Uyên Thiên Tôn

Chương 203: Hắc Dương Hào

Chương 203: Hắc Dương Hào
Một lát sau.
Vút! Một bóng người mặc thanh bào hiện lên giữa không trung, đáp xuống trong đình viện, đó là một nam tử trung niên, đầu đội mũ quan, trông có vẻ nho nhã.
Hắn bước nhanh vào đình viện.
"Trì công tử, ngươi tìm ta?" Nam tử trung niên áo xanh mỉm cười nói.
"Ha ha, U Long huynh đệ, ngươi đúng là tới rồi." Đồ Trì vội vàng đứng lên, mặt tươi cười: "Ta còn lo ngươi không tới chứ."
"Trì công tử mời, ta sao lại không đến?" Nam tử trung niên áo xanh cười đáp.
Nụ cười của Đồ Trì càng thêm rạng rỡ.
"Trì công tử, tình hình thế nào? Vừa rồi có người báo rằng, Ly Hạ kia đang chuẩn bị rời đi?" Nam tử trung niên áo xanh hỏi.
"Đúng." Đồ Trì gật đầu liên tục: "Người dưới trướng ta, vừa thông qua tiên điện của Đồ thị báo tin cho ta, xác nhận được thông tin vị trí của Ly Hạ."
"Tổng hợp tin tức cho thấy, Ly Hạ này chắc là vô tình đi ngang qua Phong Xuyên thành ta, nên đợi một thời gian, liền rời đi." Đồ Trì nói.
Tiên điện của Đồ thị là một Thần Hư cảnh nhỏ do Đồ thị dựng lên, rất đơn sơ, phạm vi bao phủ cũng không lớn, chỉ có thể bao trùm khu vực Phong Xuyên thành.
Ra khỏi Phong Xuyên thành, sẽ không thể kết nối được nữa.
So với Xích Nguyệt tiên cảnh thì kém không biết bao nhiêu lần, nhưng ưu điểm lớn nhất của nó là miễn phí, cho phép một số lượng lớn tu tiên giả bình thường của Đồ thị có thể tiến vào.
Ít nhất thì việc liên hệ, cầu viện lẫn nhau rất dễ dàng.
Thông qua Thần Hư cảnh, Đồ thị quản lý gia tộc khổng lồ cũng tiện lợi hơn rất nhiều.
"Có bối cảnh gì không?" Nam tử trung niên áo xanh hỏi.
"Không phát hiện ra." Đồ Trì cười lạnh nói: "Một Kim Đan cảnh căn cơ cửu đẳng, e là do gặp may mắn mới đột phá được."
"Loại căn cơ này, không thể nào là đệ tử tông phái."
"Còn về đại gia tộc?"
"Cho dù là, thì chắc cũng chỉ là phế vật không được coi trọng trong gia tộc, hơn nữa lại không ở trong phạm vi Phong Xuyên thành ta." Đồ Trì lắc đầu nói: "Không đáng ngại."
Nam tử trung niên áo xanh gật đầu.
Mấy tháng trước, Đồ Trì đã từng đến tìm hắn một lần, nói rõ tình hình, mong hắn ra tay tương trợ.
Nói ngắn gọn lại, chỉ là bốn chữ: cướp giết Ly Hạ!
Cướp bóc, là phải hết sức thận trọng, cần đánh giá thực lực đối phương, cần suy đoán thủ đoạn và bối cảnh của đối phương.
"Huống hồ, loại chém giết Tiên Ma này, phần lớn trường hợp, sẽ không ai đi truy cứu." Đồ Trì nói: "Chúng ta cũng đâu phải đi bắt nạt kẻ hậu bối."
Cùng cảnh giới quyết đấu, thua thì là do thực lực không đủ.
Đó là một quy tắc ngầm ở Xích Nguyệt Tiên Châu.
Tiên Đạo tranh đấu, tranh tài nguyên, tranh cơ duyên, nghịch thiên mệnh cầu trường sinh, vốn dĩ đã là một chuyện tàn khốc vô cùng.
Đương nhiên.
Tuy là quy tắc ngầm, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những đệ tử thân truyền của các siêu cấp tồn tại, hoặc hậu duệ huyết thống được yêu thích bị vẫn lạc, sẽ phá vỡ sự ăn ý này, dẫn tới báo thù, bùng nổ đại chiến.
"Được, đã không có vấn đề gì, ta nhận lời ngươi." Trung niên nhân mặc thanh bào nói.
"Có U Long huynh ra tay, chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay." Đồ Trì mỉm cười nói: "Theo thỏa thuận, toàn bộ bảo vật của Ly Hạ này, đều thuộc về U Long huynh, ta còn trả thêm cho 300 nguyên tinh coi như thù lao."
"Chỉ có con Giao Long kia, muốn bắt sống, giao về cho ta." Đồ Trì nói.
"Ừ."
"Đại trưởng lão thọ đản ba ngàn năm, đến lúc đó Trì công tử dâng lên bốn đầu Thanh Giao làm tiên đản, chắc chắn sẽ khiến đại trưởng lão vui mừng." Trung niên nhân mặc thanh bào cũng phụ họa: "Tương lai, Trì công tử được gia tộc nâng đỡ, bước vào Tử Phủ cảnh, chỉ là chuyện trong tầm tay."
"Ha ha, đến lúc đó, ta nhất định không quên ơn U Long huynh ngày hôm nay." Đồ Trì cười lớn nói.
Hắn tính toán chính là nước cờ này.
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi." Đồ Trì nói: "Ta sẽ sai người đi theo dõi Ly Hạ kia, chờ hắn rời khỏi thành vạn dặm, thì ra tay."
"Đi."
Hai đại tu sĩ Kim Đan, mang theo hơn mười tùy tùng áo đen, nhanh chóng rời khỏi đình viện, hóa thành những luồng sáng bay về phía cửa thành.

Đối với động thái của Đồ Trì, Ngô Uyên hoàn toàn không hề hay biết.
Dù sao, theo Ngô Uyên, việc chạm mặt Đồ Trì khi vào thành chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn ngủi, mâu thuẫn nhỏ.
Giống như hai phú hào tỷ đô bàn về một bất động sản trị giá vài trăm vạn, cuối cùng tan rã trong không vui.
Chẳng lẽ lại nháo đến tình cảnh không chết không thôi sao? Không đến mức vậy.
Vả lại đã cách ba bốn tháng, nên Ngô Uyên căn bản không ngờ đối phương sẽ trăm phương ngàn kế muốn cướp giết mình.
Hơn nữa, khi còn trong thành, thần phách bị áp chế, người của Đồ Trì lại càng cẩn thận từng li từng tí dùng khôi lỗi theo dõi từ xa.
Cho nên, dù cho Ngô Uyên có giác quan mạnh mẽ, cũng không phát hiện được sự theo dõi đến từ khôi lỗi.
Dẫn theo Quỳnh Hải Vương, Ngô Uyên thong thả bước theo lối ra vào thành, một mạch, ra khỏi Phong Xuyên thành.
Bản thân là Kim Đan cảnh, lại còn có linh thú cấp Linh Thân cảnh.
Lính Hắc Giáp tiên quân canh cửa thành, đều vô cùng cung kính.
"Đi thôi!"
"Quỳnh Hải." Ngô Uyên và Quỳnh Hải Vương ra khỏi thành, chỉ thấy vùng hoang dã rộng lớn vô ngần trải dài, có vô số phàm tục qua lại trên con đường.
Cũng có rất nhiều tu tiên giả bay đi.
Vút! Vút! Ngô Uyên và Quỳnh Hải Vương đồng dạng hóa thành hai vệt sáng lướt đi, nhanh chóng hướng về phía Tinh Kiếm thành.
Khi vừa mới đến Tiên Châu này, Ngô Uyên vẫn còn rất mơ hồ, chỉ có được một ít tư liệu trong tiên giản mà cảnh chủ đã tặng cho.
Nhưng đã qua hơn một tháng.
Ngô Uyên nhìn thì như bế quan tu luyện trong Xích Nguyệt Tiên Lâu, chưa tiếp xúc với ai, nhưng thật ra trong Xích Nguyệt tiên cảnh, hắn vẫn luôn tìm hiểu.
Có thể nói, hắn đã có hiểu biết rất sâu về toàn bộ Xích Nguyệt Tiên Châu.
Chẳng bao lâu.
Ngô Uyên và Quỳnh Hải Vương đã bay được hơn ngàn dặm, Phong Xuyên thành to lớn lúc ban đầu, trong tầm nhìn cũng trở nên nhỏ bé đi rất nhiều.
"Hô!"
Ngô Uyên vung tay lên, lúc này một chiếc phi thuyền chiến thuyền màu đen dài chừng 130 mét, rộng chừng 40 mét và cao chừng 30 mét, liền xuất hiện trong hư không.
Tỏa ra khí tức cổ xưa nặng nề.
"Chủ nhân, đây chính là chiếc phi thuyền chiến thuyền tứ phẩm mà ngài đã mua, Hắc Dương Hào sao?" Quỳnh Hải Vương hai mắt sáng rỡ: "Cảm giác cho người khác hẳn."
"Đúng." Ngô Uyên mỉm cười.
Sau khi trải qua thời gian tìm hiểu ở Xích Nguyệt Tiên Châu, cộng thêm kinh nghiệm bị cướp giết lần trước.
Nên khi chín thanh bản mệnh phi kiếm đều đã thuế biến hoàn tất, Ngô Uyên thông qua Xích Nguyệt tiên cảnh, đã mua được vài món bảo vật trong Xích Nguyệt Tiên Lâu.
Một trong số đó là chiếc phi thuyền chiến thuyền tứ phẩm trước mắt, tốn hết 32.000 nguyên tinh!
Quá là đắt đỏ.
Cần biết, một thanh phi kiếm linh khí tứ phẩm cũng chỉ có giá trị khoảng 1000 nguyên tinh, mà chiếc chiến thuyền này có thể đổi được mấy chục món pháp bảo cùng cấp.
Cũng nhờ có Hắc Dương Hào này, Ngô Uyên mới nhận ra được giá trị của Diên Thanh cung, chắc chắn không chỉ vài triệu nguyên tinh!
Chỉ cần tu bổ lại một vài bộ phận bị hư hại, hoàn toàn có thể bán được giá trên trời, hàng chục triệu nguyên tinh.
Bất quá, trước kia Ngô Uyên trong tay không có pháp bảo chứa đồ lớn như vậy, thêm việc muốn bảo vệ bí mật của truyền tống trận Trung Thổ, nên chưa từng thu hồi.
Mà bây giờ thì sao? Khoảng cách truyền tống trận, muốn đưa được Diên Thanh cung tới cũng thành chuyện viển vông.
Kỳ thật, mua phi thuyền chiến thuyền làm vật bảo mệnh, dù có mua chiếc chiến thuyền cấp bậc cao hơn cũng được, nhưng Ngô Uyên còn cân nhắc tới thực lực bản thân.
"Với thực lực bây giờ của ta, bảo vệ một chiếc phi thuyền chiến thuyền tứ phẩm, vẫn là ổn thỏa." Ngô Uyên thầm nghĩ: "Cấp cao hơn ư? Rất dễ bị dòm ngó."
Huống hồ, trong Xích Nguyệt Tiên Lâu của Phong Xuyên thành, hiện tại cũng không có phi thuyền chiến thuyền cấp cao hơn.
Mặc dù vẫn có những chiếc chiến thuyền có giá 50.000, 80.000 nguyên tinh, nhưng xét cho cùng, chất lượng không đổi, chỉ là lớn hơn mà thôi, cũng không phù hợp với Ngô Uyên.
Hắn một mình xông xáo, không có nhu cầu không gian lớn như vậy.
"Còn có ba tấm phù lục nữa." Ngô Uyên vừa nghĩ, vừa cảm nhận được ba tấm phù lục tỏa ra khí tức cường đại đang lơ lửng trong pháp bảo chứa đồ.
Đây cũng là vật bảo mệnh mà Ngô Uyên mua.
Ba tấm phù lục này, mỗi tấm đều có giá vài vạn nguyên tinh, tổng cộng đã tiêu của Ngô Uyên hơn 100.000 nguyên tinh!
Cần biết, những phù lục bảo mệnh này đều chỉ dùng được một lần.
Uy lực có thể tưởng tượng được.
"Đây mới là tác dụng của nguyên tinh, khi đã có được tài phú khổng lồ, thì phải tìm cách chuyển hóa nó thành thực lực." Ngô Uyên rất hiểu rõ đạo lý này.
Cầm nguyên tinh trong tay ư? Không có tác dụng!
Thực lực, mới là vương đạo.
Trong kế hoạch của Ngô Uyên, sau khi tới Tinh Kiếm thành, sẽ lần lượt đổi số nguyên tinh còn lại thành các bảo vật cần thiết cho việc tu luyện.
Vút! Vút! Ngô Uyên điều khiển Hắc Dương Hào, cùng Quỳnh Hải Vương nhanh chóng chui vào trong.
"Ông~"
Chỉ thấy chiến thuyền phi thuyền màu đen, khẽ rung lên, tốc độ nhanh chóng tăng lên đến khoảng 20 dặm một giây, nhanh chóng rời đi.
Đây không phải tốc độ tối đa của chiến thuyền, mà vì, tốc độ phi thuyền càng nhanh, thì mức tiêu hao năng lượng càng lớn.
Nên, chọn tốc độ phù hợp, có thể tiết kiệm nguyên tinh năng lượng nhất.
Thời gian trôi qua.
Chưa đến một khắc đồng hồ, khi Hắc Dương Hào đã bay khỏi Phong Xuyên thành chừng ba, bốn vạn dặm.
Đến một hồ nước rộng hơn nghìn dặm.
Ngô Uyên đột nhiên mở mắt, tỉnh lại từ trạng thái tĩnh tu.
"Thiên địa linh khí dao động mạnh mẽ như vậy?" Thần phách của Ngô Uyên trong nháy mắt tỏa ra, cảm nhận khắp bốn phương tám hướng.
Hắn lập tức phán đoán được, phía sau, có một luồng dao động thiên địa linh khí kinh người đang bùng nổ, tiến lại gần.
"Chủ nhân, là chiến thuyền, tốc độ rất nhanh." Quỳnh Hải Vương càng trầm giọng nói, hắn chính là tu sĩ Linh Thân cảnh.
Về thị lực, còn mạnh hơn Ngô Uyên nhiều!
"Chiến thuyền?" Trong mắt Ngô Uyên hiện lên một tia nghi hoặc.
"Đồ! Là người của Đồ thị." Quỳnh Hải Vương trầm giọng nói: "Ta thấy huy chương trên chiến thuyền, là Đồ thị Phong Xuyên."

PS: (Canh 1). Vừa về đến nhà, ban ngày bận nhiều việc, chỉ có thể cập nhật vào ban đêm, thật xin lỗi mọi người! Chương sau sẽ nhiều hơn bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận