Triệu Hoán Vạn Giới Thần Ma Tranh Bá

Chương 164 Lăng Vũ phân thân hiện!......

Chương 164 Lăng Vũ phân thân hiện!......Khí tức của Vương Trọng lập tức tăng vọt, trong nháy mắt quanh thân được bao phủ bởi một tầng quang mang màu vàng, cỗ bất hủ chi lực kia từ trong cơ thể hắn tuôn ra như hồng thủy, làm không khí chung quanh đều khuấy động nhộn nhạo thành từng lớp gợn sóng. “Vạn trượng chưởng! Trấn áp!” Thanh âm của Vương Trọng vang vọng toàn bộ Nam Cung Phủ. Lập tức, một cái cự chưởng ngàn trượng xuất hiện lần nữa trên không trung, lần này cự chưởng so với khi trước đánh về phía Nam Cung Văn Thiên lộ ra càng thêm uy mãnh, lực lượng cũng tăng cường mấy chục lần. Lòng bàn tay bao quanh nồng đậm bất hủ Võ Hoàng chi lực. Sắc mặt của Nam Cung Huyền Lãng kịch biến, hắn nhìn cự chưởng đang trấn áp xuống như núi lớn kia, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng sâu sắc. “Không tốt! Thực lực này e là đã đạt tới Võ hoàng hậu kỳ!” “Chư vị trưởng lão, giúp ta!” “Vâng, gia chủ!” Mấy vị trưởng lão Võ Vương của Nam Cung gia cùng đáp lời. Bọn họ nhanh chóng kết ấn, truyền lực lượng của mình vào người Nam Cung Huyền Lãng. Nam Cung Huyền Lãng cảm nhận được lực lượng đến từ các trưởng lão, thân thể hắn trong nháy mắt được bao phủ bởi một tầng hào quang màu nhũ bạch. “Xanh lạnh thuẫn!” Theo Nam Cung Huyền Lãng quát khẽ, tầng hào quang màu nhũ bạch kia trong nháy mắt ngưng tụ thành một tấm chắn khổng lồ, trên tấm chắn lưu chuyển hàn quang màu xanh. Tấm chắn hình thành, làm Nam Cung Huyền Lãng cùng các trưởng lão xung quanh đều thở phào một hơi. Nhưng mà, cự chưởng của Vương Trọng đã rơi xuống như thiên thạch, áp lực như vô tận núi cao, làm hàn quang màu xanh trên xanh lạnh thuẫn cũng trở nên ảm đạm. Nam Cung Huyền Lãng cùng các trưởng lão của mình toàn lực ứng phó, sắc mặt của họ tái nhợt, mồ hôi theo trán chảy xuống, nhưng bọn họ vẫn kiên trì không ngừng, dùng hết toàn lực duy trì cho xanh lạnh thuẫn được vững vàng. “Hừ! Để cho các ngươi xem, cái gì gọi là cảnh giới viên mãn vô địch Võ Hoàng!” “Thiên Nguyên thánh quyền!” Đúng lúc này, thân hình Vương Trọng đột nhiên lóe lên, lực lượng trên nắm đấm của hắn bỗng nhiên bộc phát, một quyền như sao chổi xé rách bầu trời, đánh thẳng vào xanh lạnh thuẫn. Một quyền này, là một trong những công kích mạnh nhất của hắn, thiên Nguyên thánh quyền, là thánh cấp võ kỹ mà Phương gia chủ của Thiên Hỏa Thánh Triều ban cho hắn. Đồng tử của Nam Cung Huyền Lãng và các trưởng lão thít chặt lại, bọn họ cảm nhận được một nguy cơ chưa từng có. “Không ổn! Toàn lực ngăn cản!” Nam Cung Huyền Lãng hét lớn một tiếng, những người dáng vẻ già cả bên cạnh ông ta cũng nhao nhao bộc phát ra toàn bộ lực lượng, lực lượng của bọn họ hội tụ lên xanh lạnh thuẫn, làm cho quang mang của tấm chắn càng trở nên mãnh liệt. Ngay lúc này, thiên Nguyên thánh quyền của Vương Trọng hung hăng đánh trúng vào xanh lạnh thuẫn. Tiếng oanh minh như núi lở đất nứt, đinh tai nhức óc, khiến mọi người cảm thấy tim phổi đều chấn động. Lực lượng của thánh quyền như sóng triều vô tận, mãnh liệt đánh thẳng vào xanh lạnh thuẫn. Rốt cuộc, trong một tiếng nổ vang, quang mang của xanh lạnh thuẫn hoàn toàn tiêu tán, tấm chắn bị đánh nát, Nam Cung Huyền Lãng cùng các trưởng lão của mình bị lực lượng thánh quyền đánh trúng, thân thể bay ra như diều đứt dây, ném mạnh xuống đất. Kình quyền thừa thế đánh vào cơ thể của những người Nam Cung Huyền Lãng, họ rên rỉ đau đớn, vết thương trên người máu tươi chảy ngang. Vương Trọng đứng tại chỗ, nhìn đám người Nam Cung gia toàn bộ ngã xuống đất, trong ánh mắt lộ ra một tia lạnh nhạt. Phương Hiên đắc ý cười, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt và coi thường. Nhìn đám người Nam Cung gia ngã xuống đất, hắn thỏa mãn cười. “Ha ha ha ha! Lúc này ta xem Nam Cung gia các ngươi còn hy vọng gì!” Sau đó, Phương Hiên với vẻ mặt dâm ô đi về phía Nam Cung Văn Nhã, nhếch miệng cười tà ác. “Tiểu mỹ nữ, đêm nay ta sẽ biến nàng thành nha hoàn của ta! Ha ha ha! Ta sẽ sủng ái nàng thật tốt!” Trong mắt Nam Cung Văn Nhã lộ vẻ kiên quyết, lạnh lùng nói: “Ta cho dù có chết, cũng sẽ không trở thành nha hoàn của ngươi!” Vừa dứt lời, nàng mở bừng mắt, khí thế quanh thân đột biến. Nội lực trong cơ thể cấp tốc hội tụ, theo một tiếng kiếm minh thanh thúy. “Thanh vân kiếm quyết!” Kiếm quang như luyện, mang theo một luồng khí tức nhẹ nhàng phiêu dật, công kích Phương Hiên. “Làm càn!” Vương Trọng gầm thét một tiếng, vận dụng bất hủ chi lực trong nháy mắt ép vỡ chiêu kiếm của Nam Cung Văn Nhã, thế công của nàng như bị gió thổi tan khói nhẹ, trong nháy mắt tiêu tán. Thân thể Nam Cung Văn Nhã run lên, bị lực lượng cường đại ép đến không đứng dậy nổi, khóe miệng tràn ra máu tươi. Trong mắt Nam Cung Văn Nhã hiện lên một tia đau khổ, nàng cắn chặt răng, cố hết sức nhịn xuống cơn ho khan. Lực lượng của Vương Trọng vô cùng cường đại, thân thể nàng dường như bị chùy nặng liên tục đánh trúng, mỗi một lần hô hấp đều trở nên dị thường khó khăn. Máu tươi theo khóe miệng nàng nhỏ xuống, nhỏ trên viên ngọc bội đang lơ lửng trước ngực nàng, nhuộm đỏ khối ngọc thạch ấm áp kia. Phương Hiên thấy hết thảy, châm chọc khiêu khích nói: “Vương Thúc, sao ngươi có thể thô bạo với nha hoàn nhỏ của ta như vậy? Đối đãi mỹ nữ thì phải ôn nhu một chút chứ, ha ha ha ha! Để ta bày cho ngươi vài cách làm chính xác!” Vừa dứt lời, hắn dương dương đắc ý đi về phía Nam Cung Văn Nhã, trong ánh mắt tràn đầy sự tà ác và trêu tức. Bước chân của hắn chậm rãi mà kiên định, như mèo đang đùa giỡn con mồi bị nhốt. Ngay trong khoảnh khắc đó, ngọc bội trước ngực Nam Cung Văn Nhã dường như hấp thụ tinh hoa trong máu tươi của nàng, đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng tôn quý vô cùng. Ánh sáng này lúc đầu yếu ớt, như mặt trời mới mọc, nhưng trong chớp mắt đã trở nên chói mắt không gì sánh được, như những ngôi sao sáng ngời, chiếu sáng toàn bộ Nam Cung Phủ. “Cái gì! Đây là bảo vật gì!” Bước chân của Phương Hiên dừng lại tại chỗ, trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc và bất an. Viên ngọc bội ban đầu vốn im lặng treo trước ngực Nam Cung Văn Nhã, giờ phút này dường như nhận được một loại lực lượng thần bí nào đó thúc đẩy, đột nhiên bay lên từ trên người nàng về phía không trung. Trên không trung, ngọc bội trong nháy mắt vỡ tan, phóng ra hào quang chói lọi, chiếu sáng cả thiên địa. Cũng ngay lúc này, mọi người chỉ thấy một bóng người chậm rãi xuất hiện từ đó, quanh người người đó được bao bọc bởi tiên khí, tựa như tiên nhân giáng thế. Người kia có khí chất siêu nhiên, lực lượng khí vận bao quanh lấy hắn, càng tăng thêm khí thế cao quý. Chỉ trong giây lát, thân ảnh thần bí đó dần dần trở nên rõ ràng. Ánh mắt của mọi người tập trung, chỉ thấy một thanh niên, mặt mũi tuấn tú khác thường, giữa lông mày vẽ một đóa ngọn lửa màu tím sống động như thật. Sự xuất hiện của thanh niên này xua tan đi màn sương mù trong lòng Nam Cung Văn Nhã, khiến nàng dâng lên một cảm giác an toàn vô tận. Tim nàng đập nhanh hơn, trong mắt ánh lên một vẻ ngạc nhiên. Đó là biểu ca của nàng —— Lăng Vũ! Hóa ra, ngọc bội kia là biểu ca Lăng Vũ đưa cho để bảo vệ nàng, để nàng tùy thời mang theo. Vương Trọng và Phương Hiên thì cảm nhận được một áp lực, khí tức của Lăng Vũ quá đỗi cường đại và thần bí. Vương Trọng không đợi Phương Hiên mở miệng, liền sốt ruột hỏi: “Ngươi là ai?” Hắn cảm nhận được áp lực quá lớn mà Lăng Vũ mang lại cho hắn, trong lòng hiểu rõ, thực lực của thanh niên này vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Lăng Vũ không trả lời, chỉ nhàn nhạt liếc qua Vương Trọng một cái. Nhưng chỉ một cái liếc nhìn đó, cũng đã khiến trong lòng Vương Trọng chấn động mạnh, dường như bị một lực lượng cường đại áp bức. Tiếp đó, Lăng Vũ chuyển ánh mắt sang Nam Cung Văn Nhã, trong mắt lộ ra một vòng lo lắng sâu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận