Triệu Hoán Vạn Giới Thần Ma Tranh Bá

Chương 55 tuyệt mỹ Mị Nhi......

Chương 55 Mị Nhi tuyệt mỹ...... Chớp mắt một cái đã hơn nửa tháng kể từ khi Lăng Vũ phong quan tấn tước cho quần thần. Hơn nửa tháng qua, đại Hạ vương triều đã chính thức đi vào quỹ đạo. Các Chủ Thành, Quận Thành đều đã thành lập võ viện, sách lược Bố Võ toàn dân cũng đang chậm rãi được áp dụng. Thống kê cho thấy nhân khẩu trong cảnh nội Đại Hạ đạt đến hơn 10 triệu, số người bước vào con đường võ đạo cũng có hơn trăm vạn, điều này có nghĩa là cứ mười người thì có một người là võ giả, một điều vô cùng hiếm thấy ở các vương triều khác. ....... Tại Trường Sinh Điện trong Vô Cực Cung, Lăng Vũ ngồi ngay ngắn trên đài tu luyện, phía trước hắn là một nữ tử mặc lụa trắng. Nữ tử này dung mạo yêu diễm động lòng người, ánh mắt lộ vẻ vũ mị, phảng phất có thể câu hồn người. Lụa trắng trên người nàng mỏng manh như khói, phác họa ra những đường cong hoàn mỹ của cơ thể nàng, khiến người động tâm. Nhưng lúc này, tình hình của nữ tử này có chút không ổn, nàng thần sắc thống khổ, hai gò má ửng đỏ, khóe miệng khẽ run không kiểm soát, khó khăn thừa nhận nỗi thống khổ to lớn. Trong sự giày vò của nỗi đau, Hồ Mị Nhi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, bộ quần áo mỏng manh như sương sớm đã ướt sũng, xuyên thấu qua lớp vải, thậm chí có thể nhìn thấy hình dáng áo lót màu hồng bên trong. Lăng Vũ thấy Hồ Mị Nhi thống khổ như vậy, vội vàng lên tiếng: "Mị Nhi, ráng chịu đựng!" Vừa dứt lời, hắn lập tức đặt hai tay lên lưng Hồ Mị Nhi, một luồng trường sinh tiên khí thuần hậu từ lòng bàn tay hắn tràn vào cơ thể Hồ Mị Nhi, giống như dòng suối mát tuôn trào, không ngừng xoa dịu nỗi đau của nàng. Đồng thời, luồng trường sinh tiên khí này còn phát huy tác dụng kỳ diệu, không ngừng rèn luyện huyết mạch của nàng, nâng cao độ tinh khiết huyết mạch, giúp nàng đột phá huyết mạch. Theo dòng tiên khí lưu động, huyết mạch của Hồ Mị Nhi dần trở nên tinh khiết hơn, sắc mặt của nàng cũng dần khôi phục bình thường, vẻ thống khổ dần được xoa dịu. Nàng cảm nhận được sự yêu mến của Lăng Vũ, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, hàm răng cắn chặt cũng từ từ buông ra. Ầm một tiếng, huyết mạch trong cơ thể Hồ Mị Nhi dưới sự bồi bổ của tiên khí tăng vọt, đến khi đột phá cực hạn. Ngay lúc này, cái mông của nàng đột nhiên mọc ra năm cái đuôi, tựa như những vầng hào quang lấp lánh vây quanh nàng. Năm đuôi Linh Hồ! Nửa bước Yêu Vương cảnh giới! Năm cái đuôi này xuất hiện, đánh dấu việc Hồ Mị Nhi đã đột phá huyết mạch, yêu lực của nàng cũng nhận được sự tăng tiến chưa từng có. Vốn dáng người đã ôn nhu, nay càng thêm thướt tha động lòng người, tràn đầy mị lực thần bí. Hồ Mị Nhi cảm nhận được sự biến đổi long trời lở đất trong cơ thể mình, hưng phấn đứng lên từ trên đài tu luyện. Nàng kinh ngạc phát hiện, huyết mạch của mình vậy mà đã đột phá đến đỉnh phong năm đuôi Linh Hồ, tất cả điều này đều phải nhờ vào thiếu gia đáng kính trước mặt. Nàng nhớ lại chính mình ngày trước, vẫn còn phải chém giết trong đấu trường để sinh tồn, chính thiếu niên trước mắt đã giải cứu nàng, giúp nàng thoát khỏi quãng thời gian thống khổ ấy. Lúc mới bị Lăng Vũ đánh xuống, trong lòng Hồ Mị Nhi tràn đầy sợ hãi và bất an, nàng không ngừng lo lắng liệu mình có giống những hồ nữ khác, rơi vào cảnh biến thành đỉnh lô hay không. Nhưng mà, Lăng Vũ không những không đối xử với nàng như vậy, ngược lại cho nàng vô vàn yêu mến cùng ấm áp. Dưới sự dẫn dắt của hắn, Hồ Mị Nhi quen biết bốn vị thị nữ xinh đẹp hiền lành, các nàng cùng nhau ở bên Lăng Vũ, trải qua cuộc sống không ưu phiền. Hắn còn ban cho nàng những linh đan diệu dược cùng linh quả quý giá, giúp nàng tu luyện, đề cao sức mạnh huyết mạch. Trong quá trình này, Hồ Mị Nhi dần cảm nhận được sự chân thành và thiện lương của Lăng Vũ. Nàng hiểu rõ, hắn là một người đáng để tin tưởng và dựa dẫm, sự sợ hãi và bất an trong lòng nàng dần tan biến, thay vào đó là sự cảm kích và kính yêu, cùng với tình cảm yêu mến ngày càng lớn. Dưới sự giúp đỡ của Lăng Vũ, tốc độ tu luyện của Hồ Mị Nhi tăng lên chóng mặt. Nàng không còn là kẻ yếu mặc người chém giết nữa, mà đã là một thị nữ Lăng gia có tín niệm mạnh mẽ. Hồ Mị Nhi nhìn Lăng Vũ có vẻ hơi tái nhợt vì đã giúp mình đột phá, trong mắt nàng ánh lên vẻ hồng nhuận phơn phớt, lòng đầy cảm kích. Dù tu vi Lăng Vũ cường đại, nhưng để luôn chú ý đến sự biến đổi trong cơ thể Hồ Mị Nhi, hắn không dám lơ là chút nào, điều này khiến hắn trông có vẻ hơi mệt mỏi. "Thiếu gia!" Xúc động, Hồ Mị Nhi nhào vào lòng Lăng Vũ, hoàn toàn không để ý đến trạng thái toàn thân trần trụi của mình lúc này. Ngay khi vừa đột phá năm đuôi Linh Hồ, quần áo trên người nàng đã bị khí thế mạnh mẽ đánh tan tành, văng ra tứ tung. Lăng Vũ cảm nhận được da thịt nóng bỏng của Hồ Mị Nhi kề sát ngực mình, không khỏi có chút ngây người. Ngay cả hắn cũng khó lòng cưỡng lại sự quyến rũ của tuyệt sắc giai nhân trong ngực. Hắn vội vàng đỡ Hồ Mị Nhi dậy, cố gắng kiềm chế dục vọng của mình. Hắn khẽ nói: "Mị Nhi, nàng bình tĩnh một chút, ta đi tìm cho nàng bộ quần áo." Lúc này, Hồ Mị Nhi nhìn xuống cơ thể mình, mặt đỏ bừng. Nàng ý thức được mình đang trần truồng, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng mà, nàng nhanh chóng trấn định lại, như thể đã đưa ra một quyết định quan trọng. Hồ Mị Nhi cắn môi, sau đó ngẩng đầu, dũng cảm nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Lăng Vũ. Trong mắt nàng lóe lên ánh sáng kiên định, đột nhiên kéo gần khoảng cách với Lăng Vũ, không chút do dự hôn lên môi hắn. Một luồng hồng khí từ khóe miệng nàng tràn vào miệng Lăng Vũ. "Mị Nhi, nàng!" Lăng Vũ mở to mắt kinh ngạc trước hành động của Hồ Mị Nhi. Ngay trong khoảnh khắc đó, Lăng Vũ cảm giác rõ một dòng nước ấm, giống như một sợi khí tức màu đỏ, từ từ thẩm thấu vào cơ thể hắn. Cảm giác khô nóng mà luồng khí tức này mang lại nhanh chóng lan khắp toàn thân, khiến tim hắn đập nhanh hơn. "Thiếu gia, xin hãy chấp nhận Mị Nhi. Ta không cầu danh phận, chỉ mong được mãi mãi ở bên cạnh chàng." Hồ Mị Nhi dùng đôi mắt long lanh, uyển chuyển nhìn Lăng Vũ, lòng tràn đầy mong đợi. Trong giọng nói của nàng mang theo chút cầu khẩn, tràn đầy khao khát được Lăng Vũ khẳng định. Lăng Vũ nhìn vẻ đáng yêu của Hồ Mị Nhi, tình cảm trìu mến trong lòng tự nhiên nảy sinh. Hắn cảm động trước tình cảm nóng bỏng của Hồ Mị Nhi, lòng tràn ngập cảm xúc mãnh liệt. Hơn nữa, giai nhân non mềm trong ngực hắn giờ đây, độ ấm cơ thể đã truyền qua lớp quần áo, nếu lại cự tuyệt, e rằng sẽ làm tổn thương trái tim Hồ Mị Nhi. Thế là, Lăng Vũ ôm chặt lấy Hồ Mị Nhi, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của nàng, hai tay cũng tự nhiên trượt xuống vòng eo của nàng. "Ân." Hồ Mị Nhi khẽ rên một tiếng. "Thiếu gia, nhẹ nhàng thôi." Hồ Mị Nhi xấu hổ nhẹ nhàng nói, rồi nhắm mắt lại. Lăng Vũ nhận thấy sự ngượng ngùng của Hồ Mị Nhi, lòng càng thêm mềm mại như bông vải. Hắn cẩn thận từng li từng tí ôm Hồ Mị Nhi lên giường, âu yếm vuốt ve gương mặt nàng, khẽ thì thầm: "Mị Nhi, ta sẽ cẩn thận." "Ân." Giọng Hồ Mị Nhi càng thêm phần xấu hổ. Chẳng bao lâu sau, hai người như dời sông lấp biển, cùng nhau bước lên đỉnh Vu Sơn. Đêm dần khuya, ánh trăng xuyên qua song cửa Trường Sinh Điện chiếu xuống, dưới ánh trăng, bọn họ ôm ấp nhau trong lồng ngực, ôn nhu lưu luyến, thỏa thích tận hưởng thứ tình yêu ngọt ngào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận