Uyên Thiên Tôn

Chương 81: Tam phẩm võ giả

Chương 81: Tam phẩm võ giả
Bên ngoài mưa gió bão bùng, Ngô Uyên không hề hay biết. Coi như biết được, hắn cũng chẳng quan tâm. Mà vị viện trưởng võ viện vẫn chưa trở về, so với ba năm ngày như Trần Thanh nói ban đầu, đã dài hơn rất nhiều. Cho nên, không ai đến quấy rầy Ngô Uyên. Trừ những giờ nghỉ ngơi cố định hằng ngày, hắn vẫn miệt mài ở trong Diễn Võ Thất cuồng luyện, lúc ban đầu phục dụng Tinh Quang Dịch, cộng thêm không gian tăng lên lớn, tố chất thân thể của hắn tăng lên rất nhanh. Không đến một ngày, lực một cánh tay quyền đã tăng lên vượt qua vạn cân! Mà khi hắn dùng hết toàn bộ mười giọt Tinh Quang Dịch, chuyển sang dùng Ích Khí Đan, biên độ tăng lên liền chậm lại một chút. Thêm nữa càng về sau, tố chất thân thể càng tiếp cận cực hạn thực sự. Đương nhiên, biên độ tăng lên ngày càng chậm. Gần ba ngày trôi qua. Khi Ích Khí Đan sắp bị Ngô Uyên dùng hết, tố chất thân thể của hắn đột phá như bão táp, rốt cuộc cũng dần dừng tăng lên.
"Đã đạt đến cực hạn." Ngô Uyên cảm thụ gân cốt da thịt trong cơ thể, trở nên cường đại hơn trước kia rất nhiều, cứng cáp hơn nhiều, chỉ cần một ý niệm, liền phảng phất có vô tận lực lượng có thể điều động. "Lực lượng!" Cánh tay Ngô Uyên hơi dùng sức, cơ bắp nổi lên, từng thớ cơ bắp như sắt thép, mang đến cảm giác lực lượng kinh người. Bỗng nhiên, Ngô Uyên một bước phóng ra, cơ bắp kéo theo Đại Long xương sống, cùng toàn thân."Oanh!" Một quyền đánh về phía trước, chỉ thấy trong không khí hiện lên một tiếng rít kinh khủng, như âm bạo do phi đao ám khí gây ra. Một quyền. Một cái lắc mình. Ngô Uyên liền từ một mặt của căn phòng lách qua đến một nơi khác, phảng phất lưu lại cả tàn ảnh, tốc độ nhanh kinh khủng.
"Rất tốt! Rất mạnh!" Ngô Uyên tươi cười trên mặt: "Lực một cánh tay quyền ước chừng 68.000 cân." So với lần bế quan trước, đã tăng hơn hai vạn cân! ! Với tốc độ tiến bộ này, nếu truyền ra ngoài, e rằng không có mấy võ giả sẽ tin. Nếu tìm được chứng cứ xác minh, chắc chắn sẽ gây chấn động toàn bộ Giang Châu. "Trước kia, tố chất thân thể của ta còn kém tam phẩm võ giả một chút, nhưng bây giờ đã vượt xa." Ngô Uyên thu quyền, lực lượng toàn thân như thủy triều cũng tiêu tán: "So với kế hoạch tu luyện mà ta dự đoán trước kia, phải nhanh hơn ít nhất nửa năm."
Theo cách phân chia của thế giới Trung Thổ. Tam phẩm võ giả (nhất lưu cao thủ) có tố chất thân thể yêu cầu thấp nhất là 50.000 cân. Nhị phẩm võ giả (đỉnh tiêm cao thủ) tố chất thân thể yêu cầu thấp nhất là mười vạn cân. Nhất phẩm võ giả (Địa Bảng tông sư) tố chất thân thể yêu cầu thấp nhất là hai mươi vạn cân. Trước đó Ngô Uyên, nhờ kỹ năng chiến đấu cao siêu, mới có thể giao đấu va chạm cùng các nhất lưu cao thủ. Gặp những cao thủ nhất lưu cực mạnh. Tỷ như Thiết Tháp Long Nhị, chính diện giao phong chưa đến năm phần thắng, trận chiến đó là nhờ vào ám khí mới ép lui đối phương. "Kỹ năng chiến đấu, được xây dựng trên nền tảng tố chất thân thể, tố chất thân thể chênh lệch quá lớn, kỹ năng có cao siêu hơn cũng vô dụng." Ngô Uyên thầm nghĩ: "Hiện tại, tố chất thân thể của ta, trong các nhất lưu cao thủ đều thuộc loại trung bình."
Trước đó, Ngô Uyên bộc phát tam trọng lực cực, dù có thể duy trì trong thời gian dài, vẫn bị giới hạn trong tố chất thân thể, cũng chỉ có thể bộc phát mười ba mười bốn vạn cân lực. Mà Thiết Tháp Long Nhị, tuy chỉ ngẫu nhiên bộc phát tam trọng lực cực, nhưng nếu tính cả việc thường xuyên bộc phát nhị trọng lực cực cũng đã gần hai mươi vạn cân, một khi bộc phát tam trọng lực cực thì lại gần 300.000 cân lực lượng. Cho nên, Ngô Uyên căn bản không dám liều mạng, giao thủ vài hiệp thì khí huyết quay cuồng, nên đã chọn rút lui. Còn bây giờ? "Tam trọng lực cực của ta bộc phát, đã có thể đạt đến lực lượng trên hai mươi vạn cân." Trong mắt Ngô Uyên chứa đầy chiến ý kinh người: "Và còn có thể duy trì trong thời gian dài." Những nhất lưu cao thủ kia, dù cho miễn cưỡng khống chế tam trọng lực cực, cũng khó lòng làm được chiêu nào cũng duy trì được. Vì sự phụ tải lên thân thể quá lớn. Tam trọng lực cực, phần lớn chỉ được dùng làm sát chiêu, ngẫu nhiên thi triển. Nếu trong lúc kịch chiến, khi chưa kiệt sức mà có thể tùy thời tùy chỗ bộc phát tam trọng lực cực, nghĩa là đã đạt đến cảnh giới Cương Nhu. Ngô Uyên áng chừng. Cho dù những cao thủ đỉnh tiêm kia, kỹ năng Võ Đạo đạt đến Cương Nhu cũng không nhiều. Giống Thiết Tháp Long Nhị, kỹ năng chiến đấu đã rất lợi hại, chưa hẳn yếu hơn những cao thủ đỉnh tiêm kia, chỉ là tố chất thân thể hắn yếu hơn chút.
"Nếu ta lại giao thủ cùng Thiết Tháp Long Nhị?" "Giết hắn, sẽ không khó hơn so với việc trước đây ta chém giết Bạch Ngọc Tiên là bao." Ngô Uyên tràn đầy tự tin. Lòng tin, đến từ thực lực. Nếu như trước đây, Ngô Uyên còn vô cùng kiêng kỵ cao thủ đỉnh tiêm, một khi gặp phải, việc đầu tiên nghĩ tới là phải bỏ chạy. Vậy còn bây giờ? Đối mặt cao thủ đỉnh tiêm yếu hơn chút. Hắn hoàn toàn có dũng khí nghênh chiến một trận! Dù sao, cao thủ mới đạt đỉnh tiêm không lâu, tố chất thân thể cũng chỉ tầm mười vạn cân trở lên, dù có bộc phát tam trọng lực cực cũng chỉ hơn 300.000 cân. Ngô Uyên chỉ cần tránh được sát chiêu bộc phát của đối phương, tìm cơ hội thi triển « Thiên Sơn » hoàn toàn có hy vọng đánh giết hắn. Đương nhiên, quá trình chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Nhưng ít nhất, khi đối mặt cao thủ đỉnh tiêm, Ngô Uyên không còn giống trước đây, không hề có sức phản kháng. "Với thực lực hiện tại, thiên hạ tuy lớn, nhưng việc xông pha khắp các châu, vượt qua các quận chẳng qua cũng chỉ là chuyện bình thường." Ngô Uyên thầm nghĩ.
Thiên Hạ Thập Tam Châu, mênh mông rộng lớn. Nói cho cùng, cao thủ cũng chỉ có chừng ấy người. Chỉ cần không ngông cuồng, không cố tình gây chuyện, xác suất gặp được Địa Bảng tông sư, cao thủ đỉnh tiêm thật ra rất thấp. "Cũng không thể tự đại." "Hiện tại, chỉ là có thể so chiêu cùng các cao thủ đỉnh tiêm yếu một chút, nếu đụng phải cao thủ lợi hại? Phần lớn là thất bại!""Đụng phải Địa Bảng tông sư? Càng hẳn phải chết không nghi ngờ!" Ngô Uyên rất rõ ràng điều này: "Có hắc tháp, có sương mù màu máu, sẽ giúp ta càng nhanh trưởng thành.""Vẫn phải nỗ lực như trước.""Ta bây giờ, tuổi đời chỉ mới mười bốn tuổi rưỡi.""Cho dù sương mù màu máu không còn cách nào giúp ta thuế biến, riêng việc giúp ta vài lần trước thôi đã là quá lớn rồi.""Cơ thể ta nếu phát triển nhanh hơn ba năm rưỡi nữa, dù không có ngoại lực, tố chất thân thể cũng sẽ tăng lên rất nhiều.""Phải khiêm tốn.""Thực lực của ta vẫn đang phát triển nhanh chóng, tài nguyên tu luyện đầy đủ.""Nên đánh chắc, giữ chắc, không cần thiết phải vội vàng xông pha." Ngô Uyên đã lên kế hoạch: "Mấy năm tiếp theo, cứ đợi ở Hoành Vân Tông, từ từ đi tìm hiểu những bí mật sâu kín của thế giới Trung Thổ." Chữ 'Ổn' khắc trong lòng. Sinh mệnh chỉ có một, không nên ép đến mức bất đắc dĩ, không cần thiết phải mạo hiểm sinh tử. "Bất quá, trước khi đến Hoành Vân Tông, còn một việc cần phải giải quyết." Trong mắt Ngô Uyên thoáng hiện lên một tia hàn quang. "Từ Thủ Dực!". . .
Chớp mắt, lại qua thêm mấy ngày. Ngô Uyên đã ở thành Nam Mộng phủ tròn mười ngày. Rốt cuộc nhận được tin Trần Thanh mang đến, viện trưởng võ viện Nam Mộng, Vũ Mặc, đã trở về.
Quang Huy Đình, tầng một biệt viện. "Ngô Uyên, để ngươi đợi lâu rồi." Trần Thanh nói, vô cùng khách khí: "Ta cũng không ngờ viện trưởng lại trì hoãn lâu đến vậy, nghe Tạ đốc sát nói, là có việc khẩn cấp nên viện trưởng phải đi giải quyết.""Không sao." Ngô Uyên nói. "Viện trưởng vừa về đến đã bảo ta tới triệu ngươi." Trần Thanh trịnh trọng nói: "Bây giờ viện trưởng, Tạ đốc sát, và cả tám vị lão sư, cùng phụ trách quan sát 60 vị đệ tử, đều đã đến Võ Đạo đại điện, chỉ còn chờ ngươi." "Ừm." Ngô Uyên khẽ gật đầu: "Xin Trần sư dẫn đường." "Bên này." Trần Thanh dẫn Ngô Uyên đi trong võ viện, các đội hộ vệ đều không đi theo. Chỉ có Cổ Kỷ thong thả đi phía sau. Rất nhanh. Ba người đã tới Võ Đạo đại điện của võ viện Nam Mộng. Tòa đại điện này so với võ viện Ly Thành thì lớn hơn nhiều, kiến trúc cũng hoàn mỹ hơn rất nhiều. Riêng độ lớn của Trắc Thí điện, cũng có thể sánh ngang với chủ điện của võ viện Ly Thành. Từ xa. Ngô Uyên đã thấy bên trong Trắc Thí điện, đang đứng mấy chục bóng người, có vài người là lão sư võ viện, còn vài người là đệ tử võ viện. Theo quy định của tông môn, các buổi khảo thí đệ tử đặc chiêu phải mời viện trưởng, đốc sát, cùng số lượng lão sư, học viên tương ứng để xem lễ. Để đảm bảo quá trình diễn ra không có gian dối.
Trong số những người đó, Ngô Uyên tự nhiên thấy vài gương mặt quen thuộc, ví như đốc sát Tạ Ngọc, và đệ tử võ viện Trúc Thương. Đều có mặt ở đây. Tuy nhiên, người dẫn đầu lại là một nam tử trung niên mặc võ bào rộng rãi, ánh mắt sắc bén, bước đi vững vàng, không nghi ngờ gì đây là một cao thủ. Điều duy nhất khiến Ngô Uyên bất ngờ, chính là nam tử trung niên này, bị cụt một tay! Ba người bước vào Trắc Thí điện. Lập tức thu hút mọi ánh mắt. "Viện trưởng, đây chính là Ngô Uyên." Trần Thanh dẫn Ngô Uyên bước lên trước, nói với nam tử trung niên bị cụt tay. "Ngô Uyên, xin chào Vũ viện trưởng." Ngô Uyên cung kính lên tiếng. "Ngươi chính là Ngô Uyên?" Người đàn ông trung niên cụt tay nhìn Ngô Uyên, trên mặt lộ ra nụ cười: "Ta đã xem qua tư liệu của ngươi, tuổi còn nhỏ đã mất cha, vậy mà không hề nản lòng, ngược lại còn khổ luyện, không hề buông thả, tuổi nhỏ mà đã có thành tựu, rất giỏi." "Ngô Uyên không dám nhận." Ngô Uyên đáp. "Không sao, không cần câu nệ." Ánh mắt viện trưởng Vũ Mặc hòa ái: "Phụ thân của ngươi, là mất trong Hoành Sơn chi chiến phải không." Ngô Uyên gật đầu. Nhưng không hiểu đối phương vì sao lại hỏi điều này. "Ngô Uyên, cánh tay của viện trưởng, cũng bị gãy trong Hoành Sơn chi chiến." Trần Thanh thì thầm bên cạnh. Ngô Uyên giật mình.
"Trong Hoành Sơn chi chiến, ta đã thống lĩnh một đại quân tham chiến, có thể, cha ngươi cũng đã từng là một binh sĩ dưới trướng của ta." Viện trưởng Vũ Mặc thở dài: "Chỉ tiếc, trận chiến kia chúng ta cuối cùng thất bại, đã mất Hoành Sơn phủ." Ngô Uyên lắng nghe. Cơ sở của Hoành Vân Tông, chính là hai phủ Hoành Sơn, Vân Sơn. Việc mất đi Hoành Sơn phủ, có thể tưởng tượng tổn thất lớn đến nhường nào. Giống Vân Võ điện, vì sao hàng năm những đệ tử mới tuyển lại được gọi là 'Bốn Phủ tuyển chọn'? Chính là để nhắc nhở tất cả mọi người trong tông môn, không được quên Hoành Sơn phủ! "Tông môn đang gặp nguy hiểm, thiên phú của ngươi tốt như vậy, đừng uổng phí, ta mong ngươi có thể kế thừa ý chí của cha ngươi, trở thành trụ cột của tông môn ta." Viện trưởng Vũ Mặc cười nói. "Đệ tử nhất định sẽ cố gắng." Ngô Uyên trịnh trọng nói.
Những lão sư, đệ tử xung quanh nghe được đều nhìn nhau, bọn họ rất rõ vị viện trưởng này bình thường nghiêm khắc như thế nào. Vậy mà lại đối với Ngô Uyên hòa ái như vậy? Trụ cột của tông môn? Theo bọn họ, ít nhất cũng phải là cao thủ nhất lưu mới có thể được gọi như vậy chứ? "Thực lực của ngươi, ta cũng đã biết đại khái, nhưng những quá trình cần thiết vẫn phải thực hiện." Viện trưởng Vũ Mặc chỉ vào hòn đá khảo thí ở xa: "Cứ thử xem sao." "Vâng." Ngô Uyên gật đầu. "Mọi người, cũng đều nhìn cho kỹ." Ánh mắt viện trưởng Vũ Mặc quét qua những người chịu trách nhiệm xem lễ. Tất cả đều nhìn về phía Ngô Uyên. Muốn xem vị đệ tử đặc chiêu này rốt cuộc lợi hại cỡ nào. Đá khảo thí, các nơi đều gần giống nhau! Khi Ngô Uyên nhẹ nhàng nâng hòn đá khảo thí nặng vạn cân, làm cho các đệ tử phải sợ hãi thán phục. Không phải vì hòn đá khảo thí nặng vạn cân này quá lợi hại, mà vì bọn họ đã biết tuổi của Ngô Uyên. Còn chưa tới 15 tuổi! Nhìn Ngô Uyên nâng hòn đá khảo thí nặng 10.000 cân có vẻ mặt rất thản nhiên. Rõ ràng vẫn chưa chạm tới giới hạn. "Hô!" Ngô Uyên giả bộ hạ đá khảo thí xuống, không tiếp tục nâng hòn đá khảo thí nặng hơn. Hắn vẫn nhớ lời dặn của Cao Vũ, không nên quá phô trương. "Chư vị, có ai có ý kiến gì không?" Ánh mắt viện trưởng Vũ Mặc đảo qua mọi người: "Nếu không ai có ý kiến gì, thì bắt đầu ký tên liên danh."
Không một lão sư hay đệ tử nào phản đối. Bỗng nhiên. "Khoan đã!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Viện trưởng, ta có ý kiến khác." Mọi người nghe thấy liền nhìn lại. Là Tạ Ngọc! "Tạ đốc sát, ngươi có ý kiến gì?" Viện trưởng Vũ Mặc hơi cau mày: "Ngô Uyên mới mười bốn tuổi, theo luật của tông môn, việc nâng đá khảo thí nặng vạn cân là đã đủ." "Theo luật của tông môn, ngoài việc kiểm tra man lực ra, còn phải có thực chiến." Tạ Ngọc chẳng hề sợ hãi chút nào: "Viện trưởng, Ngô Uyên vẫn chưa kiểm tra thực chiến." "Sức mạnh lớn cũng chẳng có gì lạ.""Có những người, sinh ra đã yếu bóng vía, có mười thành lực cũng không phát huy ra được ba thành.""Nói không chừng, tên Ngô Uyên này chỉ là có vẻ bề ngoài thôi, căn bản không thể nào thông qua cuộc khảo hạch thực chiến?" Tạ Ngọc lạnh lùng nói. Viện trưởng Vũ Mặc cau mày. Mọi người xung quanh không ai là kẻ ngốc, lúc này ai mà không nhận ra Tạ Ngọc cố ý nhắm vào Ngô Uyên chứ? "Tạ đốc sát, theo ngươi thì nên khảo hạch thế nào?" Giọng của viện trưởng Vũ Mặc cũng lạnh xuống. —— PS: (Canh 2) đã đến, cầu nguyệt phiếu! PS: Cảm ơn hai vị minh chủ đại lão Một Cái Cái Đuôi Nhỏ và Giải Ưu Samer đã khen thưởng, cảm ơn rất nhiều! ! Sẽ tiến hành tăng chương đặc biệt cho minh chủ sau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận