Triệu Hoán Vạn Giới Thần Ma Tranh Bá

Chương 181 thôn phệ Sở Mộc, con mắt màu tím xuất thủ!......

“Không ——! Vì sao!” Trong mắt Sở Mộc bộc phát ra một vòng chấn kinh cùng tuyệt vọng không thể che giấu, giọng nói cơ hồ là gào thét tê tâm liệt phế. Thanh Mộc Chung, một mực là chỗ dựa tinh thần của hắn, là át chủ bài cường đại nhất của hắn, nhưng giờ lại bị Tam Muội Chân Hỏa dễ dàng thôn phệ, đả kích này đối với hắn không khác nào sét đánh giữa trời quang. Ngay sau đó, sự hủy diệt của Thanh Mộc Chung mang đến lực phản phệ mãnh liệt, khiến thân thể Sở Mộc không tự chủ được run rẩy, thế giới nội tại của hắn, động thiên sụp đổ, khiến hắn trong nháy mắt mất hết sức chiến đấu. Lăng Vũ lại lạnh nhạt cười, khiêu khích hỏi: “Ngươi còn có thủ đoạn khác sao?” Sở Mộc giãy dụa, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Ngươi đừng đắc ý quá sớm! Dù lần này ta thua, Đại Sở cũng sẽ không để ngươi muốn làm gì thì làm!” Lăng Vũ cười khinh miệt, sau đó lạnh lùng nói: “Ồ? Nhưng ngươi sẽ không thấy được tương lai của Đại Sở đâu! Ngươi hãy hóa thành chất dinh dưỡng để ta tăng thực lực đi!” Vừa dứt lời, một ảo ảnh hung thú khổng lồ hiện ra sau lưng Lăng Vũ, tỏa ra khí tức thôn phệ vô tận, phảng phất muốn nuốt chửng mọi sự tồn tại vào bụng nó. “Cửu Hung Thánh Thể —— hung thú thôn phệ!” Sở Mộc hoảng sợ hét lên: “Ngươi muốn làm gì! Ngươi muốn giết ta! Ta khuyên ngươi đừng...” “Đi!” Lăng Vũ quát lạnh, ảo ảnh hung thú bên cạnh trong nháy mắt mở rộng miệng, kèm theo lực thôn phệ vô tận, trong chớp mắt liền nuốt chửng Sở Mộc. Sau khi thôn phệ, huyết khí của ảo ảnh hung thú trở nên bàng bạc hơn, hình thể của nó dường như càng thêm khổng lồ, tỏa ra khí tức càng hung hãn. Đôi mắt của nó như hai vì sao sáng chói, lóe lên vẻ tàn nhẫn và tham lam. Sau khi ảo ảnh hung thú hấp thụ tinh hoa của Sở Mộc, nó chậm rãi dung nhập vào thân thể Lăng Vũ. Theo dòng sức mạnh hung thú tràn vào, Lăng Vũ cảm thấy một cỗ khí huyết nóng hừng hực sôi trào trong cơ thể, khiến cảnh giới và thực lực của hắn một lần nữa tăng lên. Lăng Vũ khẽ quát một tiếng, sức mạnh quanh thân bộc phát, chấn động không gian, ngay cả không khí cũng bị khí thế của hắn xé rách. “Không tệ! Thôn phệ một võ giả Võ Thánh trung kỳ, tu vi lại tiến thêm một bước. Nếu ta đem bốn Võ Thánh còn lại thôn phệ hết chẳng phải sẽ tiến vào cảnh giới Bất Hủ Võ Hoàng sao!” Lăng Vũ âm thầm suy tư. Nhưng hắn lập tức tỉnh táo lại, trong lòng có chút suy tính. “Thôi vậy! Bốn Võ Thánh này vẫn còn tác dụng khác.” Theo một trận thân ảnh chợt lóe, Lăng Vũ như sao băng xé toạc màn đêm, cấp tốc bay về hướng hoàng cung Đại Sở. Trong nháy mắt, hắn đã bay lượn trên không chiến trường, như một vị Thần Minh ở trên cao nhìn xuống. Lúc này trên chiến trường, hàng trăm vạn quân đoàn của Sở Thiên Vũ dưới sự công kích của Bạch Giao Thánh Tổ và rất nhiều thế lực dưới trướng Lăng Vũ đã cơ hồ toàn bộ bị chém giết. Ba đại thống soái Võ Hoàng hậu kỳ cũng đồng loạt bị tiêu diệt, tiếng kêu thảm thiết và tiếng chiến đấu ồn ào dần biến mất, chỉ còn lại cảnh tượng tàn khốc máu chảy thành sông. Các tướng lĩnh và cao thủ tông môn của Lăng Vũ thấy chủ của bọn họ Lăng Vũ trên trời cao, đều đồng loạt quỳ một chân xuống đất, cùng nhau hô vang: “Bái kiến Vương Thượng!” Ngay sau đó, toàn bộ binh sĩ trên chiến trường cũng đồng thanh hô lớn theo, thanh thế vang dội cả trời. Sau khi Lăng Vũ quan sát các tướng lĩnh, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng. “Tốt lắm! Mọi người đứng lên đi, công lao của các ngươi, đợi sau khi về Đại Hạ, cô sẽ luận công ban thưởng!” “Đa tạ Vương Thượng!” Các tướng lĩnh và binh sĩ cùng reo hò, trong lòng tràn đầy kính ngưỡng và trung thành đối với Lăng Vũ. Lăng Vũ khẽ gật đầu, thân ảnh như ảo ảnh biến mất, khoảnh khắc sau đã xuất hiện ở phía trên hoàng cung. Trong hoàng cung, mọi người nhìn thấy Lăng Vũ xuất hiện, thần sắc khác nhau! Sở Linh Nhi nhẹ nhàng cong môi, nỗi lo trong lòng tan biến. Nàng đối với Lăng Vũ có một tình cảm phức tạp khó tả: “Ngươi trở về!” Đông Phương Bất Bại cung kính hành lễ: “Vương Thượng!” Lăng Vũ khẽ cười, ánh mắt dừng lại chốc lát trên người Sở Linh Nhi: “Tiểu Linh Nhi, có phải lo lắng cho ta không? Ha ha ha ha ha!” Còn bốn người thủ mộ Sở Hỏa thì lại mặt mày ngưng trọng. Vì bọn họ không thấy bóng dáng Sở Mộc đâu. “Tiểu tử! Mộc lão đầu đâu! Chẳng lẽ ngươi đã đánh bại hắn?” Sở Thủy trầm giọng hỏi, trong mắt lóe lên tia bất an. “Đúng vậy a! Mộc lão đầu đâu! Sao chỉ có một mình ngươi trở về?” Sở Kim cũng không nhịn được lên tiếng, ánh mắt của hắn nhanh chóng đảo qua người Lăng Vũ, cố tìm kiếm bất kỳ sơ hở nào. Lăng Vũ mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ lạnh lẽo: “Ha ha ha! Hắn, đương nhiên là bị ta đánh chết!” Giọng nói của hắn tràn đầy tự tin và khinh miệt. “Cái gì! Sao có thể! Sao ngươi có thể đánh bại hắn?” Giọng Sở Thổ mang theo vẻ khó tin cùng sát ý, ánh mắt của hắn trở nên hung ác, tựa hồ không thể tiếp thu sự thật này. “Hắn quá yếu, nên đã bị ta tiêu diệt! Sao, các ngươi có ý kiến?” Lăng Vũ lạnh lùng nói, trong ánh mắt lóe lên hàn quang. “Bây giờ, đổ ước ta đã thắng, Đại Sở này chẳng lẽ không phải nên thuộc về ta sao! À phải, còn có cả tân hoàng nữa!” Ánh mắt Lăng Vũ chuyển hướng Sở Thiên Vũ, lộ ra một chút trêu tức. Sở Thiên Vũ bị ánh mắt Lăng Vũ khóa chặt, trong lòng lập tức run rẩy. Trong lòng âm thầm nhắc: đáng chết! Trưởng lão Chuẩn Đế của Âm Tông vì sao vẫn chưa tới a! “Ngươi vậy mà chém giết Lão Ngũ! Bản thánh không thể để ngươi sống nữa!” Sát ý của Sở Hỏa tàn phá bừa bãi, sức mạnh của Võ Thánh đại viên mãn không thể nghi ngờ lộ rõ. Xung quanh thân thể của hắn trong nháy mắt ngưng tụ một cỗ khí thế cường đại, chấn động không gian. Sở Kim, Sở Thổ, Sở Thủy bên cạnh cũng lộ rõ sát ý tàn phá, khí tức quanh người phun trào. Bọn họ là người thủ mộ của Sở Mộc, cảm thấy phẫn nộ và bi thương tột cùng khi Sở Mộc chết. Lăng Vũ thấy sự biến đổi của bốn người, thần sắc lạnh đi. Ánh mắt hắn như băng, nhìn chằm chằm Sở Hỏa và những người khác, trong giọng nói mang theo chút lạnh lẽo: “Ồ? Các ngươi muốn trở mặt không giữ lời?” Thanh âm Lăng Vũ vang vọng trong không gian trống trải, trong ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường và trào phúng. “Lăng Vũ, ngươi giết lão tổ Đại Sở ta, ân oán giữa chúng ta, dù sao vẫn cần phải có một kết thúc.” Sở Hỏa cố gắng ổn định tâm tình, trong giọng nói mang theo chút tức giận và không cam lòng. “Lão đại, không cần giải thích, ta sẽ vì Mộc lão đầu mà báo thù rửa hận!” Sở Kim bộc phát một cỗ sát ý hung mãnh, thân hình như mãnh thú lao về phía Lăng Vũ. Trên không trung, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu vàng, lưỡi kiếm dưới ánh mặt trời lấp lánh hàn quang làm cho người hoa mắt, trực chỉ cổ họng Lăng Vũ, hung hăng mà nhanh chóng. Đối mặt với công kích mãnh liệt của Sở Kim, Lăng Vũ vẫn đứng im tại chỗ, trên mặt nở nụ cười lạnh lẽo. Sở Kim nhìn thấy nụ cười lạnh lùng kia của Lăng Vũ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ớn lạnh. Nhưng đã không còn đường lui, hắn gia tăng lực lượng vào thanh trường kiếm, mũi kiếm đã gần trong gang tấc cổ họng Lăng Vũ. Nhưng đúng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, chợt vang lên một tiếng hừ lạnh xé tan bầu trời, giọng nói kia ẩn chứa lực thiên địa vô tận, từ phía sau lưng Lăng Vũ đột ngột truyền đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận