Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục
Chương 77
Thái tử nói:
"Là đích nữ Cố gia, Cố Thanh Chi."
Trong đám người, có người nhất thời lộ vẻ kinh ngạc, chuyện Cố Thanh Chi lúc trước bị Ngũ hoàng tử từ hôn vốn đã nổi danh khắp Kinh Thành.
"Là vị ngu dại trước kia sao?"
"Không ngờ bây giờ lại có được phúc khí thế này..."
Thần sắc Cố Phu nhân tức thì trắng bệch, tại sao lại là nàng, cái đứa ngốc kia thế mà cũng đến khu vực săn bắn?
Khánh An Đế dường như cảm thấy cái tên này có chút quen tai, liền nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh. Sau khi nghe công công xoay người nhỏ giọng giải thích một hồi, hắn nhíu mày, trầm ngâm giây lát rồi nói:
"Cố tiểu thư hôm nay cứu được thái tử, xác thực nên có ban thưởng, truyền nàng ấy lên đây."
Giữa lông mày Thái tử nhuốm vẻ vui mừng.
Cố Thanh Chi đến khu vực săn bắn với thân phận bằng hữu của Yến Phỉ Nhiên, nhưng không tham gia buổi tiệc tối lần này. Nàng bị gọi đến vô cùng đột ngột, vẫn còn vận nam trang đi lên phía trước, quỳ xuống đất hành lễ:
"Thần nữ bái kiến bệ hạ."
Giữa sân, đám người có thần sắc khác nhau.
Khánh An Đế cũng không nói gì, ánh mắt dừng lại giữa nàng và thái tử, một lát sau cười nói:
"Nếu đã như vậy, vậy hôm nay..."
Đột nhiên có thị vệ vội vã chạy đến báo, ngắt lời hắn:
"Hoàng thượng, Mân Vương Gia gặp chuyện, đã mất tích."
Lại là một đại sự, Khánh An Đế tạm gác lại chuyện tứ hôn, ngược lại hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Buổi chiều phát sinh chuyện thái tử gặp nạn, nhất thời lòng người bàng hoàng, buổi đi săn cũng vội vàng kết thúc. Yến Cẩn lại vốn rất ít qua lại với người khác, tuy có người chú ý tới vị trí của hắn bỏ trống, nhưng thấy Khánh An Đế không đề cập, liền cho rằng hẳn là có chuyện gì đó trì hoãn.
Kết quả nhìn dáng vẻ thánh thượng, chẳng lẽ ngài ấy quên mất nên mới không đề cập đến?
Thấy Khánh An Đế không còn nhắc đến chuyện tứ hôn, Yến Phỉ Nhiên, người suýt nữa đã bóp nát cái chén trong tay, đột nhiên bình tĩnh lại đôi chút. Mặc dù có phần không phải, nhưng trong lòng hắn vẫn khó tránh khỏi dâng lên một suy nghĩ:
"May mà hoàng thúc gặp chuyện".
Hắn đè nén tâm tư này xuống, đợi sau khi thị vệ bẩm báo xong, liền đứng dậy bước nhanh lên phía trước quỳ xuống:
"Phụ hoàng, nhi thần nguyện cùng thái tử điện hạ vào rừng tìm kiếm hoàng thúc."
Thái tử đang chờ được ban hôn trầm mặc.
Không đợi hắn từ chối, trong đám người lại có người bước ra, chính là biểu huynh của Yến Cẩn, Đỗ Đình tướng quân. Hắn có vẻ mặt lo lắng:
"Hoàng thượng, thần cũng nguyện ý dẫn người đi."
Khoảng thời gian này Yến Cẩn vừa mới cùng hắn có chút giao hảo, bây giờ lại xảy ra chuyện, điều này sao có thể khiến hắn không sốt ruột.
Khánh An Đế nhìn hắn, đột nhiên nói:
"Bây giờ thấy ngươi và thập thất đệ cuối cùng cũng hòa hảo trở lại, rất tốt. Vậy trẫm sẽ phái ngươi dẫn người đi, nhất định phải nhanh chóng tìm được Mân Vương Gia."
Nói xong lập tức nhìn về phía thái tử:
"Thái tử, ngươi hôm nay đã bị kinh sợ, không cần phải đi."
Thái tử muốn nói lại thôi, nhìn về phía thượng thủ, lại nhìn Cố Thanh Chi đang quỳ bên cạnh, cảm thấy hôm nay không thể nào được ban hôn, mới bất đắc dĩ trả lời:
"Vâng, phụ hoàng."
Cho đến khi ánh chiều tà biến mất, sơn động tối đen như mực, Lâm Tri Ngư kiểm tra bao tải, phát hiện mình quên mang đèn.
Nàng ôm đầu gối dựa vào tường ngồi, không khỏi nhớ tới khuôn mặt trắng bệch của Tô Y Y ban ngày và cái đầu người bị Yến Cẩn chặt xuống lăn trên mặt đất ban ngày.
Mắt vẫn còn mở to!
Ban ngày tình huống khẩn cấp, nàng nhất thời còn chưa cảm thấy sợ hãi. Lúc này trời tối người yên, thỉnh thoảng có gió thổi qua, còn có thể nghe thấy tiếng lá khô xào xạc rung động bên ngoài, không biết nơi nào vẫn còn có người đang chờ để giết bọn họ.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng thành công tự dọa chính mình.
Lâm Tri Ngư vội vàng kéo chăn trùm kín cả đầu, nhưng mặt đất lại quá lạnh và cứng, nàng cuộn tròn người lại như một con nhộng.
Cuối cùng cũng có một chút cảm giác an toàn.
Chỉ là cổ có chút không thoải mái, nàng dịch đầu gối lên chiếc chăn bên cạnh Yến Cẩn.
Khánh An Đế phái thống lĩnh cấm quân Phương Nguy cùng Đỗ Đình cùng nhau tìm kiếm Yến Cẩn.
Đi đến một nơi nọ, Phương Nguy đột nhiên dừng lại nhìn về phía Đỗ Đình:
"Tướng quân, khu vực săn bắn Lộc Sơn lớn như vậy, chúng ta cứ tìm thế này không biết đến bao giờ mới xong, chi bằng hai người chúng ta chia quân làm hai ngả dẫn người tìm kiếm."
Đỗ Đình nghe vậy gật gật đầu, cũng không nhiều lời, liền thuận theo hướng Phương Nguy chỉ dẫn người đi tìm kiếm...
Yến Cẩn tỉnh lại giữa cơn mê man, thoáng chốc có chút ngơ ngác, không biết mình đang ở nơi nào. Ký ức của hắn vẫn dừng lại ở khoảnh khắc Lâm Tri Ngư xốc hắn lên chạy trốn.
Vết thương trên vai hẳn là đã được bôi thuốc, máu đã ngừng chảy. Cả người ấm áp là nhờ chiếc chăn mềm mại ấm áp đang đắp, trong không khí còn phảng phất mùi bánh ngọt còn sót lại.
Hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng hắn tưởng tượng.
Trong bóng tối, Yến Cẩn đột nhiên khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy Lâm Tri Ngư lần nào cũng có thể làm ra chuyện ngoài dự liệu của hắn.
Thì ra hai cái túi bắt mắt trong tay nàng lại đựng những thứ này?
Gỡ miếng vải đã ướt sũng trên trán xuống, hắn đảo mắt quan sát một lượt. Vừa định ngồi dậy để xem xét tình hình xung quanh, lại phát hiện có vật gì đó đang đè lên chăn của mình.
Đưa tay xuống sờ thử, là một cái đầu mềm mại, đồng thời trong bóng tối truyền đến tiếng hít thở đều đặn.
Có lẽ vì đã hôn mê hơn nửa ngày, nên lúc Yến Cẩn nhắm mắt lại, tâm tình lại trở nên phức tạp, không hề buồn ngủ.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nghe có vẻ không ít người, lập tức có tiếng nói chuyện vang lên.
"Các ngươi qua bên kia tìm xem, những người khác cùng ta đi bên này..."
Là Phương Nguy.
Yến Cẩn chậm rãi điều hòa hơi thở, bàn tay không bị thương đặt lên thanh nhuyễn kiếm bên hông, cảm nhận được đầu Lâm Tri Ngư cọ cọ vào người mình.
Vẫn nhắm mắt, bàn tay kia của hắn khẽ nâng lên che bên tai nàng.
Người bên ngoài tìm kiếm rất cẩn thận, dường như có người vén cành khô đi tới.
"Phương đại nhân, chỗ này có một cái sơn động."
Một lát sau, Phương Nguy lập tức đi tới.
Giữa lúc tâm tư Yến Cẩn đang xoay chuyển, lại nghe thấy vài tiếng kinh hô.
Sau đó tiếng nói chuyện im bặt, một tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Người tới đi rất chậm, hơi thở nặng nề, tiến vào sơn động nhưng hồi lâu không có động tĩnh.
Chợt, que diêm được đánh lên, soi rõ khuôn mặt của hắn.
Là Phương Nguy.
Yến Cẩn dùng sức lay tỉnh Lâm Tri Ngư, một tay cầm kiếm, gắng gượng chống người đứng dậy.
"Là đích nữ Cố gia, Cố Thanh Chi."
Trong đám người, có người nhất thời lộ vẻ kinh ngạc, chuyện Cố Thanh Chi lúc trước bị Ngũ hoàng tử từ hôn vốn đã nổi danh khắp Kinh Thành.
"Là vị ngu dại trước kia sao?"
"Không ngờ bây giờ lại có được phúc khí thế này..."
Thần sắc Cố Phu nhân tức thì trắng bệch, tại sao lại là nàng, cái đứa ngốc kia thế mà cũng đến khu vực săn bắn?
Khánh An Đế dường như cảm thấy cái tên này có chút quen tai, liền nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh. Sau khi nghe công công xoay người nhỏ giọng giải thích một hồi, hắn nhíu mày, trầm ngâm giây lát rồi nói:
"Cố tiểu thư hôm nay cứu được thái tử, xác thực nên có ban thưởng, truyền nàng ấy lên đây."
Giữa lông mày Thái tử nhuốm vẻ vui mừng.
Cố Thanh Chi đến khu vực săn bắn với thân phận bằng hữu của Yến Phỉ Nhiên, nhưng không tham gia buổi tiệc tối lần này. Nàng bị gọi đến vô cùng đột ngột, vẫn còn vận nam trang đi lên phía trước, quỳ xuống đất hành lễ:
"Thần nữ bái kiến bệ hạ."
Giữa sân, đám người có thần sắc khác nhau.
Khánh An Đế cũng không nói gì, ánh mắt dừng lại giữa nàng và thái tử, một lát sau cười nói:
"Nếu đã như vậy, vậy hôm nay..."
Đột nhiên có thị vệ vội vã chạy đến báo, ngắt lời hắn:
"Hoàng thượng, Mân Vương Gia gặp chuyện, đã mất tích."
Lại là một đại sự, Khánh An Đế tạm gác lại chuyện tứ hôn, ngược lại hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Buổi chiều phát sinh chuyện thái tử gặp nạn, nhất thời lòng người bàng hoàng, buổi đi săn cũng vội vàng kết thúc. Yến Cẩn lại vốn rất ít qua lại với người khác, tuy có người chú ý tới vị trí của hắn bỏ trống, nhưng thấy Khánh An Đế không đề cập, liền cho rằng hẳn là có chuyện gì đó trì hoãn.
Kết quả nhìn dáng vẻ thánh thượng, chẳng lẽ ngài ấy quên mất nên mới không đề cập đến?
Thấy Khánh An Đế không còn nhắc đến chuyện tứ hôn, Yến Phỉ Nhiên, người suýt nữa đã bóp nát cái chén trong tay, đột nhiên bình tĩnh lại đôi chút. Mặc dù có phần không phải, nhưng trong lòng hắn vẫn khó tránh khỏi dâng lên một suy nghĩ:
"May mà hoàng thúc gặp chuyện".
Hắn đè nén tâm tư này xuống, đợi sau khi thị vệ bẩm báo xong, liền đứng dậy bước nhanh lên phía trước quỳ xuống:
"Phụ hoàng, nhi thần nguyện cùng thái tử điện hạ vào rừng tìm kiếm hoàng thúc."
Thái tử đang chờ được ban hôn trầm mặc.
Không đợi hắn từ chối, trong đám người lại có người bước ra, chính là biểu huynh của Yến Cẩn, Đỗ Đình tướng quân. Hắn có vẻ mặt lo lắng:
"Hoàng thượng, thần cũng nguyện ý dẫn người đi."
Khoảng thời gian này Yến Cẩn vừa mới cùng hắn có chút giao hảo, bây giờ lại xảy ra chuyện, điều này sao có thể khiến hắn không sốt ruột.
Khánh An Đế nhìn hắn, đột nhiên nói:
"Bây giờ thấy ngươi và thập thất đệ cuối cùng cũng hòa hảo trở lại, rất tốt. Vậy trẫm sẽ phái ngươi dẫn người đi, nhất định phải nhanh chóng tìm được Mân Vương Gia."
Nói xong lập tức nhìn về phía thái tử:
"Thái tử, ngươi hôm nay đã bị kinh sợ, không cần phải đi."
Thái tử muốn nói lại thôi, nhìn về phía thượng thủ, lại nhìn Cố Thanh Chi đang quỳ bên cạnh, cảm thấy hôm nay không thể nào được ban hôn, mới bất đắc dĩ trả lời:
"Vâng, phụ hoàng."
Cho đến khi ánh chiều tà biến mất, sơn động tối đen như mực, Lâm Tri Ngư kiểm tra bao tải, phát hiện mình quên mang đèn.
Nàng ôm đầu gối dựa vào tường ngồi, không khỏi nhớ tới khuôn mặt trắng bệch của Tô Y Y ban ngày và cái đầu người bị Yến Cẩn chặt xuống lăn trên mặt đất ban ngày.
Mắt vẫn còn mở to!
Ban ngày tình huống khẩn cấp, nàng nhất thời còn chưa cảm thấy sợ hãi. Lúc này trời tối người yên, thỉnh thoảng có gió thổi qua, còn có thể nghe thấy tiếng lá khô xào xạc rung động bên ngoài, không biết nơi nào vẫn còn có người đang chờ để giết bọn họ.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng thành công tự dọa chính mình.
Lâm Tri Ngư vội vàng kéo chăn trùm kín cả đầu, nhưng mặt đất lại quá lạnh và cứng, nàng cuộn tròn người lại như một con nhộng.
Cuối cùng cũng có một chút cảm giác an toàn.
Chỉ là cổ có chút không thoải mái, nàng dịch đầu gối lên chiếc chăn bên cạnh Yến Cẩn.
Khánh An Đế phái thống lĩnh cấm quân Phương Nguy cùng Đỗ Đình cùng nhau tìm kiếm Yến Cẩn.
Đi đến một nơi nọ, Phương Nguy đột nhiên dừng lại nhìn về phía Đỗ Đình:
"Tướng quân, khu vực săn bắn Lộc Sơn lớn như vậy, chúng ta cứ tìm thế này không biết đến bao giờ mới xong, chi bằng hai người chúng ta chia quân làm hai ngả dẫn người tìm kiếm."
Đỗ Đình nghe vậy gật gật đầu, cũng không nhiều lời, liền thuận theo hướng Phương Nguy chỉ dẫn người đi tìm kiếm...
Yến Cẩn tỉnh lại giữa cơn mê man, thoáng chốc có chút ngơ ngác, không biết mình đang ở nơi nào. Ký ức của hắn vẫn dừng lại ở khoảnh khắc Lâm Tri Ngư xốc hắn lên chạy trốn.
Vết thương trên vai hẳn là đã được bôi thuốc, máu đã ngừng chảy. Cả người ấm áp là nhờ chiếc chăn mềm mại ấm áp đang đắp, trong không khí còn phảng phất mùi bánh ngọt còn sót lại.
Hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng hắn tưởng tượng.
Trong bóng tối, Yến Cẩn đột nhiên khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy Lâm Tri Ngư lần nào cũng có thể làm ra chuyện ngoài dự liệu của hắn.
Thì ra hai cái túi bắt mắt trong tay nàng lại đựng những thứ này?
Gỡ miếng vải đã ướt sũng trên trán xuống, hắn đảo mắt quan sát một lượt. Vừa định ngồi dậy để xem xét tình hình xung quanh, lại phát hiện có vật gì đó đang đè lên chăn của mình.
Đưa tay xuống sờ thử, là một cái đầu mềm mại, đồng thời trong bóng tối truyền đến tiếng hít thở đều đặn.
Có lẽ vì đã hôn mê hơn nửa ngày, nên lúc Yến Cẩn nhắm mắt lại, tâm tình lại trở nên phức tạp, không hề buồn ngủ.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nghe có vẻ không ít người, lập tức có tiếng nói chuyện vang lên.
"Các ngươi qua bên kia tìm xem, những người khác cùng ta đi bên này..."
Là Phương Nguy.
Yến Cẩn chậm rãi điều hòa hơi thở, bàn tay không bị thương đặt lên thanh nhuyễn kiếm bên hông, cảm nhận được đầu Lâm Tri Ngư cọ cọ vào người mình.
Vẫn nhắm mắt, bàn tay kia của hắn khẽ nâng lên che bên tai nàng.
Người bên ngoài tìm kiếm rất cẩn thận, dường như có người vén cành khô đi tới.
"Phương đại nhân, chỗ này có một cái sơn động."
Một lát sau, Phương Nguy lập tức đi tới.
Giữa lúc tâm tư Yến Cẩn đang xoay chuyển, lại nghe thấy vài tiếng kinh hô.
Sau đó tiếng nói chuyện im bặt, một tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Người tới đi rất chậm, hơi thở nặng nề, tiến vào sơn động nhưng hồi lâu không có động tĩnh.
Chợt, que diêm được đánh lên, soi rõ khuôn mặt của hắn.
Là Phương Nguy.
Yến Cẩn dùng sức lay tỉnh Lâm Tri Ngư, một tay cầm kiếm, gắng gượng chống người đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận