống lúc này nhạy bén lạ thường, chỉ vào một đoạn chữ nhỏ nhắc nhở nàng:
"Nguyên tác có nói, lúc Tĩnh Tuệ gặp Yến Cẩn, hắn đang Dịch Dung."
Thì ra là vậy.
Lâm Tri Ngư đối với thuật Dịch Dung cổ đại vẫn luôn vô cùng tò mò, hiện tại đã có sẵn ví dụ, nàng ngồi xổm xuống, cẩn thận săm soi khuôn mặt của nam tử trên mặt đất một hồi, nhưng không hề nhìn ra chút dấu vết Dịch Dung nào.
Thật thần kỳ.
Nhưng nàng không băn khoăn bao lâu, thời gian không đợi người, Lâm Tri Ngư nhanh chóng quyết định sẽ ném thẳng nhân vật phản diện xuống nước, để hắn trôi theo dòng.
Vì dân trừ hại, cứu vớt thương sinh.
Hệ thống vừa rồi đã không làm tốt vai trò dẫn đường, cũng không nhận ra nhân vật chủ chốt, đại khái là có chút chột dạ, nên mới tốt bụng nhắc nhở nàng:
"Dựa theo sức sống của nhân vật phản diện, trực tiếp ném xuống sông e rằng không có tác dụng đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận