Triệu Hoán Vạn Giới Thần Ma Tranh Bá

Chương 61 Thần Huyền Môn thiếu chủ —— Phạm Kiếm......

Chương 61 Thiếu chủ Thần Huyền Môn —— Phạm Kiếm… Lăng Vũ và Hồ Mị Nhi sau khi mua pháo Long Phượng và bắn hai vòng vẫn tràn đầy hứng khởi tiếp tục dạo chơi trong thành. Trong lúc bọn họ còn đang suy nghĩ xem tiếp theo nên mua sắm món đồ gì thú vị để chơi thì một giọng nói làm người ta mất hứng truyền tới. “Nữ tử thật đẹp! Cô nương này bổn thiếu chủ muốn!” Lăng Vũ cùng Mị Nhi đồng thời quay người, ánh mắt không thiện nhìn về phía người vừa nói. Chỉ thấy một nam tử thanh niên mặc quần áo hoa lệ đầy tự tin bước tới, khóe miệng hắn nhếch lên, trong mắt lộ ra vẻ thèm muốn chiếm đoạt mãnh liệt. Tu vi của tên thanh niên này cũng được, đạt tới cảnh giới Võ Tôn lăng không trung kỳ. Bên cạnh hắn có nhiều hộ vệ cấp Võ Tôn vây quanh, còn có một lão nhân áo đen thần bí đi theo, trên người lão nhân kia thoang thoảng tản ra khí tức Bất Diệt Võ Vương. Thanh niên tự tin nhìn chằm chằm Lăng Vũ và Mị Nhi, nhếch miệng cười ngạo mạn. Hắn khiêu khích nói: “Mỹ nhân, đi theo ta đi! Ta đã để mắt đến ngươi.” Trong giọng nói của hắn tràn đầy tự tin và cuồng vọng, phảng phất như cho rằng không ai có thể từ chối yêu cầu của hắn. “Muốn chết!” Hồ Mị Nhi lập tức nổi giận, sát khí ngập tràn. Nàng vốn không phải là người dễ trêu chọc, ngoại trừ Lăng Vũ ra thì không ai dám tùy tiện đùa giỡn nàng như vậy. Lăng Vũ cũng nhìn đám người đó như nhìn người chết. Ánh mắt Hồ Mị Nhi sắc như dao, nhìn chăm chăm tên thanh niên kia, khí tức trên người nàng càng thêm sắc bén, khí tức Võ Vương cực tốc ép về phía tên thiếu niên ngả ngớn kia. Phụt! Mấy tên hộ vệ Võ Tôn đứng phía trước thanh niên lập tức không chịu nổi áp lực cường đại này, đồng loạt phun máu tươi, ngã nhào trên mặt đất. Thanh niên ánh mắt lóe lên, bỗng nhiên vận chuyển toàn thân chân khí, ý đồ chống cự lại uy áp của Mị Nhi. Nhưng mà, đối mặt với lực lượng Võ Vương, sự chống cự của hắn lộ ra thật yếu ớt. Ngay thời khắc mấu chốt, lão nhân áo đen bên cạnh thanh niên đột nhiên đứng ra, ánh mắt ông ta lạnh lẽo, trên mặt không chút biểu tình. Ông ta lẳng lặng vận chuyển khí thế Võ Vương, động thân ngăn trước mặt thanh niên, thành công chặn lại uy áp của Mị Nhi. “Ngươi muốn chết! Con nha đầu ranh, dám ra tay với ta. Ngươi có biết bổn thiếu chủ là ai không hả?” Được lão nhân áo đen giúp đỡ, thanh niên ổn định thân hình, tức giận quát mắng Mị Nhi. Trong mắt hắn tràn đầy cuồng nộ và không cam lòng, hắn không thể nào chấp nhận được việc mình bị Mị Nhi áp chế trong thời gian ngắn như vậy. Ở sâu trong nội tâm hắn, bóng ma bao phủ tâm linh hắn. Hắn thầm nghĩ một cách độc ác: “Chờ chút nữa nhất định phải làm cho Bát trưởng lão bên cạnh chế ngự nàng, mang về làm đồ chơi của ta, ta muốn chà đạp nàng thật mạnh, để nàng biết hậu quả của việc xúc phạm đến ta.” “Ta quan tâm ngươi là ai? Hôm nay bản cô nương nhất định giết ngươi!” Hồ Mị Nhi cảm nhận được ánh mắt dâm ô của tên thanh niên kia, sát ý trên người nàng tàn phá bừa bãi. “Hừ!” Lão nhân áo đen hừ lạnh một tiếng, bước lên một bước, ngăn cản Hồ Mị Nhi. “Cô nương, hay là không nên quá làm càn thì tốt hơn! Chúng ta là người của Thần Huyền Môn.” “Vị công tử bên cạnh ta đây còn là con trai của chưởng môn Thần Huyền Môn, ta khuyên các ngươi nên thức thời ngoan ngoãn chịu trói đi! Để tránh cho gia tộc các ngươi phía sau gặp phải vô vàn phiền phức.” Lão nhân áo đen hung tợn uy hiếp nói. Thần Huyền Môn, một trong sáu môn phái lớn của Đại Sở hoàng triều, thực lực cường đại, xếp thứ ba. Vài ngàn năm trước, do nhân vật truyền kỳ Thần Huyền Tử sáng lập, trải qua bao thăng trầm, truyền thừa đến nay. Trong môn phái cao thủ nhiều như mây, nhân tài xuất hiện lớp lớp, uy chấn Đại Sở. “Thiếu gia!” Hồ Mị Nhi nghe nói bọn họ đến từ Thần Huyền Môn, nàng nhìn về phía Lăng Vũ, nàng biết Thần Huyền Môn này có thực lực cường đại. Lăng Vũ nhẹ nhàng bước lên trước, dịu dàng vỗ vai Hồ Mị Nhi, ánh mắt hắn như ánh nắng mùa xuân, ấm áp mà trấn an, mỉm cười ra hiệu với nàng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Sau đó, ánh mắt hắn chuyển sang lão nhân áo đen kia và thanh niên, khuôn mặt bình tĩnh như nước, ngữ khí lạnh nhạt đến cực hạn mở miệng: “Thần Huyền Môn, rất tốt! Ta nhớ kỹ rồi.” Lão nhân áo đen nhìn Lăng Vũ, trong lòng đột nhiên giật mình, hắn thấy được sự kiên định và thong dong trong mắt Lăng Vũ, thiếu niên thoạt nhìn trẻ tuổi này tuyệt đối không phải là người đơn giản. Trong lòng hắn âm thầm cảnh giác: “Không ổn, thiếu niên này tuyệt không đơn giản, chắc chắn xuất thân từ gia tộc thế lực lớn nào đó.” Thanh niên nhìn Lăng Vũ, trên mặt lộ ra một tia cười dâm đãng, hắn mở miệng nói: “Sư thúc, giết tiểu tử này đi, để lại cô nàng kia cho ta.” Lăng Vũ nghe được thanh niên mở miệng, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, hắn đưa tay phải ra, một luồng trường sinh tiên khí bay thẳng về phía thanh niên. “Chết tiệt!” Lão nhân áo đen thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, vội vàng vận công pháp, chắn trước mặt thanh niên. Bành! Nhưng mà, sau một tiếng vang thật lớn, lão nhân áo đen bị đánh bay ra ngoài mấy mét, ngã ầm trên mặt đất, khóe miệng trào ra máu tươi. Nhìn thấy lão nhân áo đen bị đánh bay, thanh niên không khỏi kinh hãi, hắn biết vị sư thúc này là cao thủ Võ Vương hậu kỳ tuyệt thế. Vậy mà bây giờ lại bị Lăng Vũ đánh bay chỉ bằng một chiêu, hắn lập tức ý thức được thực lực của Lăng Vũ vượt xa sức tưởng tượng. Thanh niên trừng lớn mắt, nhìn Lăng Vũ đang dần bước về phía mình, trong lòng tràn đầy sợ hãi và bất an. Tim hắn đập mãnh liệt như trống nổi, mỗi lần nhịp tim tăng lên lại khiến hắn cảm thấy vô cùng đau khổ. “Ngươi, ngươi, rốt cuộc là ai? Ta là thiếu chủ Thần Huyền Môn Phạm Kiếm, ngươi không thể nào…” Phạm Kiếm run rẩy nói. Lăng Vũ cười lạnh một tiếng, cắt ngang lời Phạm Kiếm: “Thiếu chủ Thần Huyền Môn? Đồ bỏ đi không hơn không kém.” Ngay lúc Lăng Vũ định giáng một chưởng tiêu diệt Phạm Kiếm, lão nhân áo đen đột nhiên đứng dậy, một lần nữa chắn trước mặt Phạm Kiếm. Ông ta nhắm hai mắt, khí thế quanh thân bùng nổ, tựa như hóa thành một thanh kiếm sắc bén xuất vỏ. Ông ta phát động võ kỹ Hoàng cấp của Thần Huyền Môn —— Thần huyền kiếm kinh! Huyền Linh nhất kiếm! Một kiếm này tập hợp toàn bộ tu vi cả đời của lão nhân áo đen, mang theo vô vàn tín niệm, đánh về phía Lăng Vũ. “Không biết tự lượng sức mình!” Lăng Vũ cười nhạt một tiếng, hờ hững đưa tay phải ra, nhẹ nhàng bóp, kiếm khí kia liền tan thành mây khói. Lão nhân áo đen và thanh niên nhìn thấy một màn này, chấn kinh đến không nói nên lời. Bọn họ không thể tin được, Lăng Vũ lại có thể dễ dàng hóa giải một kích mạnh nhất của mình như vậy. Giờ phút này, bọn họ rốt cuộc ý thức được, thực lực của Lăng Vũ còn vượt xa sức tưởng tượng của mình. “Tốt, đi chết đi!” Lăng Vũ một lần nữa vận chuyển trường sinh tiên khí, tấn công về phía hai người, lần này hắn muốn tiêu diệt hai người triệt để. Lão nhân áo đen và Phạm Kiếm thấy thế, lập tức liên thủ chống cự. Nhưng mà, thực lực của Lăng Vũ thật sự quá cường đại, sự chống cự của bọn họ cũng không có tác dụng gì. Trường sinh tiên khí của Lăng Vũ giống như biển động cuồng bạo, hết lần này đến lần khác đánh thẳng vào bọn họ. Ngay khi bọn họ sắp bị trường sinh tiên khí của Lăng Vũ thôn phệ, ngọc bội bên người Phạm Kiếm đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng thần bí. Luồng hào quang này tựa như thanh kiếm lợi xé tan bóng tối, trong nháy mắt hóa giải đòn tấn công của Lăng Vũ. Lão nhân áo đen và Phạm Kiếm mượn cơ hội này ổn định thân hình, thoát khỏi hiểm cảnh. Ánh sáng phát ra từ ngọc bội dần dần ngưng tụ thành một đoàn, chậm rãi biến thành hình người già nua. Người này sắc mặt tang thương, nhưng thần thái lại khác thường quắc thước, trên người tản ra một luồng khí tức bất hủ mãnh liệt. Sự xuất hiện của ông ta dường như khiến thời gian ngưng đọng, sắc mặt lão nhân áo đen trong nháy mắt kịch biến, lòng kính sợ lộ rõ trên mặt. Còn Phạm Kiếm thì kích động đến không thể khống chế, quên cả những vết thương đau nhức trên người, tiến lên lớn tiếng kêu gọi: “Gia gia! Cứu con!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận