Triệu Hoán Vạn Giới Thần Ma Tranh Bá

Chương 27 Khiếu Nguyệt Thiên Lang......

Chương 27 Khiếu Nguyệt Thiên Lang... “Không ngờ, cô nương lại chính là Thượng phẩm Vương cấp Huyền Âm chi thể.” Lăng Mục kiềm chế lại tâm tình kích động, đối với Triệu Dao Nhi mỉm cười nói. “Ai, tiền bối. Hay là để các ngươi phát hiện rồi. Đây có lẽ là thiên ý vậy đi!” Triệu Dao Nhi lúc này cũng không còn che giấu, tâm tình ngược lại bình tĩnh hơn không ít. “Ta có thể cùng tiền bối đi, chỉ cầu tiền bối buông tha cho các trưởng bối và đồng môn phía sau ta.” Lăng Mục nghe Triệu Dao Nhi mang theo ngữ khí bất đắc dĩ nói ra, trong lòng không khỏi nổi lên một tia gợn sóng. Nhưng mà, hắn vẫn lắc đầu một cái, kiên định nói: “Cô nương, tha thứ cho ta khó mà chuyên quyền quyết định. Việc này còn cần hướng thiếu chủ nhà ta báo cáo, mới có thể đưa ra quyết định. Về phần việc đồng môn của ngươi ở lại hay đi, cũng cần chờ đợi thiếu chủ quyết đoán. Nhưng ta có thể cam đoan, thiếu chủ nhà ta là người rõ lẽ phải, hắn sẽ đối với việc này đưa ra phán đoán công chính.” “Vậy, ta sẽ nghe theo tiền bối an bài.” Triệu Dao Nhi ngữ khí dịu đi một chút, không còn kiên trì ý kiến của mình. Nàng nhìn một cái các đồng môn phía sau lưng, trong mắt lóe lên một tia lo âu, sau đó lặng lẽ đi đến bên người Lăng Mục. “Lôi tiểu tử, ngươi phụ trách mang những người này đến doanh địa, cẩn thận trông giữ. Ta và ngươi Lương gia gia muốn dẫn cô nương này đi trước một bước đến bái kiến thiếu chủ.” Lăng Mục ánh mắt kiên định nhìn Lăng Lôi, hạ lệnh. Lăng Lôi khẽ gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị đáp lời: “Xin Mục gia gia yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa việc này.” Sau đó, hắn chuyển hướng Trần Thiến và mọi người, lạnh giọng nói: “Các vị đi theo ta.” “Đi thôi, cô nương.” Lăng Mục chân thành nói, ánh mắt kiên định nhìn Triệu Dao Nhi. Nàng khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng kiên định, biểu thị đã chuẩn bị tốt để đối mặt với tất cả. “Tiểu Ngân sói, đi thôi!” Lăng Lương vỗ vỗ đầu Tiểu Ngân Lang Vương, vừa cười vừa nói. Rống! Con sói màu bạc trắng biến thành Lang Vương to lớn màu trắng bạc cao mấy chục trượng. Lăng Mục mang theo Triệu Dao Nhi cùng Lăng Lương bay lên lưng Lang Vương. “Tiền bối, có thể mang sư thúc của ta lên cùng không ạ?” Triệu Dao Nhi mang theo cầu xin nói. Lăng Mục nhíu mày. Lăng Lương thấy vậy, nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói “Mang lên thì mang theo luôn đi! Dù gì cũng là trưởng bối của nàng, đối với Dương Châu hiểu biết chắc cũng không ít. Có lẽ thiếu chủ còn dùng được tới đấy.” Lăng Mục gật đầu, hừ lạnh với Trần Thiến: “Ngươi cũng cùng chúng ta đi thôi.” “Vâng! Vâng! Tiền bối.” Sau đó, Lăng Mục thu sư thúc của Triệu Dao Nhi lên lưng Ngân Lang Vương. Mặc dù Lang Vương hình thể khổng lồ, nhưng lưng nó lại bằng phẳng dị thường, giống như một ngọn núi nhỏ, đủ sức chứa cả đám người. Trần Tình cảm nhận được sức mạnh cường đại của Ngân Lang Vương, trong lòng kinh thán không thôi. Vừa rồi bọn họ còn đứng trước nguy hiểm bị Lang Vương truy sát, bây giờ lại cưỡi trên lưng Lang Vương. Nhìn về phía Triệu Dao Nhi, không khỏi cảm thán nói: “Dao Nhi, thật sự là thế sự vô thường!” “Ai!” Triệu Dao Nhi thở dài, tâm tình bất định lo lắng. Nàng biết, lần này bái kiến thiếu chủ của những người này, đối với nàng và sư thúc mà nói, chính là một cuộc khảo nghiệm cực kỳ quan trọng... Rất nhanh, con Lang Vương màu bạc to lớn bay đến trong doanh địa. Nơi này có mấy trăm tòa doanh trướng, đan xen nhau dày đặc trong núi. Mỗi doanh trướng đều có một hoặc nhiều cường giả, khí tức của họ thâm trầm, hiển nhiên đều là cao thủ tu luyện thành công. Phần lớn mọi người trong doanh địa đều là binh sĩ, họ mặc chiến bào thống nhất, thần thái kiên nghị, khí tức trầm ổn. Mỗi một người lính đều đạt đến cảnh giới Võ Sư đại viên mãn, binh sĩ cảnh giới võ tướng cũng không phải là ít. “Sư thúc, những người này rốt cuộc từ đâu đến vậy? Bọn họ đều mạnh quá!” Triệu Dao Nhi nhìn thấy nhiều cường giả như vậy, có chút khó tin, hỏi Trần Thiến bên cạnh. Trần Thiến bất đắc dĩ lắc đầu, biểu thị mình cũng không rõ, trong lòng thầm nghĩ: “Đúng vậy a! Những người này rốt cuộc có lai lịch gì?” Ngay lúc Triệu Dao Nhi và Trần Thiến hai người đang suy đoán, đột nhiên, vô số nguyên thần cường đại từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy bọn họ. Thực lực của những nguyên thần này rõ ràng đều cao hơn họ, tạo cho Triệu Dao Nhi và Trần Thiến áp lực cực lớn. Cùng lúc đó, họ phát hiện ra mười mấy người có thực lực không kém hai vị tiền bối trước đó, thậm chí có mấy người còn mạnh hơn cả hai vị tiền bối kia. Khí tức của họ thâm trầm, tựa như những ngọn núi cao không thể vượt qua, khiến cho người ta nhìn mà kinh hãi. Lúc này, một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn, thân cao chín thước, cơ bắp đầy người đi tới. Theo sau đó là một giọng nói oai nghiêm, thô kệch mà không mất đi sự uy nghiêm. “Hai vị trưởng lão, mang theo hai người ngoài vào doanh địa là có chuyện gì?” “Khởi bẩm, Hùng Bá đại nhân! Các nàng...” Lăng Mục tiến lên, cẩn thận báo cáo với Hùng Bá. Hùng Bá nghe xong Lăng Mục kể lại, gật đầu nhẹ, ra hiệu họ vào trong. “Được rồi, các ngươi đi đi!” Tận cùng bên trong doanh địa, một chiếc xe ngựa giống như cung điện hiện ra, vô cùng nổi bật. Xe ngựa có chất liệu lộng lẫy, chạm khắc hoa văn tinh xảo, phảng phất như một tác phẩm nghệ thuật. Bên cạnh xe ngựa, năm cái lều lớn được xếp hàng ngay ngắn, mỗi lều đều tỏa ra khí tức cường đại, khiến người ta không dám lại gần. Năm cái lều này là nơi ở của Đông Phương Bất Bại, Huyền Chân Thất Tử, Linh Vân Ngũ Tử, Hùng Bá và hai vị trưởng lão của Lăng gia. Bốn người dừng bước chân trước xe ngựa. Lăng Mục cung kính hô vào trong xe ngựa: “Thiếu chủ, thuộc hạ Lăng Mục có việc muốn bẩm báo.” Bang! Cửa xe từ từ mở ra, một thiếu niên anh tuấn nhẹ nhàng bước ra, phía sau là hai thiếu nữ xinh đẹp theo sát. Triệu Dao Nhi mở to mắt, con mắt chăm chú nhìn vào thiếu niên bước ra từ trong xe ngựa, phảng phất như sợ bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào. Thiếu niên này có khuôn mặt tuấn tú, khí vũ hiên ngang, đôi mắt sáng tựa như có thể nhìn thấu vạn vật, toàn thân áo trắng tinh hơn tuyết, phảng phất như Tiên Nhân từ trong tranh bước ra. Đặc biệt là sự tự tin và ung dung trong mắt hắn, càng khiến cho người ta không khỏi mê mẩn. Hai thiếu nữ đứng phía sau thiếu niên, một người áo xanh bồng bềnh, thanh tú nhẹ nhàng, dịu dàng như nước mùa xuân; người còn lại mặc đồ đỏ rực như lửa, mắt ngọc mày ngài, rực rỡ như đóa hoa mùa hạ. Ánh mắt các nàng sáng ngời, khí tức thâm trầm, hiển nhiên đều là người tu luyện có thực lực phi phàm. “Thiếu chủ.” Lăng Mục nhìn thấy Lăng Vũ xuất hiện, vội vàng cung kính hành lễ, ân cần hỏi han. Ánh mắt Lăng Vũ rơi vào Ngân Lang Vương bên cạnh Lăng Mục, trong mắt lộ chút hiếu kỳ, rồi lại hiện lên một tia kinh hỉ. Mặt lộ vẻ mỉm cười, nhẹ giọng nói với hai vị trưởng lão Lăng gia: “Mục trưởng lão, không tệ! Vậy mà mang đến cho ta một Khiếu Nguyệt Thiên Lang. Vất vả hai vị trưởng lão rồi.” Sau đó, hắn nhẹ nhàng nâng tay phải, hướng về Lang Vương màu bạc chụp tới. Một lực hút lớn mạnh tóm lấy Lang Vương màu bạc, phảng phất như diều hâu bắt gà con vậy, dễ dàng bắt được Lang Vương vào bên người. Lăng Vũ vừa nãy đã dùng hệ thống kiểm tra con Lang Vương màu bạc này. Mặc dù tu vi chỉ mới nửa bước Yêu Vương, nhưng nó lại là một con Lang Vương có huyết mạch Khiếu Nguyệt Thiên Lang. Theo hệ thống, Khiếu Nguyệt Thiên Lang là tiên thú, khi trưởng thành đến cực hạn có thể nuốt chửng Chân Tiên. Điều này khiến hắn vô cùng cao hứng, dù sói vương này huyết mạch không tinh khiết, nhưng hắn có thể từ từ bồi dưỡng nó mà. Lúc này, Lang Vương màu bạc nhìn thấy Lăng Vũ, không khỏi run lên một hồi, trong lòng kinh dị không thôi. Mang huyết mạch Khiếu Nguyệt Thiên Lang, bản năng của nó mách bảo Lăng Vũ phát ra khí tức vừa cường đại lại cao quý, khiến nó sinh lòng kính sợ. Quá kinh khủng! Thiếu niên này quá kinh khủng! Chắc chắn khủng bố hơn hai lão già Võ Vương ra tay với nó trước đây. Trên đời sao lại có thiếu niên đáng sợ như vậy chứ! Ô ô ô! Ta muốn về nhà! “Tiểu Bạch sói, về sau ngươi cứ đi theo bên cạnh ta, làm thú cưng vậy.” Lăng Vũ vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch sói, nhẹ nhàng nói. Tiên khí Trường Sinh thể nội, theo tay Lăng Vũ truyền vào thân sói Tiểu Bạch, ngay lập tức thương thế trong người Bạch Lang toàn bộ chữa khỏi. Mà lại cỗ tiên khí đó còn không ngừng cải thiện thể chất Bạch Lang. Bề ngoài lông da càng thêm trắng bạc, huyết mạch chi lực cũng mạnh mẽ hơn không ít. Yêu lực trong người nó vậy mà cũng kỳ dị biến mất, thay vào đó một cỗ lực lượng xuất hiện từ trong sâu thẳm thần hồn nó, sức mạnh thần hồn này khiến nó không thể có chút lòng phản kháng nào. Lang Vương cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, trong lòng rối bời. Nó không biết đây là cơ duyên hay là tai họa. Một mặt, nó trở thành thú cưng của Lăng Vũ, đã mất đi tự do, điều này làm nó đau khổ. Mặt khác, thực lực và địa vị của Lăng Vũ cao như vậy, lại còn có thể chiết xuất huyết mạch của nó, theo hắn có lẽ có thể khiến nó đạt được nhiều tài nguyên hơn, tăng lên thực lực của nó. “Xem sói con màu bạc kỹ quá đi! Thiếu gia mau đặt tên cho nó đi!” Thiếu nữ áo đỏ phía sau Lăng Vũ, nhìn Lang Vương màu bạc trong tay Lăng Vũ hưng phấn nói. Lăng Vũ thuận miệng nói: “Hay là cứ gọi nó Tiểu Ngân đi! Các ngươi thấy sao Ninh Nhi?” Lang Vương nghe xong, muốn gọi hắn là Tiểu Ngân. Trong lòng nó khẽ rùng mình, ta thao! “Như vậy không được đâu! Nghe kì lạ quá, thiếu gia.” Thiếu nữ áo đỏ Di Ninh nghe Lăng Vũ đặt tên có chút lạ. Lang Vương cho Di Ninh áo đỏ ánh mắt cảm kích. “Thiếu gia, hay là gọi nó Tiểu Bạch đi!” Thanh Y Tử Huệ thấy Lang Vương này có bộ lông màu bạc, liền mở miệng nói. Lăng Vũ cười cười, suy tư một lát, nhìn Tử Huệ nói: “Vậy thì nghe theo ý ngươi, gọi nó Tiểu Bạch đi! Cái tên này xác thực hợp với nó hơn.” Lang Vương nghe được bọn họ gọi mình là “Tiểu Bạch”, tên này so với Tiểu Ngân dễ nghe hơn nhiều. Nó trao cho Tử Huệ ánh mắt cảm kích, nhất là đối với Tử Huệ áo xanh người đề nghị. Tử Huệ áo xanh cảm nhận được ánh mắt Lang Vương, trong lòng ngọt ngào, nàng mỉm cười nói với Lang Vương: “Tiểu Bạch, ngươi thấy cái tên này thế nào? Có phải rất thích không?” Tiểu Bạch khẽ gật đầu, mặc dù trong lòng nó vẫn có chút xoắn xuýt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận