Uyên Thiên Tôn

Chương 501:

"Chương 501: "Nhưng là!""Giống Hậu Thổ Tổ Vu, từng không chỉ một lần, đơn độc từng đánh chết những chí cao tồn tại khác, hơn nữa một khi đã ra tay đánh giết là trực tiếp gạt bỏ." Khoa Phụ Đại Vu huênh hoang nói: "Loại chiến tích này, loại chiến lực này, mới tạo nên uy danh vô tận của Hậu Thổ Tổ Vu.""Lợi hại đến vậy sao?" Ngô Uyên rúng động trong lòng. Trước đây, hắn biết Hậu Thổ Tổ Vu lợi hại, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ lợi hại đến thế."E rằng..." "So với Thời Không Đạo Chủ, còn lợi hại hơn nhiều." Trong lòng Ngô Uyên chợt hiện lên một ý nghĩ. Thời Không Đạo Chủ cũng là một tồn tại cực kỳ cổ xưa, sinh ra từ thời đại Nguyên Sơ. Là vị đầu tiên nắm giữ đại đạo Thời Không."Ngô Uyên, đến rồi." Khoa Phụ Đại Vu bỗng nhiên lên tiếng, bước chân của hắn dừng lại. Ngô Uyên cũng dừng theo, tầng tầng Thời Không Giao Chức xung quanh, tốc độ thời gian trôi qua hỗn loạn, không gian dao động ẩn ẩn ngưng trệ xuống. Mà trong hư không cách đó không xa, ẩn hiện một vùng hư vô u ám."Đây là?" Ngô Uyên ngẩn người ra."Chân thân của Tổ Vu, vĩ đại vô địch, không thể giáng lâm vào bên trong vũ trụ, toàn bộ vũ trụ đều không chịu nổi uy năng vận chuyển của nàng." Khoa Phụ Đại Vu nhẹ giọng nói: "Nơi này, là nơi ý thức lạc ấn của nàng để lại.""Chạm vào lạc ấn, liền có thể giao lưu với Hậu Thổ Tổ Vu." Ngô Uyên khẽ gật đầu. Hắn không khỏi nhớ tới lúc trước gặp Thái Nguyên Chân Thánh, Tâm Nhai Chúa Tể từng nói những lời tương tự. Những tồn tại chí cao, chân thân rất khó giáng lâm. Không do dự nhiều. Hô! Ngô Uyên bay đến vùng hư vô kia, theo sát đó thân hình trở nên mơ hồ, phảng phất đã đi vào bên ngoài vô tận thời không."Thật là kỳ lạ.""Một thánh hào thiên kiêu, Hậu Thổ Tổ Vu lại tự mình triệu kiến?" Khoa Phụ Đại Vu âm thầm lẩm bẩm. Có lẽ, trong mắt vô số Quân Chủ của Vu Đình, Hậu Thổ Tổ Vu chỉ là một trong số những Tổ Vu khá mạnh. Chỉ có người ở cấp độ của hắn mới hiểu rõ sự cường đại của Hậu Thổ Tổ Vu. Những thông tin hắn vừa nói với Ngô Uyên đều là những bí ẩn mà vô số Quân Chủ không hề hay biết. Dù sao, những Quân Chủ bình thường căn bản không có tư cách chạm đến cấp độ của Hậu Thổ Tổ Vu. Không phải là thánh hào thiên kiêu không đủ lợi hại. Mà là qua từng vòng thiên địa luân hồi, Hậu Thổ Tổ Vu đã từng thấy quá nhiều thánh hào thiên kiêu rồi... Khi thân thể Ngô Uyên tiến vào nơi hư vô trông có vẻ tĩnh lặng. Oanh! Một cỗ mênh mông vĩ lực, mang uy năng không thể chống đỡ, trong nháy mắt giáng xuống, bao phủ lấy thân thể của hắn. Trong chớp mắt, Ngô Uyên chỉ cảm thấy mình như xuyên qua tầng tầng thời không, vô tận thời không, vô tận lớp chồng. Khoảng cách xa xôi không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí, mối liên hệ giữa hai đại bản tôn cũng trở nên mơ hồ đi đôi chút. Thật quá xa vời. Trong chớp mắt, Ngô Uyên cảm thấy thân thể mình, ý thức của mình, phảng phất đã đến một nơi xa xôi mênh mông... Đây là một vùng hư không vô ngần mênh mông. Trong hư không, từng khối cầu óng ánh tụ tập lại và di chuyển như những dòng sông cuồn cuộn, trên những khối cầu này có những luồng khí lưu đang chuyển động. Nếu quan sát cẩn thận, người ta sẽ kinh hãi nhận ra, vô số khối cầu óng ánh tựa như những giọt nước mưa kia, bên trong thực chất chính là một phương thế giới bao la, nơi vô số sinh mệnh sinh sống. Những khối cầu tựa như giọt mưa, tụ lại như dòng nước, cuồn cuộn trôi chảy, kéo dài khắp hư không. Dòng sông vô biên, hư không vô ngần. Nhưng là!! Ngô Uyên gắng ngẩng đầu, cuối cùng hắn đã thấy rõ, cái vô ngần như Giới Hà kia, như một chuỗi nước bao quanh một bóng hình nguy nga vô tận. Nàng, mặc một chiếc áo bào màu vàng đất, sau lưng mọc lên bảy cánh tay... Rõ ràng là Hậu Thổ Tổ Vu thường thấy trong các bức họa ở Vu Đình. Oanh! Khi ánh mắt Ngô Uyên chạm nhau với ánh mắt của nàng trong một thoáng, tầm nhìn của Ngô Uyên trong nháy mắt biến đổi, nơi sâu thẳm trong tâm linh của hắn chỉ còn hình ảnh Hậu Thổ Tổ Vu. Trí nhớ của hắn, nhận thức về thiên địa, sự phân biệt thiện ác... tất cả quá khứ, hiện tại, đều bị bao phủ dưới pháp tướng của Hậu Thổ Tổ Vu. Tất cả vặn vẹo trong vô thanh vô tức, nhưng bản năng của Ngô Uyên vẫn sẽ cảm thấy vô cùng bình thường. Đây tuyệt đối là chuyện đáng sợ tới cực điểm. Hô! Một làn sóng yếu ớt, nhưng lại vô cùng rõ ràng hiện lên, trong nháy mắt giúp cho Ngô Uyên khôi phục lại mọi nhận thức bình thường. Giờ phút này, nhìn núi vẫn là núi. Bóng dáng nguy nga của Hậu Thổ Tổ Vu, trong mắt Ngô Uyên, đã chỉ còn lại sự bao la chí cao."Cái này? Cái này!" Trong lòng Ngô Uyên dậy sóng kinh hoàng, nhận thức vặn vẹo, tâm linh thay đổi. Đây là sức mạnh nghịch thiên tới cỡ nào. Chỉ vì mình nhìn pháp tướng của Tổ Vu thêm một chút thôi sao? Trong nháy mắt, Ngô Uyên liền nhớ lại, thật lâu trước kia, lúc mình còn nhỏ được trời ban cho vu văn, ý thức dường như đã từng đi vào nơi này. Hô! Ngô Uyên một lần nữa ngẩng đầu, ánh mắt chạm ánh mắt nguy nga vô tận của Hậu Thổ Tổ Vu, ánh mắt của nàng hiền từ, bao dung tất cả, tựa hồ đang nhìn Ngô Uyên, lại tựa hồ đang nhìn vô số sinh mệnh trong Giới Hải... Vạn Vu chi Thủy Tổ."Ngô Uyên." Một giọng nói ấm áp đột nhiên vang lên từ sâu thẳm trong tâm linh Ngô Uyên, vang vọng trong từng ý nghĩ của Ngô Uyên. Không thể ngăn cản."Ngô Uyên, bái kiến Tổ Vu." Ngô Uyên cung kính hành lễ."Ngươi, có nguồn gốc từ Nguyên Sơ, có nguồn gốc từ sự lựa chọn của Tổ Tháp." Giọng nói ấm áp lại vang lên: "Nhưng, nó có thể quyết định chỉ là khởi đầu, không quyết định được tương lai của ngươi.""Ngươi rất ưu tú.""Ta mong chờ sự phát triển của ngươi.""Lần này Thiên Lộ Vũ Vực, ngươi là thánh hào, hơn nữa là thánh hào nhất đẳng." Hậu Thổ Tổ Vu lại nói. Ngô Uyên lập tức giật mình. Sao Hậu Thổ Tổ Vu lại biết?"Ta muốn biết, tự nhiên ta sẽ biết." Hậu Thổ Tổ Vu dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Ngô Uyên: "Ngươi chỉ cần nhớ một điểm, ở trên chí cao, ta sẽ tự mình che gió chắn mưa cho ngươi.""Cứ thoải mái thể hiện tài năng, không cần lo lắng sự phân tranh của Tiên Đình và những tồn tại chí cao khác, tác động không tới ngươi đâu, đây là quy tắc." Giọng nói ấm áp chậm rãi nói, giống như một người mẹ: "Quy tắc này là do ta định ra." Giọng nàng ôn hòa, lại ẩn chứa uy nghiêm không thể nghi ngờ. Ngô Uyên im lặng lắng nghe, trong lòng tự nhiên cảm thấy ấm áp. "Nhưng là...""Sự phân tranh giữa các sinh mệnh ở Trường Hà, ta cũng sẽ không nhúng tay vào, bước cuối cùng, sự lột xác bản chất của sinh mệnh Trường Hà hướng tới sinh mệnh Vĩnh Hằng cũng phải dựa vào chính bản thân ngươi." Giọng của Hậu Thổ Tổ Vu vẫn thế."Tạ ơn Tổ Vu." Ngô Uyên cung kính đáp."Lần này, là do ngươi chứng minh chính mình, đi đến trước mặt ta, rất tốt." Hậu Thổ Tổ Vu quan sát. Trước dáng hình nguy nga của nàng, Ngô Uyên nhỏ bé như hạt cát bụi."Đây là quà ta dành cho ngươi." Soạt ~ Vô số tia sáng hội tụ trong Giới Hà, cuối cùng ngưng tụ thành một chùm ánh sáng, rồi bay thẳng đến trước mặt Ngô Uyên. Không đợi Ngô Uyên đưa tay đón, chùm sáng này đã vô thanh vô tức bay vào sơn hà trong cơ thể Ngô Uyên. "Lần sau gặp lại, chính là lúc ngươi thành tựu vĩnh hằng." Giọng Hậu Thổ Tổ Vu trở nên mờ ảo: "Đừng làm ta thất vọng." Ông ~ Lực lượng vô hình bao phủ, Ngô Uyên chỉ cảm thấy mình nhanh chóng rời khỏi vùng hư không vô ngần này. --PS: Hơn bốn nghìn chữ, tung ra trước một chương. Hôm nay bận đến khuya mới về, hoàn toàn không có cách nào, thật xin lỗi. Tiếp tục viết, hẳn là vẫn còn có thể viết được một chương lớn nữa, nhưng chắc chắn sẽ rất muộn, vậy nên đừng chờ, sáng mai sớm lại xem nhé. Mấy ngày sau sẽ bù thêm. Đầu tháng, cầu một vé tháng để giữ thứ hạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận