Triệu Hoán Vạn Giới Thần Ma Tranh Bá

Chương 66 bắt đầu thấy Trần Gia tỷ đệ......

Chương 66 bắt đầu thấy Trần Gia tỷ đệ...... “Thơm quá a!” “Tỷ tỷ, đó là hương vị gì thơm như vậy? Chẳng lẽ là thịt hương sao?” Một thiếu niên ngửi được phía trước truyền đến mùi hương ngây ngất, kìm lòng không được nuốt một ngụm nước bọt, hưng phấn mà hô. Tiếp đó, lại hít sâu một cái, mặt đầy tự hào và khẳng định nói: “Không sai, chính là mùi thịt, ta tới đây!” Thiếu niên này mặc võ phục, trông rất tinh thần phấn chấn. Da hắn trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú, tạo cảm giác thông minh lanh lợi. Dáng người cân đối, có vẻ hơi mạnh mẽ, toát lên vẻ tinh nghịch đáng yêu. “Trần Ngọc Huy! Chờ chút!” một nữ thanh niên hô, vội vàng chạy tới. Mặt nàng xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời, như sao dày đặc. Người mặc khôi giáp màu xám bạc, tư thế hiên ngang, tóc dài buộc lên, trông vừa chững chạc lại quyến rũ. Thiếu niên dường như không nghe lời khuyên, vội vã chạy về phía nơi có mùi thịt nồng nặc. “Tên nhóc này! Thấy đồ ăn ngon liền không kìm được bản tính tham ăn. Hừ!” Nữ thanh niên cáu giận nói. Sau đó, nàng quay sang một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp đen bên cạnh, phân phó: “Chú Tuấn, chúng ta đuổi theo đi! Tiểu tử này lúc nào cũng làm người ta lo lắng.” “Vâng, tiểu thư!” Trần Tuấn vui vẻ đáp ứng, nhìn theo bóng Trần Ngọc Huy, ông cười nói thêm: “Tiểu thiếu gia bản tính vốn vậy, cũng không có gì xấu.” Trần Tuấn mặc chiến giáp đen, uy phong lẫm liệt, trông dũng mãnh vô song. Khuôn mặt ông nghiêm nghị, đôi lông mày thể hiện vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm, dáng người vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, cho thấy sức mạnh phi thường. Toát ra sức mạnh cường đại, rõ ràng ông cũng là một cao thủ Võ Vương cảnh, nén tu vi để tiến vào bí cảnh. Trần Ngọc Tình lắc đầu, không nói gì thêm, bước nhẹ nhàng, đuổi theo Trần Ngọc Huy. Trần Tuấn nhìn bóng lưng Trần Ngọc Tình, bất đắc dĩ cười, rồi cũng theo sát phía sau. Lăng Vũ chỗ ở “Ồ! Tới ba người!” Lúc Lăng Vũ đang tập trung chế biến món canh Tam Thú Quy Nguyên, thần hồn nhạy bén của hắn đã cảm nhận được ba võ giả đang tiến lại gần. Bây giờ, thần hồn Lăng Vũ đã tương đương Võ Hoàng Hậu Kỳ, mọi động tĩnh trong vòng vạn mét đều không thể thoát khỏi sự giám sát của hắn. “Nên ứng phó thế nào đây? Gϊếŧ bọn chúng, hay là...” Lăng Vũ thầm tính toán trong lòng. “Thôi vậy, đây cũng là những võ giả đầu tiên gặp ở Chiến Thánh bí cảnh. Có thể nhân cơ hội này hỏi thăm tình hình nơi đây.” Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lăng Vũ quyết định để họ đến. Một mặt, hắn muốn biết thêm tin tức về Chiến Thánh bí cảnh, mặt khác, ba người này tu vi không đáng nhắc tới trong mắt hắn, hắn có thể tiện tay gϊếŧ bọn họ, không cần phải lo lắng. Hơn nữa, trong số đó có một thiếu niên và một cô gái, hắn cũng không phải là người tàn nhẫn. Lăng Vũ lập tức truyền đạt mệnh lệnh cho những người bên cạnh không cần ngăn cản ba người kia, hắn muốn xem bọn họ có mục đích gì. Mọi người nghe theo lời Lăng Vũ, đều đồng ý. Họ tuân thủ chỉ thị, im lặng chờ đợi xem tình hình, chờ ba người kia tới… Rất nhanh, Trần Ngọc Huy đã chạy đến khu vực của Lăng Vũ, một mùi thơm nồng nàn khiến hắn dừng bước, tò mò hỏi: “Các ngươi đang ăn gì vậy? Thơm quá! Có thể cho ta nếm thử không?” Mọi người thấy Trần Ngọc Huy nước miếng chảy ròng, trong lòng thầm nghĩ: “Thì ra tên nhóc này bị mỹ thực của chúng ta thu hút đến!” Di Ninh bực bội trả lời: “Hứ, đồ con nít! Tại sao phải cho ngươi ăn?” Còn mọi người thì cười nhìn thiếu niên ngây thơ. “Ta, ta có thể…” Trần Ngọc Huy bị trêu chọc nên có chút xấu hổ. Hắn ngập ngừng, rồi linh cơ chợt lóe, vội vàng lấy ra một đống bảo vật từ trong túi trữ vật. Trong đó có mấy món vũ khí cấp thiên, dù không cao cấp nhưng cũng rất có giá trị. Ngoài ra, còn có công pháp bí tịch, khoáng sản kim loại và đan dược. “Đổi mấy cái này được không!” Trần Ngọc Huy hưng phấn nói. Di Ninh thấy Trần Ngọc Huy làm vậy thì ngẩn người! Vừa gặp đã tùy tiện đem của cải ra. Hắn không biết của không được lộ ra ngoài sao? Rõ là trẻ con thiếu kinh nghiệm. Lập tức, Di Ninh hung dữ hù dọa: “Hừ, nhóc con! Ngươi không biết không được khoe của sao? Coi chừng tỷ tỷ sẽ…!” “Á, cái này, đừng…!” Lúc này, Trần Ngọc Huy mới phản ứng lại, ánh mắt bối rối, vội lùi lại. Lăng Vũ nhìn cảnh tượng này, cười lắc đầu, nói với Di Ninh: “Được rồi, Ninh Nhi, đừng dọa hắn!” “Dạ! Thiếu gia!” Di Ninh đáp, nhưng vẫn không nhịn được lè lưỡi làm mặt quỷ, khiến Trần Ngọc Huy la lên một tiếng. Trần Ngọc Huy rụt cổ, trông có chút đáng yêu. “Tiểu huynh đệ, lại đây! Cầm lại đồ của mình đi!” Lăng Vũ vừa cười vừa nói. Trần Ngọc Huy nhìn Lăng Vũ cười với mình, trong lòng thấy an tâm. Hắn vội cầm lại đồ, nhưng vẫn liếc nồi canh lớn kia, không nhịn được nuốt nước bọt, rụt rè hỏi: “Đại ca ca, cho ta xin miếng canh được không?” “Ha ha ha ha!” Mọi người nghe Trần Ngọc Huy nói xong thì cười ồ lên, ngay cả Lăng Vũ cũng bật cười. Thằng nhóc này thú vị thật! “Lại đây! Hôm nay đại ca ca ngươi vui, không những cho ngươi uống canh, còn cho ngươi ăn thịt nữa!” Lăng Vũ cười lớn nói. “Đại ca ca, anh thật tốt! Không những đẹp trai, mà còn có tấm lòng tốt.” Trần Ngọc Huy nghe Lăng Vũ nói vậy, mắt sáng rực, chân thành tán thưởng. Rồi lớn tiếng nói: “Ta thích ăn thịt nhất!” Nói xong, hắn vội vàng chạy đến chỗ Lăng Vũ, chờ đồ ăn ngon. Ngao ngao! Phệ Kim Thú kêu hai tiếng, ra hiệu với Lăng Vũ rằng nó muốn ăn. Ăn cơm! Lăng Vũ mở nắp nồi ra, hương thơm lập tức lan tỏa khắp nơi. Canh Tam Thú Quy Nguyên đã nấu xong! Lăng Vũ lại lấy ra rất nhiều linh quả từ hệ thống. Hồ Mị Nhi hít mũi một cái, vẻ mặt say sưa, “Thật sự rất thơm nức mũi!” giọng cô đầy kinh ngạc. Các thị nữ Di Ninh cũng nhao nhao khen tay nghề Lăng Vũ. “Đến, thử xem tài nghệ của thiếu gia ta!” Lăng Vũ nhiệt tình mời mọi người. Mọi người đều đã sớm không đợi được, xúm lại, đặc biệt là Trần Ngọc Huy, hắn không biết kiếm đâu ra một cái bát lớn, đựng một cái chân thú to, rồi ôm ăn ngấu nghiến. Mọi người vừa cười vừa thưởng thức mỹ vị. Lăng Vũ cũng đã hiểu rõ về thân thế của thiếu niên này – con trai của gia chủ Trần Gia, một trong năm đại gia tộc của Đại Sở, Trần Ngọc Huy. Trời dần tối, Trần Ngọc Tình và Trần Tuấn cũng đuổi đến. Bọn họ thấy Lăng Vũ và mọi người thì rất kinh ngạc. Nhất là khi thấy cảnh Trần Ngọc Huy đang ôm chân thú gặm, Trần Ngọc Tình tức giận đến lông mày dựng ngược, lớn tiếng gọi tên hắn. “Trần Ngọc Huy!” Đang chăm chú gặm chân thú, Trần Ngọc Huy nghe thấy có người gọi, chưa kịp nuốt hết thịt, liền nhận ra là tỷ tỷ đến. Lăng Vũ và mọi người cũng dừng tay, hướng về Trần Ngọc Tình và Trần Tuấn đi tới. “Cô nương, có phải là tỷ tỷ của Ngọc Huy?” Lăng Vũ nhìn cô gái mặc khôi giáp bạc trước mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi. Trần Ngọc Tình nhìn kỹ thiếu niên thanh tú trước mặt, trong lòng thầm kinh ngạc: “Thiếu niên này thật thần bí! Không thể nào nhận ra tu vi của hắn, ngay cả khí tức cũng khó bắt! Tại sao có thể như vậy?” Nàng là một cao thủ Võ Tôn đại viên mãn, một trong ngũ đại thiên kiêu của Đại Sở, vậy mà không thể nhìn thấu tu vi của thiếu niên này, khiến nàng khó tin. Không chỉ nàng, mà ngay cả Trần Tuấn cũng cảm thấy kinh hãi, cảm nhận được từ người Lăng Vũ một loại khí tức đáng sợ khó tả. Trần Ngọc Tình và Trần Tuấn nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau. Trần Ngọc Tình điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười đáp lại: “Ta là Trần Ngọc Tình, tên tiểu tử nghịch ngợm kia là em trai ta. Xin hỏi công tử, có thể cho ta biết quý danh không?” “Lăng gia, Lăng Vũ!” Lăng Vũ trả lời ngắn gọn trực tiếp, không một chút cảm xúc dư thừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận