Uyên Thiên Tôn

Chương 191: Huyết Luyện quân đến báo

Chương 191: Quân Huyết Luyện đến báo
Gặp Quỳnh Hải Vương chủ động đứng ra.
Một bên Phương Hạ có chút giật mình, hắn còn đang do dự.
"Phương Hạ thượng nhân, ta và ngươi khác biệt." Quỳnh Hải Vương lắc đầu nói: "Ngươi mới tu luyện hơn hai trăm năm, đã thành Kim Đan cảnh, lại sớm ngộ ra Vực cảnh, cho dù tài nguyên thiếu chút, cũng không phải là không thể tu luyện, nhiều nhất tu luyện chậm một chút, tốn hai ba trăm năm, cũng có thể một hơi tu luyện tới Kim Đan cửu trọng, chỉ có từ Kim Đan cảnh đột phá làm Tử Phủ chân nhân, mới xem như lạch trời."
Phương Hạ không khỏi khẽ gật đầu.
Từ Khí Hải cảnh đột phá tới Kim Đan cảnh, không cần ngộ ra Vực cảnh.
Nhưng nếu muốn từ Kim Đan tam trọng bước vào Kim Đan tứ trọng, đạo cảm giác ngộ, ít nhất phải đạt tới Vực cảnh nhất trọng!
"Mà ta khác biệt." Quỳnh Hải Vương trầm giọng nói: "Chủ nhân đãi ta không thể bảo là không tốt, những năm gần đây, Tôi Thể pháp, nguyên thuật, cả những pháp môn luyện thể mới, ngay cả « Địa Vu Chân Điển » đều ban cho ta tham khảo."
"Nhưng là, ta vẫn không cách nào đột phá Thiên Nhân hợp nhất."
"Ta cũng đã ở dưới biển sâu, tìm được hai nơi khá thích hợp để tôi thể."
"Thế nhưng, không có linh đan Tôi Thể tương ứng cùng linh thảo Dung Huyết, ta thực sự không chịu nổi đau khổ khi tôi thể." Quỳnh Hải Vương lắc đầu: "Cưỡng ép làm vậy, chỉ sợ thần phách đều sẽ đau đớn mà sụp đổ."
Phương Hạ không khỏi kinh ngạc.
Ngô Uyên nghe được thì cảm khái, Quỳnh Hải Vương sống đã lâu, có thể do trời sinh huyết mạch của nó quá mạnh, tung hoành Nam Hải vô địch, chịu đựng ma luyện ít, cho nên vô luận đạo tâm hay là thần phách, cũng không tính là quá mạnh.
Mà những năm gần đây, Quỳnh Hải Vương vì cầu đột phá, chịu khổ cũng không ít.
Vẫn như cũ không thể đột phá.
"Ta càng lúc càng lớn tuổi, hy vọng đột phá càng ngày càng xa vời." Quỳnh Hải Vương trầm giọng nói: "Ta có dự cảm, nếu lại co đầu rút cổ ở Trung Thổ, sợ sẽ thọ chung mà chết."
"Ta ở Đạo tàng lâu đã xem qua, đại giới mênh mông, rất nhiều thời không vị diện xen lẫn, có vô số người tu hành, có vô số kỳ trân dị bảo." Quỳnh Hải Vương nói.
"Có lẽ, ở trong đó xông xáo đầy nguy hiểm."
"Nhưng nếu thật sự phải chết, vậy thì chết trên đường đột phá." Trong mắt Quỳnh Hải Vương có khát vọng: "Cả đời này của ta, đã không còn gì mong cầu, chỉ có đột phá."
"Quỳnh Hải đạo hữu có đại quyết tâm." Phương Hạ cảm khái nói: "Ta không bằng vậy."
Phương Hạ cảm khái bản thân hèn nhát.
"Lão Phương, ý nghĩ của ngươi, chưa chắc là sai."
"Chưa chắc muốn mù quáng đi xông pha, Quỳnh Hải nguyện mạo hiểm, tự nhiên có đạo lý của hắn." Ngô Uyên nói nhỏ: "Ta muốn tiến đến đại giới, cũng có nguyên nhân không thể không đi."
"Huống hồ."
"Dù cho đi, ta tạm thời cũng chỉ là luyện khí bản tôn đi, luyện thể bản tôn vẫn như cũ sẽ lưu lại Trung Thổ tiềm tu." Ngô Uyên cười nói.
Con đường tu tiên, mỗi một bước đi đều phải thận trọng.
Bị người một kích, nhiệt huyết xông lên đầu, liền đi mạo hiểm xông pha, cảm thấy nên ma luyện tự thân, đó là ngu xuẩn!
Khi nào nên đi ma luyện?
Tự nhiên là khi lâm vào bình cảnh, khó mà tiếp tục đột phá.
Theo Ngô Uyên, thực lực của luyện thể bản tôn vẫn đang tiến bộ với tốc độ phi thường, cho thấy vẫn đang đi trên con đường chính xác.
Nếu đã vậy, không có nắm chắc tuyệt đối, thì đừng tuỳ tiện đi bừa.
"Con đường tu tiên, đi nhanh cố nhiên quan trọng, nhưng đi được ổn còn quan trọng hơn." Ngô Uyên âm thầm suy tư.
Linh Thân cảnh, thọ 5.000 năm.
Chính mình mới hơn 30 tuổi, gấp cái gì? Nếu bỏ ra một hai trăm năm mà có thể thuận lợi bước vào Sơn Hà cảnh, Ngô Uyên nguyện ý tiếp tục sống tạm bợ như vậy.
Chỉ là, luyện thể bản tôn có đầy đủ thọ nguyên, có thể từ từ tu luyện.
Còn luyện khí bản tôn thì không kéo dài được.
Cho dù là Kim Đan cảnh, cũng chỉ có ngàn năm thọ nguyên, lại thêm tu kiếm, phải thẳng tiến không lùi, lấy chiến kiếm chém vỡ bụi gai hiểm trở phía trước, có chút khác biệt với Vu Sĩ.
Ký ức của hai đại bản tôn, thần phách chung một chỗ.
Nhưng con đường hoàn toàn khác, phương thức tu luyện, đồng nghĩa với việc con đường tu luyện của bọn chúng không thể hoàn toàn giống nhau.
Tách ra tu hành, bổ sung thiếu hụt, mới là vương đạo.
...
Ngô Uyên không nói với người khác nữa.
Dù sao, việc truyền tống trận, hai đại bản tôn, chỉ cần để cho Phương Hạ và Quỳnh Hải Vương là những người tuyệt đối trung thành biết là được.
Huống hồ, trong kế hoạch của Ngô Uyên, nhiều nhất chỉ luyện khí bản tôn rời đi, việc gì phải thông báo rộng rãi?
Bàn về chiến lực!
Bây giờ luyện thể bản tôn, đã càng ngày càng trở nên bưu hãn, luyện khí bản tôn rời đi, cũng không quá ảnh hưởng đến việc Ngô Uyên bảo vệ Trung Thổ.
Chỉ có Quỳnh Hải Vương, sau khi cáo biệt Ngô Uyên, hắn đến tìm Sơn Ma Vương cùng mấy vị thiên yêu hảo hữu khác, trao đổi một chút.
Đương nhiên, Quỳnh Hải Vương không dám để lộ bí mật, mà lấy lý do là bế tử quan!
Đối với quyết tâm của Quỳnh Hải Vương.
Sơn Ma Vương, Hắc Giao Vương bọn họ đều tỏ vẻ đã hiểu, bọn họ đều biết tuổi của Quỳnh Hải Vương đã rất cao, hy vọng đột phá càng ngày càng xa vời, bế tử quan rất bình thường.
Hai ngày sau.
Luyện thể bản tôn Ngô Uyên cùng Quỳnh Hải Vương, rời khỏi Vân Sơn, đã đến Diên Thanh cung ở phía tây Trung Châu thành.
Phương Hạ?
Ngô Uyên cũng không gọi đến.
Phương Hạ không muốn mạo hiểm, Ngô Uyên không ép, nhưng cũng không cần phải đem hết bí mật của Diên Thanh cung ra hết.
Cũng như bình thường, Ngô Uyên cực ít khi để Tiểu Hắc xuất hiện trước mặt Phương Hạ bọn họ.
Đối với bất kỳ ai, Ngô Uyên cũng sẽ không hoàn toàn buông bỏ cảnh giác.
Tiến vào Diên Thanh cung.
Sưu! Ngô Uyên áo bào đen từ trên đài ngọc trong tĩnh thất đứng dậy, vẻ mặt hắn ngơ ngác, đón lấy Ngô Uyên áo trắng cùng Quỳnh Hải Vương đang theo lối đi vào.
"Cái này?" Quỳnh Hải Vương đang đi phía trước giật mình, kinh ngạc nhìn Ngô Uyên áo bào đen trước mắt.
Dù đã sớm biết, có chuẩn bị tâm lý.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy hai đại bản tôn của Ngô Uyên, Quỳnh Hải Vương vẫn có chút giật mình, hắn rõ ràng cảm nhận được, chính mình và hai người Ngô Uyên, đều có liên hệ thần phách, đại diện bọn họ đều là Ngô Uyên.
Rất nhanh, Quỳnh Hải Vương liền nhận thấy sự khác biệt giữa Ngô Uyên áo trắng và Ngô Uyên áo bào đen.
Một người tu luyện theo luyện khí lưu, khí tức lăng lệ như thần kiếm.
Một người tu luyện theo luyện thể lưu, khí tức nội liễm mà bá đạo.
"Quỳnh Hải." Ngô Uyên áo bào đen nở nụ cười: "Ta là luyện khí bản tôn, theo ta đi, đến truyền tống trận."
"Vâng, chủ nhân." Quỳnh Hải Vương gật đầu liên tục.
Tuy chỉ là bản tôn khác nhau của Ngô Uyên, thần phách ý thức duy nhất, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi quái dị.
Thậm chí, bản năng Quỳnh Hải Vương muốn cáo biệt với Ngô Uyên áo trắng, nhưng động tác hành lễ làm được một nửa thì dừng lại.
"Nhanh lên cùng đi." Ngô Uyên áo trắng nói nhỏ: "Hai đại bản tôn đều là ta, không khác gì nhau."
"Vâng." Quỳnh Hải Vương gật đầu.
... Sưu! Sưu! Ngô Uyên áo bào đen và Quỳnh Hải Vương theo đường hầm Diên Thanh cung, đi đến nơi đặt truyền tống trận, mà luyện thể bản tôn thì ở lại sảnh chính.
"Hô ~" Tiểu Hắc quấn quanh cánh tay, chui ra từ thần cung.
"Chủ nhân."
"Ngươi đi ra ngoài thần cung hộ pháp, nếu có chuyện gì báo cho ta." Ngô Uyên truyền tin bằng tâm linh.
Tiểu Hắc gật đầu, một cái nhảy lên biến mất trong Diên Thanh cung.
...
Dưới lòng đất Diên Thanh cung.
"Đây chính là truyền tống trận kia?" Quỳnh Hải Vương nín thở nhìn bốn tòa Ngân Tháp không gian lớn, vô cùng chấn động.
Hắn dù không biết Ngân Tháp không gian là vật gì, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được, đây có lẽ là trọng bảo.
"Quỳnh Hải cứ làm theo ta dạy trước đó, tiến vào, khởi động trận pháp." Ngô Uyên áo bào đen nói: "Nơi này có đủ nhiều nguyên tinh, sau khi ngươi đến một nơi khác, tìm hiểu rõ tình hình, rồi lại khởi động truyền tống trận trở về."
Nói xong, Ngô Uyên áo bào đen phất tay, ném cho Quỳnh Hải một khối lớn nguyên tinh.
Đến tận mấy ngàn cân!
"Nhiều nguyên tinh vậy." Quỳnh Hải Vương há hốc mồm tiếp lấy, thầm nhủ: "Chủ nhân đúng là chủ nhân, đúng là hào phóng."
Quỳnh Hải Vương nhớ lại mình trước đây, xem mấy chục cân nguyên tinh đã là bảo bối.
"Chủ nhân giàu có như vậy, việc đổi pháp môn Đạo Tàng lâu bằng nguyên tinh, nguyên thạch mà chúng ta dùng trước đây, đâu phải là bòn rút của chúng ta?" Quỳnh Hải Vương nghĩ thầm: "Rõ ràng là đang khích lệ chúng ta, để chúng ta không thể lười biếng."
Trong lúc suy nghĩ.
Quỳnh Hải Vương cố thu nhỏ thân thể lại, tiến vào truyền tống trận.
Sau đó.
Mọi thứ dựa theo thứ tự, dùng nguyên tinh để vào Có thể thất .
Ông ~ ông ~ ông ~ chỉ thấy bốn tòa tháp lâu màu bạc phủ bụi theo năm tháng dài dằng dặc, liên tiếp phát sáng, những xiềng xích ẩn hiện ký tự giữa bốn tòa tháp bạc.
"Hoa ~" Khi bốn tòa tháp bạc bộc phát ra ánh sáng ngút trời, rồi chợt yên tĩnh trở lại, trong truyền tống trận đã trống rỗng.
Quỳnh Hải Vương, biến mất.
Luyện khí bản tôn Ngô Uyên chờ đợi, đi không khó, khó là có thể bình an trở về hay không.
Thời gian trôi qua, một khắc đồng hồ đã qua.
Trong truyền tống trận vẫn im lìm như trước.
"Chẳng lẽ, Quỳnh Hải Vương gặp chuyện ngoài ý muốn?" Ngô Uyên hơi nhíu mày, Quỳnh Hải Vương dù sao cũng là Luyện Thể sĩ Thông Huyền cửu trọng.
Sinh cơ cường đại.
Chẳng lẽ lại gặp đại nguy hiểm thật?
Khi Ngô Uyên đang do dự, bỗng nhiên, hoa ~ bốn tòa tháp bạc lại sáng lên, cùng với ánh sáng mờ ảo xuất hiện.
Quỳnh Hải Vương đã lại lần nữa xuất hiện giữa Ngân Tháp Không gian.
"Quỳnh Hải?" Ngô Uyên mắt sáng lên.
"Chủ nhân." Quỳnh Hải Vương tựa hồ rất kích động, đột nhiên thoát ra truyền tống trận, vừa kích động vừa nói: "Chủ nhân, là đại giới! Đầu kia của truyền tống trận, khả năng lớn là Thanh Lăng đại giới trong truyền thuyết."
"Ồ?" Hai mắt Ngô Uyên tỏa sáng.
Đây là kết quả tốt nhất.
"Chủ nhân mời xem." Quỳnh Hải Vương khẽ lật tay, lấy ra một quả cầu thủy tinh, chính là quả cầu thủy ảnh mà các tu sĩ Thủy hệ luyện được.
Quả cầu chiếu ra hình ảnh, thể hiện ra, là một phương thiên địa mênh mông vô ngần.
"Chủ nhân, đầu kia của truyền tống trận, cũng là một truyền tống trận cỡ lớn." Quỳnh Hải Vương tiếp lời: "Chỉ là nó bị vùi dưới lòng đất sâu, hơn nữa có một trận pháp vô hình che giấu khí tức."
"Ta mất một lúc lâu mới lên được mặt đất."
"Rộng lớn vô biên, cũng không có môi trường ác liệt gì cả."
"Linh khí của thiên địa, càng đậm đặc hơn vô số lần." Quỳnh Hải Vương nhanh chóng kể hết tình hình mình biết.
Ngô Uyên giật mình, thì ra là vậy.
Mà trong lòng của hắn tràn ngập chờ mong.
Không cần cơ duyên lớn lao gì, chỉ cần có thể thông qua truyền tống trận, đến được đại giới an toàn, đã là kết quả rất tốt.
"Chỉ là, chủ nhân, số lượng nguyên tinh để khởi động truyền tống trận, tốn hơn nhiều so với trước kia ngươi dự đoán." Quỳnh Hải Vương tiếp tục: "Để khởi động một lần, cần 2000 cân nguyên tinh."
"Cái gì?" Sắc mặt Ngô Uyên thay đổi.
Ngàn cân nguyên tinh, nghe không nhiều.
Nhưng theo thông tin Ngô Uyên nắm được, loại truyền tống trận trung giai này, khởi động một lần tốn năng lượng khoảng 200 đến 300 cân nguyên tinh.
Tốn hơn gấp 10 lần? Nguyên nhân gì?
Trầm tư một hồi.
"Có lẽ là do đã lâu không tu sửa, có lẽ do khoảng cách quá xa." Ngô Uyên áo bào đen nói nhỏ: "Không sao, chúng ta đi."
2000 cân nguyên tinh?
Cho dù là 20.000 cân nguyên tinh, Ngô Uyên đều có thể gồng gánh nổi.
Đối với việc đến đại giới, quyết tâm của hắn đã định, không thể thay đổi.
Sưu! Sưu! Ngô Uyên áo bào đen cùng Quỳnh Hải Vương lần nữa tiến vào truyền tống trận.
2000 cân nguyên tinh đặt vào Có thể thất , cùng một đạo hào quang rực rỡ, một người một thú cùng biến mất ở trong truyền tống trận.
Trong tĩnh thất Diên Thanh cung.
"Không biết, lần này đi đại giới, có thể thuận lợi hay không." Ngô Uyên áo trắng từ từ nhắm mắt, bắt đầu tĩnh tu.
...
Thế giới Hạ Sơn, có bản nguyên thế giới hoàn chỉnh, thậm chí là một thế giới độc lập, nếu đến gần nhìn, nhất định sẽ thấy sự khổng lồ bao la của nó.
Thế giới như vậy, dựng dục ra vô số sinh mệnh, hơn nữa còn có vô số nền văn minh sinh ra.
Bên ngoài thế giới, là một tinh không cô tịch vô tận, vô biên vô bờ.
Mà ở một vùng không thời gian có phần xa xôi thế giới Hạ Sơn, đứng ở đây, có thể rõ ràng thấy từng thế giới lớn nhỏ so với Hạ Sơn.
Vô số thế giới vận hành theo một quy luật nhất định.
Thế giới Hạ Sơn, chỉ là một thế giới không quá thu hút trong số vô vàn thế giới.
Mà ở vùng không gian này, từng tòa cung điện nguy nga trôi nổi, liên miên bất tận, mơ hồ có thể thấy không ít sinh linh đi lại sinh hoạt.
Trong một tòa cung điện.
Ngoài điện, vô số binh giáp có khí tức cường đại đang tuần thú, ánh mắt của bọn họ rất băng lãnh, không có chút tức giận.
Bỗng nhiên.
"Khải Minh Thượng Tiên, có chuyện quan trọng! Chuyện quan trọng!" Một tiếng hét lớn vang lên, một người đàn ông mặc áo đen tay cầm ngọc bài xông tới ngoài cung điện.
"Dừng lại!"
"Vô lễ! To gan!" Từng binh giáp lập tức biến sắc, gầm thét liền vung binh khí, muốn ngăn hắn lại.
Khiến cho người đàn ông áo đen giật mình.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, một cỗ dao động vô hình truyền ra từ trong điện làm cho những binh giáp đang định xuất thủ lập tức tỉnh táo lại, chỉ là vẫn lạnh lùng nhìn người đàn ông áo đen.
Người đàn ông áo đen lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Có chuyện gì?" Một giọng nói đạm mạc bỗng từ thần điện âm u vọng ra: "Tang Cam, ngươi quấy rầy ta tu hành, nếu chuyện của ngươi không làm ta hài lòng, ngươi phải biết kết cục."
Sắc mặt người đàn ông áo đen thay đổi.
"Thượng Tiên, vừa có Ma quân Huyết Luyện đến báo, có người đã trốn khỏi thế giới Huyết Luyện." Người đàn ông áo đen quỳ rạp xuống đất, hấp tấp nói: "Thế giới Huyết Luyện số 30056, tên gốc là thế giới Hạ Sơn, vừa rồi đại trận Phong Giới đã kiểm tra thấy có truyền tống trận xông phá kết giới phong ấn."
"Có hai siêu phàm sinh mệnh đã rời đi."
"Thượng Tiên, có phải muốn phái người đi bắt hay không?" Người đàn ông áo đen trầm giọng nói.
——PS: (Canh 1).
Quyển thứ năm đổi lại tên là Mới vào đại giới, không phải là sửa đổi đại cương, mà là khi chỉnh sửa đại cương phát hiện quyển này quá dài, cho nên mới chia nhỏ ra, sẽ không ảnh hưởng đến việc đọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận