Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục

Chương 73

Nói là làm ngay. Lâm Tri Ngư ra cửa, quét mắt nhìn quanh một vòng, nhưng không tìm thấy người quen nào, đi được một đoạn thì cuối cùng cũng nhìn thấy Trang Văn Thành đang lượn lờ khắp nơi. Nàng đi lên phía trước, chào hỏi, hỏi:
"Trang công tử, ngươi có bao tải không?"
Sắc mặt Trang Văn Thành đen lại, cắn răng gật nhẹ đầu, hoàn toàn không có sự nhiệt tình với nàng như trước đó, giọng điệu không tốt lắm:
"Chuyện gì?"
Hệ thống trong đầu thúc giục: Kí chủ xin đừng trì hoãn thời gian. Lâm Tri Ngư cũng không bận tâm nhiều lời, kéo Trang Văn Thành vừa đi vừa nói:
"Ta có việc gấp muốn đựng một ít đồ."
Nàng vốn định trực tiếp xuất phát. Nhưng nghĩ lại, theo sáo lộ quen thuộc của tiểu thuyết, việc bị truy sát không phải là chuyện một sớm một chiều, khó tránh khỏi cảnh màn trời chiếu đất, sinh tồn nơi hoang dã. Lâm Tri Ngư hoàn toàn không muốn chịu khổ thế này, sau một hồi xoắn xuýt vẫn quyết định tốn thêm một giờ để mang theo ít đồ. Hai cái bao tải là vừa vặn, có thể mỗi tay xách một cái. Lùi mười nghìn bước mà nói, đến lúc đó có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, cùng lắm thì nàng vứt bỏ tại chỗ là được.
Trang Văn Thành không mấy tình nguyện dẫn nàng đến lều vải của hắn, lục ra hai cái bao tải còn được bảo quản tốt. Đây là bao dùng để đựng hạt dưa lúc trước, hắn cố ý mang theo bên người, dùng để nhắc nhở bản thân mọi lúc mọi nơi không được ăn đồ không rõ lai lịch nữa.
Lâm Tri Ngư nhìn mấy chữ nhỏ thêu trên bao tải "Cửa hàng Như Ý huyện Lê", hơi thở trì trệ, cảm thấy có chút chột dạ:
"Cảm tạ Trang công tử".
Trang Văn Thành dù sao cũng hơi không vui vì bị lấy mất, hắn còn muốn giữ lại dùng, thế là kéo màn cửa gọi một tiểu nha hoàn tới, cúi đầu hỏi nàng:
"Ngươi có bao tải không?"
Tiểu nha hoàn ngơ ngác lắc đầu, lát sau mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói:
"Công tử, ta có hầu bao."
Lâm Tri Ngư lại nói cảm ơn lần nữa, rồi mang bao tải chạy về lều vải của mình.
Trang Văn Thành phía sau lưng.
Nếu không phải thấy dáng vẻ nàng thật sự xấu, hắn đã muốn nổi giận rồi.
Lâm Tri Ngư cho vào một ít bánh ngọt đồ ăn thức uống, lại cho đồ Dịch Dung vào, suy nghĩ một chút rồi mang cả gương theo. Thậm chí mang cả bộ trang phục ở xóm nghèo của nàng theo.
Bởi vì có khả năng sẽ vứt đồ tại chỗ, nàng chạy tới lều vải của Yến Cẩn. Đồ của nàng món nào cũng rất quý giá, hắn thì không giống thế, tài đại khí thô chắc chắn sẽ không để ý. Cái rương trong góc vẫn đặt ở đó, vì mới đến ngày hôm trước, chỉ có một ít đồ thường dùng được lấy ra bày trong lều, còn nhiều đồ vẫn còn nguyên trong rương.
Đồ ăn thức uống ở chỗ Yến Cẩn phong phú hơn chỗ nàng nhiều, Lâm Tri Ngư không kìm được lại lấy thêm một ít. Sau đó quen đường quen lối mở rương, cũng may trước khi rời vương phủ là nàng thu dọn hành lý, nên giờ tìm đồ vô cùng dễ dàng.
Chăn mền, mang theo hai cái, ban đêm dễ bị lạnh.
Đao kiếm, mang theo, cần thiết để phòng thân.
Kim sang dược và các loại bột phấn kỳ kỳ quái quái, nhét vào trong ngực để phòng ngừa bất trắc... .
Hệ thống trong đầu rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: Ngươi dứt khoát lấy cái xe ngựa đi cho rồi Nó sớm đã cảm thấy kí chủ này không đáng tin, làm nhiệm vụ cũng không để tâm, nhưng vận khí của nàng thật sự tốt, lần nào cũng có người khác trợ công. Nhiều lần đều hoàn thành nhiệm vụ nhờ cơ duyên xảo hợp.
Lâm Tri Ngư không biết lời đậu đen rau muống không nói ra của nó, vừa nhét mấy bộ quần áo vào vừa thở dài, nếu nàng biết cưỡi ngựa thì tốt rồi.
Sau khi chất đầy hai bao tải, nàng không trì hoãn nữa, tìm một con đường nhỏ vắng vẻ tránh đám đông, men theo địa chỉ hướng dẫn trên bản đồ nhiệm vụ mà chạy về phía Yến Cẩn... .
Lộc Sơn dù sao cũng là khu săn bắn ngự dụng của hoàng gia, chiếm diện tích cực lớn, lại thêm địa điểm ám sát vốn đã ở xa, Lâm Tri Ngư càng chạy càng chậm, lúc đến nơi thì trận đánh rõ ràng đã diễn ra được một lúc lâu. Nàng cũng không đi qua trực tiếp, mà tìm một cái cây ở xa xa, đặt đồ xuống, khẽ thở dốc, lắc lắc cánh tay mỏi nhừ, trốn sau gốc cây bắt đầu quan sát toàn trường.
Trận chiến ám sát lần này rất lớn, trừ những người còn đứng được, trên mặt đất ngổn ngang một đống người đầy máu, ánh nắng mùa thu chiếu lên thân kiếm trong tay họ, phát ra ánh sáng chói mắt. Bên Yến Cẩn rõ ràng đang ở thế hạ phong, Vương Thanh và Lý Hoành đang che chở Yến Cẩn. Ba người rõ ràng đều bị thương.
Lâm Tri Ngư nhìn lại tay chân vụng về của mình, cảm thấy bây giờ nàng chạy vào hoàn toàn chỉ là kẻ ngáng đường. Hay là cứ quan sát thêm một hồi, tìm thời cơ thích hợp ra tay thì hơn.
Hai bên giằng co không dứt, chờ đợi như vậy kéo dài rất lâu. Lâm Tri Ngư không nhúc nhích, nhưng lại có người động.
Bên thích khách có người thử thăm dò ra tay đánh úp về phía Yến Cẩn, ngay sau đó liền bị hắn vung kiếm cắt ngang cổ. Một lát sau, người kia rơi xuống đất, còn lăn lông lốc mấy vòng. Mà trên mặt Yến Cẩn thậm chí còn mang nụ cười.
Lâm Tri Ngư vô thức sờ cổ mình, nuốt nước miếng.
Thật đáng sợ, nàng muốn về. Nhân vật phản diện này đâu có giống bộ dạng cần nàng bảo vệ chứ? Với thủ pháp này, hắn dư sức đánh được 100 người.
Hệ thống cũng bị dọa sợ, bắt đầu đưa ra ý kiến xấu cho nàng:
"Hay là ngươi tìm thời cơ xông thẳng vào, nhân lúc thích khách ra tay thì giúp hắn đỡ đao?"
Lâm Tri Ngư điên cuồng lắc đầu xua tay, làm vậy thật giống kẻ bị bệnh tâm thần.
Yến Cẩn không biết tại sao đột nhiên quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Tri Ngư đang đứng cạnh hai cái bao tải dưới chân. Hắn híp mắt lại.
Lâm Tri Ngư rụt cổ lại.
Lần này không chỉ ánh mắt Yến Cẩn nhìn qua, mà đám thích khách cũng đồng loạt nhìn về phía nàng.
Rốt cuộc không cần chờ thời cơ thích hợp nữa. Lâm Tri Ngư rất hoảng sợ. Nhưng tên đầu lĩnh thích khách nhìn nàng một cái rồi lại rời mắt đi thẳng.
Lâm Tri Ngư cố gắng trấn tĩnh, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Sau một lát xoắn xuýt, nàng chỉ có thể đi về phía Yến Cẩn, vậy mà suốt đường đi không hề bị ngăn cản, nàng cứ thế ung dung kéo hai cái bao tải đi tới trước mắt bao người.
Đám thích khách này cũng quá lơ là rồi.
Lâm Tri Ngư đi tới gần mới phát hiện, tình thế tệ hơn nhiều so với lúc nàng nhìn từ xa, Yến Cẩn một tay ôm vai, máu thấm qua khe hở ngón tay, sắc mặt trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận