Triệu Hoán Vạn Giới Thần Ma Tranh Bá

Chương 162 hỏa kỳ lân cánh tay hiển uy......

Chương 162: Cánh tay hỏa kỳ lân hiển uy...... “Linh Băng Cửu Kiếm, kiếm thứ nhất – Kiếm Phá!” Phương Hiên trực tiếp thi triển, Thiên Hỏa Phương gia Thánh cấp kiếm pháp, muốn một kiếm đánh bại Nam Cung Văn Thiên. Một chiêu Thánh cấp kiếm pháp này không thể xem thường, kiếm quang như lụa, xé rách bầu trời, mang theo một cỗ lực lượng phong tỏa vạn vật, hướng Nam Cung Văn Thiên nhanh chóng đâm tới. Nam Cung Văn Thiên đối mặt công kích của Phương Hiên, cũng không bối rối. Hắn hít sâu một hơi, ngưng thần tụ khí, chuẩn bị nghênh đón một kích này. Hắn biết, Phương Hiên đến từ thánh triều, kiếm pháp tất nhiên cao thâm khó lường. “Diễm Hỏa Kiếm Thuẫn!” Nam Cung Văn Thiên khẽ quát một tiếng, hai tay nhanh chóng kết ấn, chân khí trong cơ thể như núi lửa bộc phát, ngưng tụ thành một đạo ánh sáng như hỏa diễm. Đạo tia sáng này ở trước người hắn hình thành một đạo kiếm thuẫn màu vàng óng, trên mặt thuẫn hoa văn lửa như nham thạch đang chảy, tỏa ra hơi thở nóng rực. Kiếm quang của Phương Hiên như sao băng xé gió, mang theo hàn khí lạnh lẽo và lực đạo vô kiên bất tồi, hung hăng chém vào kiếm thuẫn diễm hỏa mà Nam Cung Văn Thiên ngưng tụ. Kiếm quang và hỏa diễm chạm nhau, bộc phát ra những tia lửa kịch liệt, kiếm thuẫn tuy kiên cố, nhưng dưới sự trùng kích liên tục của kiếm pháp Thánh cấp của Phương Hiên, cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt. Nam Cung Văn Thiên cảm nhận được áp lực truyền đến từ kiếm thuẫn. “Không được, không thể tiếp tục như vậy!” Nam Cung Văn Thiên trong lòng nhanh chóng suy tính, hắn biết nếu cứ bị động chịu đòn như thế, chắc chắn sẽ bị kiếm pháp của Phương Hiên đánh bại. Hắn cần phải thay đổi chiến thuật, tìm ra nhược điểm của Phương Hiên, mới có thể xoay chuyển thế cục. Sau một thoáng suy nghĩ, Nam Cung Văn Thiên quyết định không đơn thuần phòng thủ nữa, mà sẽ chủ động tấn công. Hắn ngưng tụ sức mạnh toàn thân, chuẩn bị phát động một đòn tấn công cường đại, có thể phá giải kiếm pháp của Phương Hiên, đồng thời khiến Phương Hiên phải lui lại, giành cho mình không gian phản kích. “Kiếm thuẫn tán, – Thiên Hỏa Thanh Vân Trảm!” Nam Cung Văn Thiên quát lớn một tiếng, theo chú ngữ của hắn, chiếc kiếm thuẫn diễm hỏa sắp vỡ tan trong nháy mắt tiêu tán, hóa thành từng mảnh hỏa vũ, phiêu tán trên không trung. Cùng lúc đó, thân thể hắn được hỏa vũ bao quanh, như một con chim lửa vút lên, hai tay giơ kiếm, hướng Phương Hiên nhanh chóng đâm tới. Chiêu “Thiên Hỏa Thanh Vân Trảm” này là một trong ba đại võ kỹ Thánh cấp của Thanh Vân Môn Đại Sở hoàng triều, uy lực của nó đương nhiên không thể coi thường. “Hừ! Không biết tự lượng sức mình! Vậy mà dám chính diện chống lại kiếm pháp Thánh cấp đỉnh cấp của Phương gia ta! Thật nực cười!” Phương Hiên hừ lạnh một tiếng, trong mắt hắn hiện lên một tia khinh thường, rõ ràng đối với việc Nam Cung Văn Thiên dám chính diện đối cứng kiếm pháp của hắn cảm thấy xem thường. Sau đó, hai người đồng loạt nắm chặt trường kiếm của nhau, mũi kiếm cách nhau chỉ vài tấc, nhưng bầu không khí giữa hai người lại căng thẳng tột độ. Trong mắt Phương Hiên lóe lên vẻ tàn nhẫn, kiếm quang của hắn như bão táp, hung mãnh dị thường, không ngừng tung ra những đòn tấn công mạnh vào Nam Cung Văn Thiên. Còn Nam Cung Văn Thiên thì mặt không đổi sắc, chiêu “Thiên Hỏa Thanh Vân Trảm” của hắn như núi lửa bùng nổ, nóng bỏng vô cùng, mỗi một lần kiếm khí phóng thích đều khiến Phương Hiên cảm thấy áp lực tăng gấp bội. Đúng lúc này, Phương Hiên đột nhiên cười, giọng của hắn trầm thấp mà mạnh mẽ: “Nam Cung Văn Thiên, kiếm pháp của ngươi quả thực rất xuất sắc, nhưng kiếm pháp Thánh cấp đỉnh cấp của Phương gia ta há lại để ngươi tùy tiện phá giải sao?” “Linh Băng Cửu Kiếm, kiếm thứ hai, Linh Trảm!” Vừa dứt lời, thế kiếm của Phương Hiên liền biến đổi nghiêng trời lệch đất. Kiếm quang của hắn đột nhiên trở nên nhu hòa mà sắc bén, tựa như dung nhập linh khí của trời đất. Trong ánh mắt toát lên vẻ tỉnh táo và thâm thúy, tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả. Theo tiếng quát của hắn, mũi kiếm bốc lên một luồng khí lạnh lẽo, nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt hạ xuống, không khí như đông kết, một cỗ kiếm ý lạnh lẽo tràn ra. Kiếm quang của Phương Hiên như thanh kiếm phá băng, đâm thẳng vào chỗ hiểm của Nam Cung Văn Thiên. “Không ổn rồi! Chết tiệt!” Sắc mặt Nam Cung Văn Thiên biến đổi, cảm nhận được hàn ý trong kiếm thế của Phương Hiên, luồng hàn ý này dường như có thể làm đông cứng huyết mạch của hắn, khiến động tác của hắn trở nên chậm chạp. Nam Cung Văn Thiên không dám khinh thường, lập tức tập trung ý chí, chân khí toàn thân bắt đầu điên cuồng vận chuyển, ý đồ ngăn cản công kích bất ngờ của Phương Hiên. Ngay lập tức, kiếm quang của hắn trở nên nóng bỏng hơn, như một con Hỏa Long giận dữ, cố gắng hòa tan kiếm ý băng lãnh kia. Thế nhưng, chiêu “Linh Trảm” của Phương Hiên không chỉ là một kiếm pháp đơn giản, nó còn mang theo một loại năng lượng đặc thù, loại năng lượng này có thể làm nhiễu loạn nội tức của Nam Cung Văn Thiên, khiến cho sự vận hành chân khí của hắn trở nên trì trệ. Rầm! Phương Hiên một kiếm chém phá phòng ngự của Nam Cung Văn Thiên, kiếm quang như mũi tên, trực tiếp xuyên thấu hộ thể chân khí của Nam Cung Văn Thiên. “Đáng ghét, chỉ có thể làm vậy thôi!” Khi thấy kiếm sắp xuyên thẳng qua người mình, Nam Cung Văn Thiên lập tức đưa ra quyết định, điều động hỏa kỳ lân chi lực trong tay phải. Trong khoảnh khắc, tay phải của hắn biến thành một ngọn lửa, bóng Kỳ Lân ảo ẩn hiện trong ngọn lửa, tản mát ra một cỗ uy áp cường đại. “Để bản thiếu gia phá nát!” Nam Cung Văn Thiên vung hỏa kỳ lân trong tay, trực tiếp một tay tóm lấy thanh kiếm của Phương Hiên. Kiếm chiêu của Phương Hiên dưới cánh tay hỏa kỳ lân không gây ra chút tổn thương nào. Sức mạnh của Nam Cung Văn Thiên đạt đến đỉnh phong, hỏa kỳ lân chi lực như dung nham phun trào, bao lấy thanh kiếm của Phương Hiên. Kiếm quang của Phương Hiên dưới sự thôn phệ của hỏa kỳ lân chi lực của Nam Cung Văn Thiên bắt đầu vặn vẹo, hàn khí trên thân kiếm bị nhiệt lượng xua tan, kiếm quang dần dần trở nên ảm đạm. “Sao lại thế! Đây là sức mạnh gì!” Phương Hiên cảm nhận được một lực lượng khổng lồ truyền đến từ thân kiếm, tay của hắn bắt đầu run rẩy, thanh kiếm gần như sắp rơi khỏi tay. Trong mắt Nam Cung Văn Thiên hiện lên sự kiên quyết, thân thể hắn được ngọn lửa bao quanh, dùng sức kéo một cái, thanh kiếm của Phương Hiên bị hắn cưỡng ép kéo ra khỏi tay, mũi kiếm vỡ vụn dưới tác dụng của hỏa kỳ lân chi lực, hóa thành một luồng khí lạnh tiêu tán trong không khí. Phương Hiên lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt, cơ bắp trên cánh tay run rẩy vì đau đớn. Hắn nhìn Nam Cung Văn Thiên, trong ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không thể tin nổi. “Sao có thể! Cánh tay của ngươi là cái gì, mà lại kinh khủng như thế!” Trong giọng nói của Phương Hiên có cả sự run rẩy. Nam Cung Văn Thiên im lặng không nói, tay phải của hắn phóng liên tục hỏa diễm Kỳ Lân nóng bỏng, cường độ của nguồn sức mạnh đó không ngừng tăng lên, mang đến cảm giác áp bức kinh người. Lúc này, ở phía dưới Vương Trọng khi thấy Nam Cung Văn Thiên hiện ra hỏa kỳ lân chi lực, sắc mặt kịch biến, trong giọng nói của hắn có chút kinh hoàng. “Hỏng bét! Đó là động thiên chi lực! Cánh tay của hắn là cánh tay của yêu thú động thiên Võ Thánh! Thiếu gia nguy hiểm!” Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn liền vút lên, chuẩn bị lao đến chiến trường để viện trợ Phương Hiên. Động tác của hắn nhanh chóng và quyết đoán, không hề do dự. Trên chiến trường, Nam Cung Văn Thiên gầm lên một tiếng, vung cánh tay Kỳ Lân phải, một cỗ khí tức hung mãnh vô địch cũng theo đó mà phóng thích. “Kỳ Lân Hỏa Quyền!” Lập tức, một bóng ảo hỏa kỳ lân kinh khủng ngưng kết trên không trung, đôi mắt nó như ngọn lửa thiêu đốt, vảy trên người nó lóe lên ánh hào quang rực rỡ, dường như thật sự là một con hỏa kỳ lân sống giáng thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận