Triệu Hoán Vạn Giới Thần Ma Tranh Bá

Chương 59 đến Chiến Thánh ngoài bí cảnh —— Triều Dương Đảo......

Chương 59 đến Chiến Thánh ngoài bí cảnh —— Đảo Triều Dương...... Di Tuyết đi lại nhẹ nhàng, mang theo một tia giả vờ giận dữ, đi đến trước mặt Di Ninh, duỗi ra ngón tay thon dài, nhẹ nhàng gõ lên trán Di Ninh một cái. “Ngươi cô bé này, hỏi nhiều như vậy làm gì a? Mị Nhi tỷ tỷ của ngươi lúc nào cũng rất xinh đẹp mà.” Trong giọng nói của nàng, vừa có trách cứ, lại không thiếu sự cưng chiều. Di Ninh bị cái gõ nhẹ bất ngờ làm cho có chút ngơ ngác, nàng xoa xoa trán, miệng nhỏ hơi bĩu ra, giọng nói mang vẻ một tia ủy khuất: “Ta chỉ là hiếu kỳ thôi mà,......” Giọng của nàng càng lúc càng nhỏ, rõ ràng là có chút hối hận vì sự lỗ mãng của mình. Hồ Mị Nhi cảm kích nhìn Di Tuyết một chút, bày tỏ sự cảm tạ với hành động giải vây cho nàng. Nàng biết, Di Tuyết làm như vậy để tránh cho tràng diện trở nên khó xử. Lúc này, Tử Huệ cùng Hàn Mai nhìn Di Ninh đang ở đó nhỏ giọng lầm bầm, không nhịn được bật cười. Các nàng đều biết, Di Ninh đối với tỷ tỷ này có thể nói là vừa kính vừa sợ. Dù sao, Di Tuyết trong năm tỷ muội các nàng, luôn nổi tiếng với sự điềm tĩnh và thông minh, khiến cho người khác không khỏi nảy sinh lòng kính trọng. Lăng Vũ thấy năm cô gái này, tâm tình vui vẻ nói: “Tốt rồi! Các ngươi đều tới rồi, ta có quà muốn tặng cho các ngươi.” Nghe vậy, năm người đều lộ vẻ mặt kinh hỉ, cùng nhau tiến đến trước mặt Lăng Vũ. Các nàng tò mò suy đoán, thiếu gia của các nàng sẽ cho các nàng món quà gì. Lăng Vũ nhìn các nàng, mỉm cười nói: “Những món quà này là ta đặc biệt chuẩn bị cho các ngươi, các ngươi nhất định sẽ thích.” Hắn vừa nói, vừa lấy ra từ trong ngực năm chiếc túi chứa đồ, lần lượt đưa cho các nàng. Năm người lần lượt mở túi chứa đồ, Di Tuyết, Di Ninh, Tử Huệ cùng Hàn Mai trong túi chứa đồ đều có một bản công pháp Thánh cấp và một bộ nội y Hoàng cấp. Công pháp Thánh cấp đương nhiên làm cho các nàng mừng rỡ như điên, còn bộ nội y Hoàng cấp kia thì lại khiến các nàng mặt đỏ tới mang tai. Mà trong túi chứa đồ dành cho Hồ Mị Nhi thì lại là cây Phượng Lai Cầm Vương Khí đỉnh cấp cùng một đôi tất chân hiện đại. Hồ Mị Nhi nhìn đôi tất chân này một cách tỉ mỉ, nàng chưa bao giờ thấy loại vật này. Lăng Vũ thấy mọi người đều rất vui, trong lòng cũng tràn đầy thỏa mãn....... Ba ngày sau, Lăng Vũ dẫn đầu chiến hạm cuối cùng cũng đến hòn đảo gần bí cảnh Chiến Thánh nhất—— Đảo Triều Dương. Hòn đảo này với hoàn cảnh địa lý đặc biệt, bị một thế lực có tên Triều Dương Hầu Quốc thống trị. Triều Dương Hầu Quốc, là một trong những thế lực phụ thuộc của Đại Sở hoàng triều, thực lực cũng không mạnh. Hòn đảo này cũng không phải là nơi phồn vinh, trước kia, có thể nói là một mảnh đất cằn cỗi sỏi đá. Thế nhưng, kể từ khi bí cảnh Chiến Thánh mở ra, vùng đất này đã có những biến đổi long trời lở đất. Hiện tại, trên hòn đảo tụ tập rất đông cao thủ. Võ tướng vốn hiếm thấy thì bây giờ khắp nơi có thể thấy được, và thỉnh thoảng có thể gặp được Võ Tôn cảnh giới cao hơn lăng không, thậm chí còn có cơ hội gặp được cao thủ tuyệt thế Bất Diệt Võ Vương như vậy. Oanh! Trong tiếng oanh minh, chiến hạm của Lăng Vũ vững vàng dừng lại tại bờ biển đảo Triều Dương. Theo chiến hạm dừng lại, cửa khoang từ từ mở ra, đoàn người Lăng Vũ bước đi vững vàng, từ trên chiến hạm đi xuống. Lăng Vũ nhìn hòn đảo trước mắt, như có điều suy nghĩ nói: “Đây chính là đảo Triều Dương, có chút tương tự với tam vực chi địa trước kia.” Tiếp đó, hắn gọi đoàn người bên cạnh: “Đi thôi, chúng ta vào thành!” Vừa nói, hắn thu chiếc chiến hạm màu bạc kia vào không gian. Bọn họ trên đường tới đã tìm hiểu được, trên bờ biển Triều Dương đã xây dựng một tòa thành tên là Thiên Hải Thành. Hiện tại, tòa thành này không thể nghi ngờ là nơi phồn hoa nhất trên bờ biển quanh đảo Triều Dương, thu hút vô số võ giả từ khắp nơi đến. Cứ như vậy, đoàn người Lăng Vũ bắt đầu tiến về phía Thiên Hải Thành. Trên đường đi, bọn họ cảm nhận được khí tức của người tu luyện từ khắp nơi của Đại Sở, thậm chí còn có không ít khí tức dị vực. Nhưng phần lớn trong những khí tức này tu vi cũng không mạnh. Bọn họ cũng không gây sự chú ý cho đoàn người Lăng Vũ, mà những người kia nhìn thấy mấy chục ngự lâm quân phía sau Lăng Vũ, cũng khôn ngoan chọn cách né tránh, biết rõ đoàn người Lăng Vũ không phải là những kẻ bọn họ có thể tùy tiện trêu chọc. Trải qua một quãng đường đi bộ, đoàn người Lăng Vũ cuối cùng cũng đến trước cửa thành Thiên Hải Thành. Có thể thấy rằng Thiên Hải Thành này trước đây cũng không giàu có cường thịnh gì, cửa thành được xây không cao lớn. Nhưng bây giờ thì lại vô cùng náo nhiệt, võ giả tấp nập. Bước vào Thiên Hải Thành, cảnh tượng chợ búa phồn hoa làm cho năm vị thị nữ bên cạnh Lăng Vũ mắt tỏa sáng. “Thiếu chủ, chúng ta có thể đi dạo một vòng trong tòa thành này không?” Năm vị thị nữ nhìn Lăng Vũ, trong mắt mang theo ánh mắt chờ mong và cầu xin. Lăng Vũ nhìn ánh mắt của năm vị thị nữ, mỉm cười, khẽ gật đầu: “Được thôi, chúng ta nhân cơ hội này, đi dạo một vòng Thiên Hải Thành cho thỏa thích.” Sau đó, quay người lại nói với Linh Kiếm Tử, Linh Vân Tử và phó thống lĩnh ngự lâm quân Ngụy Lương: “Linh Kiếm Tử cung phụng cùng Lăng Nhất năm người đi dạo chơi Thiên Hải Thành cùng chúng ta, Linh Vân Tử cung phụng cùng Ngụy Thống lĩnh hai người các ngươi hãy dẫn theo cấp dưới đi tìm một chỗ ở đi.” “Vâng, công tử!” Linh Kiếm Tử, Linh Vân Tử và Ngụy Lương nghe vậy, đồng loạt đáp ứng. Sau đó mỗi người tự chuẩn bị, chia nhau hành động, vừa chuẩn bị lên đường, vừa tìm chỗ ở thích hợp. Khi vừa bắt đầu đặt chân vào bí cảnh Chiến Thánh, Lăng Vũ đã ra lệnh đặc biệt cho những thuộc hạ đông đảo của mình. Hắn bảo bọn họ, trong thời gian ở bên ngoài, chỉ cần gọi hắn là “công tử”, không cần dùng kính xưng “Vương Thượng” này. Điều này vừa giúp che giấu thân phận thật của hắn, lại có thể tránh gây ra những hỗn loạn và phiền phức không cần thiết. Cứ như vậy, một nhóm sáu người của Lăng Vũ bắt đầu đi dạo trong Thiên Hải Thành, bên trong Thiên Hải Thành lúc này hai bên đường phố, cửa hàng san sát nhau, các hàng quán ven đường cũng chen chúc chật ních. “Thật là náo nhiệt a!” Di Ninh không kìm được cảm thán, nàng đứng trên đường phố, ánh mắt nhìn khắp nơi, toàn là tiếng cười nói vui vẻ, cảnh tượng phồn hoa khác thường. Nàng quay đầu nhìn sang Tử Huệ bên cạnh, thấy nàng cũng đang ngạc nhiên nhìn xung quanh, trong mắt ánh lên sự hiếu kỳ và mong đợi. “Nhà cửa xung quanh, đều là những lầu nhỏ màu trắng, thật đẹp!” Tử Huệ không khỏi kinh ngạc thán phục, chỉ vào khu kiến trúc cách đó không xa, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng. Di Ninh nhìn theo ngón tay của nàng, quả nhiên, từng dãy lầu nhỏ màu trắng dưới ánh mặt trời rạng rỡ, như một chốn mộng ảo. Nàng cười gật đầu: “Đúng vậy, thật sự rất đẹp!” Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng nhau cất bước đi vào khu vực tiểu thương. Các nàng luồn lách trong đám người chen chúc, nhìn từng gian hàng bày đủ các loại tài nguyên tu luyện, trong mắt ánh lên vẻ hiếu kỳ và vui sướng. Di Tuyết và Hàn Mai cũng lần lượt tiến đến từng gian hàng nhỏ. Di Tuyết tay cầm chặt một bản danh sách, nàng luôn là trợ thủ đắc lực bên cạnh Lăng Vũ, danh sách này là để chuẩn bị vật tư cho bọn họ khi bước chân vào bí cảnh Chiến Thánh. Còn Hàn Mai vừa liếc nhìn các loại tài nguyên tu luyện trên quầy hàng, vừa tò mò hỏi Di Tuyết: “Tiểu Tuyết, danh sách này là do ngươi sắp xếp sao? Thật là kỹ càng cẩn thận a!” Di Tuyết cười đáp: “Đúng vậy, đây là danh sách những vật phẩm cần thiết cho mọi người trong đoàn, là chỗ hàng cần thiết.” Hàn Mai giơ ngón cái lên với Di Tuyết, tán thán: “Ngươi đúng là quản gia tốt của thiếu gia!” Di Tuyết chỉ cười với Hàn Mai, rồi lại tập trung vào việc thu thập vật phẩm, tiếp tục chuẩn bị vật tư cho hành trình đến bí cảnh Chiến Thánh. Lăng Vũ nhìn bốn cô gái bận rộn, trong mắt tràn đầy ý cười ấm áp. Hắn tin tưởng vào năng lực của các nàng, hiện tại các nàng đều đã là cao thủ cảnh giới Võ Tôn, trong thành Thiên Hải này chưa có ai có thể đe dọa đến an toàn của các nàng. Mặc dù vậy, cẩn thận như Lăng Vũ vẫn quyết định cho Lăng Nhất cùng tùy tùng đi theo bảo vệ các nàng, để bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận