Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục
Chương 15
Trong tầm mắt của nàng, Yến Cẩn ung dung mở miệng:
"Ngươi tuyệt đối đừng vì tiểu sinh mà hiểu lầm Tĩnh Tuệ tiểu sư phụ..."
"Khương tiên sinh người thật là quá thiện lương, nàng ta không đơn giản như vậy đâu."
Lâm Tri Ngư suốt cả quá trình không xen vào được câu nào, lại một lần nữa tự mình cảm nhận được mùi trà xanh thơm ngát.
Yến Cẩn nhìn bộ dạng này của Yến Phỉ Nhiên, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thở dài một tiếng:
"Ngạo thiên, ngươi à... " Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, không phải hắn không muốn nói xong, mà là bởi vì Lâm Tri Ngư đột ngột "Phụt" cười một tiếng.
Lâm Tri Ngư không muốn cười, nhưng cái tên Hiên Viên Ngạo thiên này thật không hiểu sao lại đâm trúng điểm gây cười của nàng...
Nàng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt, cúi đầu xuống, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt Yến Phỉ Nhiên lạnh hơn, nhìn nàng với biểu cảm như đang nhìn một người chết.
Sau đó Lâm Tri Ngư liền nhìn đôi chú cháu tỏ vẻ gặp nhau muộn màng nhưng thực chất đang che giấu thân phận này chậm rãi trò chuyện, Yến Phỉ Nhiên móc tim móc phổi giảng giải về phong thổ kinh thành cho Yến Cẩn, Yến Cẩn giả vờ lắng nghe, cứ như hắn chưa từng ở Kinh Thành vậy.
Mặc dù nàng oán niệm Yến Cẩn rất nặng, nhưng nếu phải chọn một trong hai, nàng vẫn đứng về phía Yến Cẩn, dù sao so với sát ý gần như ngưng tụ thành thực chất của nam chính đối với nàng, ở bên cạnh nhân vật phản diện lại an toàn hơn nhiều.
Trời dần tối, phố xá dần yên tĩnh, Yến Phỉ Nhiên thắp nến, ánh nến yếu ớt chiếu sáng cả căn phòng.
Tiểu Đồng vào thêm trà đã bốn lượt.
Lâm Tri Ngư nghe lỏm nửa buổi chiều, nàng thất hồn lạc phách đứng ở đó như một con chim cút đợi bị làm thịt, tim càng lúc càng lạnh, nhưng lại không nỡ bỏ đi, nàng cứ mãi xoắn xuýt không biết có nên nói gì đó để vãn hồi tình hình một chút không.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Mãi đến khi Lâm Tri Ngư ợ một cái, hai người họ mới hoàn hồn nhìn về phía nàng.
Lâm Tri Ngư rụt cổ lại, hôm nay lượng vận động không lớn lắm, cũng chỉ là túm tay áo, chạy chậm một lát, tốc độ chạy còn cực chậm.
Thế nên một đĩa bánh ngọt vào bụng, quả thật là rất no căng.
Yến Cẩn thấy ni cô này dường như không mấy để tâm mà đã ăn hết một đĩa bánh đậu đỏ, đối với thân phận của nàng càng ngày càng hiếu kỳ. Là tâm quá lớn sao? Hay là bởi vì có chỗ dựa nên không hề sợ hãi?
Hắn càng nghiêng về khả năng thứ hai, cười cười với vẻ mặt không rõ ràng, rồi đứng dậy cáo từ.
Yến Phỉ Nhiên lưu luyến không rời, thậm chí còn khoác lác rằng, sau này Khương tiên sinh đến kinh thành, có việc gì cứ việc tìm hắn.
Lâm Tri Ngư nghĩ thầm, cái hắn cần có thể là mạng của ngươi và lão bà ngươi.
Có lẽ ý nghĩa sự xuất hiện của mình chính là để nam chính cùng nhân vật phản diện thành lập tình hữu nghị ngắn ngủi, cũng coi như là một bước nhỏ cứu vớt thế giới?...
Lúc ra cửa, Lâm Tri Ngư giả vờ lơ đãng đặt chiếc mũ ni cô của nàng lên bệ cửa sổ bên cạnh.
Ra khỏi cửa lớn y quán, Lâm Tri Ngư vỗ vỗ cái đầu trọc của mình, nói với vẻ hổ thẹn:
"Thí chủ, phiền ngài đợi ta một chút, Bần Ni hình như đánh rơi đồ vật, quay lại lấy một chút."
Yến Cẩn gật gật đầu, cũng không hỏi nàng đánh rơi thứ gì.
"Nếu một khắc đồng hồ sau Bần Ni chưa quay lại, tiên sinh ngài hãy vào tìm ta !"
Lâm Tri Ngư sợ mình bị nam chính ám sát, nhưng có bàn tay vàng trong tay, cho dù nam chính nổi cơn muốn giết người, nàng hẳn là cũng có thể chống đỡ được một hồi.
Yến Cẩn ừ một tiếng như có như không.
Hẳn là đã đồng ý.
Lâm Tri Ngư quay trở lại phòng của nam chính, bảo hệ thống giám sát động tĩnh xung quanh.
Yến Phỉ Nhiên thấy nàng, đầu tiên là rất kinh ngạc, sau đó lại lộ ra bộ dạng "quả nhiên là thế", ánh mắt sắc lẹm, hỏi nàng:
"Nói, ngươi rốt cuộc là ai, có mục đích gì."
Vừa rồi nếu không phải không muốn làm Khương tiên sinh sợ hãi, hắn đã muốn trực tiếp lấy mạng ni cô này rồi.
Thời gian gấp gáp lắm, Lâm Tri Ngư không kịp giải thích kỹ, chỉ có thể nói:
"Công tử, thật ra ngài đã hiểu lầm, lúc đó ta chỉ là không đủ sức nên mới suýt làm ngài ngã."
Yến Phỉ Nhiên lại không muốn nghe nàng nói bừa, hắn nghĩ tới con ve hơi khó giải quyết trong tay mình khi tỉnh lại và miếng ngọc bội đã biến mất.
Tiểu ni cô này phải chết.
Lâm Tri Ngư nhìn xem Yến Phỉ Nhiên đưa tay phải ra phía trước, bị giật nảy mình, lùi lại một bước dài, nam chính này không phải là muốn giải quyết nàng ngay tại chỗ đấy chứ?
Sau đó liền thấy, vị nam chính này dùng sức lột xuống mặt nạ của hắn.
"Ọe !"
Lâm Tri Ngư có chút buồn nôn, che miệng mình lại.
Thật sự không phải nàng định lực kém, chỉ là cái mặt sưng vù như đầu heo này đột nhiên xuất hiện, thật sự là một đòn chí mạng về thị giác.
Ngày đó rõ ràng còn chưa nghiêm trọng như vậy, có thể là hai ngày này hạ nhiệt không làm tốt, Yến Phỉ Nhiên lại cứ một mực che kín mặt nạ này, cho nên cả khuôn mặt đều sưng lên.
Yến Phỉ Nhiên thấy vẻ mặt của nàng, sắc mặt càng thêm âm trầm, xích lại gần nàng, nghiến răng nói:
"Ngươi cho rằng ta thật sự đã mất đi ý thức sao? Sư thái."
Yến Phỉ Nhiên lúc đó hỗn loạn đến gần như mất đi ý thức, nhưng may mắn chỉ là "gần như", phát giác tiểu ni cô này tới, hắn liền hết sức cẩn thận làm chậm hô hấp, giả vờ như không còn tri giác.
Sau đó ni cô mặt hiền tâm ác này liền "loảng xoảng" đập đầu hắn mấy cái vào tảng đá bên dòng suối, bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy da đầu từng cơn đau nhói.
May thay, về sau Khương tiên sinh xuất hiện, hắn mới yên lòng hôn mê bất tỉnh.
Lâm Tri Ngư nhìn sắc mặt hắn, còn có gì không hiểu nữa.
Cùng là hành hạ nam chính, lúc nàng ra tay, nam chính là tỉnh táo, nhưng lúc nhân vật phản diện ra tay, nam chính là ngất đi.
Đáng hận!
Vẻ mặt Lâm Tri Ngư hoàn toàn suy sụp, cố gắng giải thích:
"Thật ra !"
về sau lúc Khương Lục hành hạ ngươi, ta đối xử với ngươi rất tốt.
Lời còn chưa dứt, Tiểu Bát lúc này đóng vai một giám sát viên đủ tiêu chuẩn, kịp thời báo cáo cho nàng:
"Kí chủ, Yến Cẩn đang ở ngoài cửa."
Đã nói là một khắc đồng hồ cơ mà.
Lâm Tri Ngư rõ ràng đổi giọng:
"! thật ra Khương tiên sinh rất đơn thuần thiện lương, ta là một người xuất gia cũng thấy tự hổ thẹn, vô cùng ngưỡng mộ."
Chu Quảng cùng Yến Cẩn đứng ngoài cửa nghe mà nổi cả da gà.
Hắn cũng không hiểu vì sao vương gia nhất định phải tới nghe lén, nói là nghe lén bởi vì hắn nhìn ra, chủ tử mặc dù sắc mặt không có gì khác lạ, nhưng lại cố ý rón rén bước chân và nín thở, hơn nữa còn liếc nhìn hắn một cái.
"Ngươi tuyệt đối đừng vì tiểu sinh mà hiểu lầm Tĩnh Tuệ tiểu sư phụ..."
"Khương tiên sinh người thật là quá thiện lương, nàng ta không đơn giản như vậy đâu."
Lâm Tri Ngư suốt cả quá trình không xen vào được câu nào, lại một lần nữa tự mình cảm nhận được mùi trà xanh thơm ngát.
Yến Cẩn nhìn bộ dạng này của Yến Phỉ Nhiên, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thở dài một tiếng:
"Ngạo thiên, ngươi à... " Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, không phải hắn không muốn nói xong, mà là bởi vì Lâm Tri Ngư đột ngột "Phụt" cười một tiếng.
Lâm Tri Ngư không muốn cười, nhưng cái tên Hiên Viên Ngạo thiên này thật không hiểu sao lại đâm trúng điểm gây cười của nàng...
Nàng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt, cúi đầu xuống, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt Yến Phỉ Nhiên lạnh hơn, nhìn nàng với biểu cảm như đang nhìn một người chết.
Sau đó Lâm Tri Ngư liền nhìn đôi chú cháu tỏ vẻ gặp nhau muộn màng nhưng thực chất đang che giấu thân phận này chậm rãi trò chuyện, Yến Phỉ Nhiên móc tim móc phổi giảng giải về phong thổ kinh thành cho Yến Cẩn, Yến Cẩn giả vờ lắng nghe, cứ như hắn chưa từng ở Kinh Thành vậy.
Mặc dù nàng oán niệm Yến Cẩn rất nặng, nhưng nếu phải chọn một trong hai, nàng vẫn đứng về phía Yến Cẩn, dù sao so với sát ý gần như ngưng tụ thành thực chất của nam chính đối với nàng, ở bên cạnh nhân vật phản diện lại an toàn hơn nhiều.
Trời dần tối, phố xá dần yên tĩnh, Yến Phỉ Nhiên thắp nến, ánh nến yếu ớt chiếu sáng cả căn phòng.
Tiểu Đồng vào thêm trà đã bốn lượt.
Lâm Tri Ngư nghe lỏm nửa buổi chiều, nàng thất hồn lạc phách đứng ở đó như một con chim cút đợi bị làm thịt, tim càng lúc càng lạnh, nhưng lại không nỡ bỏ đi, nàng cứ mãi xoắn xuýt không biết có nên nói gì đó để vãn hồi tình hình một chút không.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Mãi đến khi Lâm Tri Ngư ợ một cái, hai người họ mới hoàn hồn nhìn về phía nàng.
Lâm Tri Ngư rụt cổ lại, hôm nay lượng vận động không lớn lắm, cũng chỉ là túm tay áo, chạy chậm một lát, tốc độ chạy còn cực chậm.
Thế nên một đĩa bánh ngọt vào bụng, quả thật là rất no căng.
Yến Cẩn thấy ni cô này dường như không mấy để tâm mà đã ăn hết một đĩa bánh đậu đỏ, đối với thân phận của nàng càng ngày càng hiếu kỳ. Là tâm quá lớn sao? Hay là bởi vì có chỗ dựa nên không hề sợ hãi?
Hắn càng nghiêng về khả năng thứ hai, cười cười với vẻ mặt không rõ ràng, rồi đứng dậy cáo từ.
Yến Phỉ Nhiên lưu luyến không rời, thậm chí còn khoác lác rằng, sau này Khương tiên sinh đến kinh thành, có việc gì cứ việc tìm hắn.
Lâm Tri Ngư nghĩ thầm, cái hắn cần có thể là mạng của ngươi và lão bà ngươi.
Có lẽ ý nghĩa sự xuất hiện của mình chính là để nam chính cùng nhân vật phản diện thành lập tình hữu nghị ngắn ngủi, cũng coi như là một bước nhỏ cứu vớt thế giới?...
Lúc ra cửa, Lâm Tri Ngư giả vờ lơ đãng đặt chiếc mũ ni cô của nàng lên bệ cửa sổ bên cạnh.
Ra khỏi cửa lớn y quán, Lâm Tri Ngư vỗ vỗ cái đầu trọc của mình, nói với vẻ hổ thẹn:
"Thí chủ, phiền ngài đợi ta một chút, Bần Ni hình như đánh rơi đồ vật, quay lại lấy một chút."
Yến Cẩn gật gật đầu, cũng không hỏi nàng đánh rơi thứ gì.
"Nếu một khắc đồng hồ sau Bần Ni chưa quay lại, tiên sinh ngài hãy vào tìm ta !"
Lâm Tri Ngư sợ mình bị nam chính ám sát, nhưng có bàn tay vàng trong tay, cho dù nam chính nổi cơn muốn giết người, nàng hẳn là cũng có thể chống đỡ được một hồi.
Yến Cẩn ừ một tiếng như có như không.
Hẳn là đã đồng ý.
Lâm Tri Ngư quay trở lại phòng của nam chính, bảo hệ thống giám sát động tĩnh xung quanh.
Yến Phỉ Nhiên thấy nàng, đầu tiên là rất kinh ngạc, sau đó lại lộ ra bộ dạng "quả nhiên là thế", ánh mắt sắc lẹm, hỏi nàng:
"Nói, ngươi rốt cuộc là ai, có mục đích gì."
Vừa rồi nếu không phải không muốn làm Khương tiên sinh sợ hãi, hắn đã muốn trực tiếp lấy mạng ni cô này rồi.
Thời gian gấp gáp lắm, Lâm Tri Ngư không kịp giải thích kỹ, chỉ có thể nói:
"Công tử, thật ra ngài đã hiểu lầm, lúc đó ta chỉ là không đủ sức nên mới suýt làm ngài ngã."
Yến Phỉ Nhiên lại không muốn nghe nàng nói bừa, hắn nghĩ tới con ve hơi khó giải quyết trong tay mình khi tỉnh lại và miếng ngọc bội đã biến mất.
Tiểu ni cô này phải chết.
Lâm Tri Ngư nhìn xem Yến Phỉ Nhiên đưa tay phải ra phía trước, bị giật nảy mình, lùi lại một bước dài, nam chính này không phải là muốn giải quyết nàng ngay tại chỗ đấy chứ?
Sau đó liền thấy, vị nam chính này dùng sức lột xuống mặt nạ của hắn.
"Ọe !"
Lâm Tri Ngư có chút buồn nôn, che miệng mình lại.
Thật sự không phải nàng định lực kém, chỉ là cái mặt sưng vù như đầu heo này đột nhiên xuất hiện, thật sự là một đòn chí mạng về thị giác.
Ngày đó rõ ràng còn chưa nghiêm trọng như vậy, có thể là hai ngày này hạ nhiệt không làm tốt, Yến Phỉ Nhiên lại cứ một mực che kín mặt nạ này, cho nên cả khuôn mặt đều sưng lên.
Yến Phỉ Nhiên thấy vẻ mặt của nàng, sắc mặt càng thêm âm trầm, xích lại gần nàng, nghiến răng nói:
"Ngươi cho rằng ta thật sự đã mất đi ý thức sao? Sư thái."
Yến Phỉ Nhiên lúc đó hỗn loạn đến gần như mất đi ý thức, nhưng may mắn chỉ là "gần như", phát giác tiểu ni cô này tới, hắn liền hết sức cẩn thận làm chậm hô hấp, giả vờ như không còn tri giác.
Sau đó ni cô mặt hiền tâm ác này liền "loảng xoảng" đập đầu hắn mấy cái vào tảng đá bên dòng suối, bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy da đầu từng cơn đau nhói.
May thay, về sau Khương tiên sinh xuất hiện, hắn mới yên lòng hôn mê bất tỉnh.
Lâm Tri Ngư nhìn sắc mặt hắn, còn có gì không hiểu nữa.
Cùng là hành hạ nam chính, lúc nàng ra tay, nam chính là tỉnh táo, nhưng lúc nhân vật phản diện ra tay, nam chính là ngất đi.
Đáng hận!
Vẻ mặt Lâm Tri Ngư hoàn toàn suy sụp, cố gắng giải thích:
"Thật ra !"
về sau lúc Khương Lục hành hạ ngươi, ta đối xử với ngươi rất tốt.
Lời còn chưa dứt, Tiểu Bát lúc này đóng vai một giám sát viên đủ tiêu chuẩn, kịp thời báo cáo cho nàng:
"Kí chủ, Yến Cẩn đang ở ngoài cửa."
Đã nói là một khắc đồng hồ cơ mà.
Lâm Tri Ngư rõ ràng đổi giọng:
"! thật ra Khương tiên sinh rất đơn thuần thiện lương, ta là một người xuất gia cũng thấy tự hổ thẹn, vô cùng ngưỡng mộ."
Chu Quảng cùng Yến Cẩn đứng ngoài cửa nghe mà nổi cả da gà.
Hắn cũng không hiểu vì sao vương gia nhất định phải tới nghe lén, nói là nghe lén bởi vì hắn nhìn ra, chủ tử mặc dù sắc mặt không có gì khác lạ, nhưng lại cố ý rón rén bước chân và nín thở, hơn nữa còn liếc nhìn hắn một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận