Vai Ác Luôn Muốn Khuyên Ta Hoàn Tục

Chương 128

Lâm Tri Ngư hỏi chấm?
Đây là loại đàn ông gì vậy, nàng đã rất cố gắng để bản thân không làm "cá ướp muối" nữa, quyết định ra ngoài cùng hắn giải sầu. Hắn lại còn nói, sắp mưa? Lâm Tri Ngư có chút không vui.
Yến Cẩn nghe thiếu nữ buồn bực "A" một tiếng, cũng cảm thấy hơi hối hận, vừa định nói gì đó thì bị ngắt lời.
Tiếng gió không chỉ mang đến sự náo nhiệt trên đường phố, mà còn có cả lời nói vui vẻ của Chu Quảng:
"Vương gia, các ngài cứ yên tâm đi đi, lát nữa thuộc hạ sẽ mang ô tới đón các ngài!
Hai người sánh vai đi trên đường, Lâm Tri Ngư nhìn xe ngựa dần đi xa, vẫn đang suy nghĩ về câu Yến Cẩn dặn Chu Quảng "Không cần tới đón chúng ta" là có ý gì.
Nhưng nàng cũng không suy nghĩ quá lâu.
Đây là lần đầu tiên nàng đi dạo trên đường phố kinh thành trong chợ đêm, không khỏi có chút tò mò, quả nhiên được ở trong đó cảm giác chân thực hơn nhiều so với nhìn từ trên xe ngựa.
Thật sự quá náo nhiệt. Lâm Tri Ngư dần dần quên mất, nàng đến đây là để đi cùng Yến Cẩn giải sầu.
Cuối cùng lại thành ra, Lâm Tri Ngư mua rất nhiều đồ ăn thức uống mang theo, Yến Cẩn thì không nhanh không chậm đi theo bên cạnh.
Lâm Tri Ngư thu hoạch lớn trở về, không khỏi cảm khái một tiếng, chợ đêm quả nhiên là thiên đường của những người mê ăn uống, bất kể triều đại nào cũng đều như thế.
Nhưng nơi này dù sao cũng đông người phức tạp, Lâm Tri Ngư vẫn còn để ý đến thiết lập nhân vật đại sư trừ tà của mình, nàng liếc nhìn Yến Cẩn dò xét, đối phương rất hiểu ý, nhận lấy mấy túi đồ trong tay nàng rồi xách bằng một tay.
Lâm Tri Ngư thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, nàng đột nhiên cảm giác bàn tay mình định rút về lại bị Yến Cẩn thuận thế nắm chặt.
Hơi nàng vừa thở ra lại hít ngược vào.
"Ngô..."
Vẻ mặt Yến Cẩn trông rất vô tội:
"Sao thế?"
Lâm Tri Ngư cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm, vẻ mặt lại càng vô tội hơn.
Ngươi nói xem?
Yến Cẩn dường như hoàn toàn không thấy mình đã làm gì, hắn rời mắt đi, cổ tay hơi dùng sức, kéo nàng đi về phía trước vài bước.
Lâm Tri Ngư ngơ ngác, theo lực kéo của hắn lách qua đám đông ồn ào.
Nàng cũng muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng hệ thống trong đầu nàng hiển nhiên không phải dạng vừa đâu.
"Xin mời kí chủ duy trì thiết lập nhân vật ni cô!"
Âm thanh rất lớn, cứ như thể người bị sờ tay là nó vậy.
Cũng may Lâm Tri Ngư đã sớm quen nên không bị nó dọa, hệ thống này bình thường im lìm như chết, luôn xuất hiện vào những lúc không thể hiểu nổi.
Sau đó, nàng thử rút tay mình về, nhưng không được:
"Ta rút không về được..."
Hệ thống không hề thông cảm cho nàng, vẫn cứ la hét.
Lâm Tri Ngư im lặng.
Nàng nghĩ đến tình trạng không được thông minh cho lắm của hệ thống, nàng thở dài một hơi:
"Cổ có Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng, nay ta nguyện ý hi sinh thân mình sưởi ấm cho thí chủ ngươi."
A ! Chính nàng cũng rùng mình nổi da gà.
Thật buồn nôn.
Âm thanh của hệ thống lại nhỏ đi rất nhiều.
Có tác dụng!
Cuối cùng Lâm Tri Ngư thêm một câu chốt hạ như vẽ rồng điểm mắt:
"A di đà phật, thí chủ tay của ngươi thật mát."
rồi trực tiếp nắm ngược lại tay Yến Cẩn.
Nói xong lại tự rùng mình một cái.
Hệ thống hoàn toàn im bặt.
Quả nhiên là không thông minh lắm.
Lâm Tri Ngư thành công đánh cái sát biên cầu, không khỏi có chút đắc ý.
Yến Cẩn nhìn bàn tay bị nàng nắm ngược lại.
Ban đầu hắn chỉ mang ý cười nhàn nhạt nhìn xem, chờ đợi phản ứng của nàng, lại không nghĩ rằng nàng có thể làm như vậy.
Đến lúc này, hắn bật cười thành tiếng, đâu còn thấy vẻ u ám quanh quẩn lúc trước nữa.
Dùng tay áo rộng che đi hai bàn tay đang nắm chặt, hai người tiếp tục sánh vai đi dạo trên phố, gặp thứ gì thú vị thì dừng chân lại xem, nhưng không mua thêm gì nữa.
Dù sao, Yến Cẩn cũng hết tay để xách rồi.
Qua hồi lâu.
Lâm Tri Ngư nghe thấy giọng nói nghi ngờ của hệ thống vang lên trong đầu:
"Kí chủ, sao vừa rồi ngươi không dùng sức trâu bò mà rút tay ra?"
Đúng là một câu hỏi hay.
Lâm Tri Ngư thầm nghĩ: Ừ nhỉ, tại sao vậy?
Hồi lâu sau, hệ thống nghe được câu trả lời trong đầu Lâm Tri Ngư.
"Ta quên."
Mặc dù Yến Cẩn nói không cần người tới đón.
Nhưng Chu Quảng nghĩ đến tình cảnh của Yến Cẩn, cộng thêm việc sau khi về phủ lại nghe được chuyện xảy ra trong cung, cuối cùng vẫn không yên tâm được.
Trời bắt đầu đổ mưa, Chu Quảng che ô tìm hồi lâu mà không thấy người đâu, trong đầu hắn hiện lên vô số phỏng đoán, thậm chí còn tự vỗ đầu, bắt đầu hối hận.
Lẽ ra lúc đó hắn nên âm thầm đi theo.
Đang định về vương phủ điều thêm người đi tìm thì nghe thấy tiếng động nhỏ.
Hắn quay lại, chỉ thấy hai người họ từ một con hẻm nhỏ đi ra, mỗi người cầm một chiếc ô giấy dầu, chắc là mua trên đường.
Con hẻm này rất khó thấy, ẩn mình giữa lùm cây rậm rạp.
Chu Quảng nhìn hai người họ, tức đến muốn ngã ngửa.
Trời tối người yên, bốn bề vắng lặng, con hẻm vắng vẻ như vậy, hai người thế mà lại mỗi người che một ô, Vương gia lại không biết che ô cho Tiểu Ngư Nhi sao? Ngay cả đồ đạc cũng là Tiểu Ngư Nhi tự mình xách.
Yến Cẩn:
"Sao ngươi lại tới đây?"
Chu Quảng hừ một tiếng đầy hờn dỗi, mặt nhăn lại như cái bánh bao, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Lâm Tri Ngư cười một tiếng.
Cũng may lúc nãy hai người phản ứng kịp thời, buông tay nhau ra, nàng còn nhanh trí lấy đồ vật qua, mở ô lên.
Việc che hai chiếc ô chỉ đơn giản là vì cửa hàng bán ô không có ô lớn, mà Lâm Tri Ngư lại nghĩ đến cảnh trong phim ảnh, nam chính vì che ô cho nữ chính mà để mưa xối ướt nửa người mình.
Đại lão sao có thể chịu ấm ức như vậy được!
Dù sao Lâm Tri Ngư cũng thấy không thể nào, thế là quyết đoán mua hai chiếc ô.
Mặc dù...
Lâm Tri Ngư liếc nhìn bờ vai bên kia của Yến Cẩn đã bị nước mưa làm ướt.
Thôi được rồi, thật ra một chiếc ô cũng đủ.
Chu Quảng không phải người có thể im lặng được lâu, hắn quay người lại nhìn đồ vật trong tay Lâm Tri Ngư:
"Tiểu sư phụ, để ta xách giúp người."
Lâm Tri Ngư khách sáo:
"Không cần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận