Triệu Hoán Vạn Giới Thần Ma Tranh Bá

Chương 121 Lăng Tuyết hoảng sợ!......

Chương 121 Lăng Tuyết hoảng sợ!......Lăng Tuyết sắc mặt trở nên khó coi, trong giọng nói của nàng mang theo rõ ràng thất vọng cùng không vui: "A, xem ra ngươi là muốn cự tuyệt ta?" Tử Huệ giận dữ đáp lại, trong thanh âm tràn đầy bất mãn cùng bất khuất: "Hừ, ngươi cho rằng ngươi là ai? Chúng ta dựa vào cái gì phải đáp ứng ngươi?" Di Ninh ngay sau đó phụ họa, trong giọng nói để lộ ra đối với Lăng Tuyết khinh thường: "Đúng vậy, đừng tưởng rằng ngươi xuất thân Lăng Tộc liền có thể hù dọa chúng ta!" Lăng Tuyết cùng Hàn Mai tiến lên một bước, trên mặt của các nàng viết đầy phẫn nộ, mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm vào Lăng Tuyết cùng nàng bên người Lâm Mai. Lâm Mai tức giận quát bảo dừng lại, trên người nàng tản ra nửa bước Võ Thánh khí tức như là mưa to gió lớn, hướng Nam Cung Nhu cùng bốn vị thiếu nữ áp bức tới: "Làm càn!" Nhưng mà, đối mặt với uy áp mạnh mẽ của Lâm Mai, Nam Cung Nhu cùng bốn vị thiếu nữ nhưng không hề lùi bước chút nào, trong ánh mắt của các nàng lóe ra ánh sáng kiên định, phảng phất có hai ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng của các nàng. Ngay tại thời khắc căng thẳng này, một thanh âm trang nghiêm mà thần thánh đột nhiên vang lên trong nội đường, nương theo một cỗ khí vận chi lực vô thượng, tràn ngập khắp không gian. "Cái thứ gì mà mèo với chó, dám ở Lăng gia ta làm loạn?" trong thanh âm để lộ sự uy nghiêm và khinh miệt không thể nghi ngờ. Thanh âm này xuất hiện khiến tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy tim đập nhanh hơn. Chỉ thấy một thanh niên mặc áo đen chậm rãi đi vào giữa sân, mặt mũi anh tuấn phi phàm, giữa lông mày có một đóa ngọn lửa màu tím, tựa như thần linh giáng thế. Hắn đi lại trầm ổn, mỗi một bước đều tựa như mang theo vận luật của thiên địa, khiến người ta không tự giác cảm thấy một loại cảm giác áp bức. Đi theo sau hắn là một thiếu nữ dung nhan tuyệt mỹ, nàng mặc một bộ đồ màu đỏ, vô cùng quyến rũ. Lăng Tuyết nhìn thấy thanh niên, nội tâm run lên. Ánh mắt Lăng Tuyết rơi vào người thanh niên kia, nhịp tim của nàng không tự chủ được tăng nhanh, sâu trong nội tâm dâng lên một cảm giác khó tả. Nàng chưa bao giờ thấy một thiếu niên nào anh tuấn đến vậy, phong thái của hắn khiến hô hấp của nàng cũng vì thế mà ngưng trệ. "Một thanh niên tuấn mỹ quá!" Lăng Tuyết thầm kinh ngạc, trong mắt lộ ra một tia kinh diễm không giấu giếm. Còn Lâm Mai cảm nhận được khí tức tỏa ra trên người thanh niên kia, trong lòng không khỏi run lên. "Thanh niên này cực kỳ khủng bố! Chỉ một chút liền triệt tiêu lực lượng của ta, ta vậy mà hoàn toàn không nhìn thấu được hắn!" Lâm Mai trong lòng kinh hãi. "Vũ Nhi, con đã đến!" Nam Cung Nhu nhìn thấy Lăng Vũ đến nói nhỏ. "Mẫu thân!" Lăng Vũ khẽ đáp. Sự xuất hiện của Lăng Vũ, không thể nghi ngờ đã mang đến cho Nam Cung Nhu một sự an ủi và chỗ dựa rất lớn. "Thiếu gia, các nàng bắt nạt phu nhân!" Di Ninh nói với Lăng Vũ. Nghe thấy lời Di Ninh nói, ánh mắt thâm thúy của Lăng Vũ nhìn về phía Lăng Tuyết và Lâm Mai, trong lòng hai người đều không khỏi nổi lên một tia gợn sóng. Các nàng cảm nhận được nguồn lực lượng cường đại và cảm giác áp bức của Lăng Vũ. "A! Hai người các ngươi vậy mà dám làm càn ở Lăng gia ta, quả thực không biết nông sâu!" Lăng Vũ lạnh lùng nói. Lập tức, trên người bộc phát ra tiên lực và khí vận chi lực cường đại, khiến không khí xung quanh phảng phất như ngưng đọng lại. Lâm Mai khi bị nguồn lực lượng đó tấn công trực diện, lập tức sắc mặt trắng bệch. Lăng Tuyết lại càng bị trọng thương, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, rõ ràng đã bị nội thương không hề nhỏ. "Đáng chết!" Lâm Mai sắc mặt đại biến, nàng lập tức chuẩn bị vận công pháp, muốn bảo vệ Lăng Tuyết, tránh cho nàng phải chịu tổn thương nghiêm trọng hơn. "Hừ!" Lăng Vũ hừ lạnh một tiếng. Tiếng hừ lạnh của hắn giống như một cái búa tạ, mang theo lực trấn hồn kinh khủng, bay thẳng vào Thức Hải của Lâm Mai. Phụt! Lâm Mai dưới sự tấn công của lực trấn hồn của Lăng Vũ, phun ra một ngụm máu tươi. "A! A! A! Ta giết ngươi!" Lâm Mai vận động lực lượng trong cơ thể, liều lĩnh xông thẳng về phía Lăng Vũ. "Không biết lượng sức!" Lăng Vũ cười khẩy khi thấy Lâm Mai tấn công. Đưa tay phải nhẹ nhàng vung lên, liền có một cỗ trường sinh tiên khí tuôn ra từ trong cơ thể hắn, hướng về Lâm Mai công tới. Cỗ trường sinh tiên khí này cường đại mà thần bí, nó mang theo ý chí và lực lượng của Lăng Vũ, trong nháy mắt liền áp chế Lâm Mai khiến nàng không thể nhúc nhích, sau đó xâm nhập vào cơ thể của nàng, tiêu diệt toàn bộ lực lượng trong cơ thể nàng. Thân thể Lâm Mai trong nháy mắt sụp đổ, nàng bất lực ngã ngồi xuống đất, khuôn mặt già yếu với tốc độ đáng kinh ngạc, tóc cũng nhanh chóng trở nên bạc trắng. "A! Điều đó không thể nào! Ngươi vậy mà có thể phế tu vi của ta!" tiếng thét chói tai của nàng tràn đầy tuyệt vọng và phẫn nộ, trong mắt lóe lên ánh sáng không thể chấp nhận hiện thực. Lăng Vũ thờ ơ lạnh nhạt, khóe miệng nở một nụ cười mỉa mai. "Ngươi bất quá chỉ là nửa bước Thánh, dám giương oai ở Lăng gia ta, thật sự là muốn chết!" trong giọng nói của hắn tràn đầy khinh miệt. Lăng Tuyết nhìn thấy tất cả những điều này, nàng nhìn Lăng Vũ trong ánh mắt lộ ra nỗi sợ hãi vô tận. "Quá kinh khủng! Thanh niên này sao lại cường đại đến thế!" trong lòng của nàng tràn ngập sự rung động. Ánh mắt Nam Cung Nhu rơi trên người Lăng Vũ, trong lòng của nàng không khỏi nổi lên một trận gợn sóng, trong lòng thầm than: "Con của ta thật sự là ngày càng phi phàm, trong chớp mắt có thể khiến một cường giả nửa bước Thánh mất hết tu vi!" Trong giọng nói của nàng có sự tự hào, nhưng cũng mang theo một chút khó tin. Lăng Vũ đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Lăng Tuyết lần nữa, thanh âm của hắn lạnh nhạt mà vô tình: "Nhị tiểu thư của Thiên Hỏa Lăng Tộc, thật sự là kiêu ngạo thật lớn! Hiện tại, nói cho ta biết, ngươi có giá trị gì, có thể để ngươi bảo toàn tính mạng của mình!" Trong giọng nói của hắn tràn đầy uy hiếp, đồng thời cũng để lộ sự khinh thị đối với thân phận của Lăng Tuyết. Vừa rồi, trên đường đến đại đường, hắn tình cờ gặp tổng quản của Lăng phủ là Lăng Quảng. Quản gia Lăng Quảng không hề do dự, lập tức tiết lộ cho hắn tin tức về việc Lăng Tuyết sắp đến. "Ngươi đang uy hiếp ta! Vừa rồi ngươi đã làm Mai Di bị thương đến mức này, đã phạm vào tội ác khó dung thứ rồi. Ngươi còn dám uy hiếp ta! Ngươi có biết thực lực của Lăng Tộc ta không? Cho dù ngươi là Võ Thánh Đại Năng, đối với Lăng gia ta mà nói cũng không là gì." Trong giọng nói của Lăng Tuyết tràn đầy phẫn nộ và sự tự hào về sức mạnh gia tộc của mình. Mặc dù vừa rồi nàng đã bị thực lực của Lăng Vũ làm cho chấn động, nhưng đối với Lăng Tộc to lớn, nàng cho rằng Lăng Vũ vẫn không đáng gì! "Ồn ào!" Uy thế của Lăng Vũ như mưa bão ào ạt ập vào Lăng Tuyết. "A!" Trong nháy mắt, Lăng Tuyết bị khí thế của Lăng Vũ trấn áp, không tự chủ được quỳ rạp xuống đất! "Lăng Tộc là cái thứ gì! Cũng dám uy hiếp bản thiếu gia. Muốn chết!" Lăng Vũ mặt không biểu tình, lạnh nhạt đến cực điểm. "Khụ khụ khụ!" Lăng Tuyết ho nhẹ vài tiếng, tóc tai rối bời, mặt trắng bệch như giấy, lộ vẻ suy yếu dị thường. "Ngươi đừng quá mức phách lối! Ha ha ha! Nếu như ta chết tại Lăng gia các ngươi, Lăng Chấn Thiên cũng đừng hòng sống sót!" Trên mặt Lăng Tuyết lộ vẻ điên cuồng, nàng chưa bao giờ trải qua sự sỉ nhục như vậy. "Cái gì! Ngươi vậy mà biết tin tức của gia gia!" Lúc này, Nam Cung Nhu thở dài một tiếng, kể lại cho Lăng Vũ chuyện liên quan đến ông nội của Lăng Vũ một cách tường tận. Nghe Nam Cung Nhu nói xong, sát khí của Lăng Vũ như mưa bão tàn phá bừa bãi, hắn chưa bao giờ tức giận như vậy. Sức mạnh kinh khủng trong cơ thể hắn không thể khống chế được phát ra, Lâm Mai vốn đã bị thương nặng, khi bị sức mạnh kinh khủng này ập vào, nàng ngất xỉu ngay lập tức. "Thiên Hỏa Lăng Tộc các ngươi, thật là đáng chết! Ta muốn toàn bộ Lăng Tộc các ngươi phải trả một cái giá thảm khốc." giọng của Lăng Vũ tràn ngập sự lạnh lẽo và quyết tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận