Triệu Hoán Vạn Giới Thần Ma Tranh Bá

Chương 177 đồ diệt hai âm......

Chương 177 tiêu diệt hai tên âm... Trong chớp mắt, ba người đã giao chiến cùng nhau. Âm Nhất và Âm Nhị liên thủ, kiếm khí đao mang giăng khắp nơi, định đột phá phòng tuyến của Đông Phương Bất Bại. Thế công của bọn chúng như bão tố, nhưng Đông Phương Bất Bại lại vững như bàn thạch, nàng dùng ngân châm vẽ ra trên không trung từng đạo quỹ tích quỷ dị, mỗi lần đều có thể đánh trúng nhược điểm của Âm Nhất và Âm Nhị. "Tuyệt âm đâm!" Âm Nhất giận dữ hét, thế kiếm trở nên càng thêm tàn nhẫn. Ngưng tụ nội lực toàn thân, một kiếm đâm vào yếu huyệt của Đông Phương Bất Bại. Nhưng ngay khi kiếm quang sắp chạm đến Đông Phương Bất Bại, thân hình nàng chợt lóe, như làn khói nhẹ biến mất tại chỗ. Âm Nhất đâm hụt một kiếm, trong lòng giật mình, lập tức thu kiếm về phòng thủ. Đúng lúc này, hắn cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương từ sau lưng ập tới. Bản năng quay người múa kiếm, hắn lại phát hiện bóng dáng Đông Phương Bất Bại lần nữa biến mất. "Ngươi là yêu thuật gì?" Âm Nhất kinh hãi, công kích của hắn không chỉ không làm hại được Đông Phương Bất Bại, mà ngược lại khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh. Đông Phương Bất Bại cười khẩy, ngân châm bắn ra tứ phía, như mưa sao băng, khiến người ta không kịp nhìn. "Âm hồn trảm!" Âm Nhị thấy thế, trong lòng cũng căng thẳng, lập tức xông về phía trước. Đao trong tay trong chớp mắt ngưng tụ, một đạo đao khí bá đạo như tên bắn phá không gian, nhắm thẳng vào ngân châm của Đông Phương Bất Bại! Đối mặt công kích mãnh liệt của Âm Nhị, Đông Phương Bất Bại vẫn ung dung không vội. Trong mắt nàng hiện lên một tia trêu tức, ngân châm trong tay giống như tia chớp, linh hoạt trên không trung xuyên thẳng qua, trong chớp mắt va chạm với đao mang của Âm Nhị. Đao khí và ngân châm giao phong, tựa như sao băng va vào nhau trong đêm tối, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Đao khí của Âm Nhị nhìn như vô kiên bất tồi, trước ngân châm của Đông Phương Bất Bại lại như mộng ảo tan vỡ, trong nháy mắt bị xuyên thủng. Lập tức, âm đao của Âm Nhị, tại nguồn lực lượng kia xung kích, vỡ thành mảnh nhỏ, hóa thành vô số mảnh vụn. Nguồn lực lượng kia không hề dừng lại, tiếp tục tiến lên, bay thẳng vào cánh tay Âm Nhị. Trong tiếng thét đau đớn chói tai, cánh tay của Âm Nhị bị nguồn lực lượng kia hóa thành huyết vụ. Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh, khiến người ta gần như không kịp phản ứng. "Lão nhị!" Âm Nhất kinh hãi, giọng nói đầy tuyệt vọng và giận dữ. Thấy Âm Nhị bị thương nặng, hắn không thể giữ vững bình tĩnh, cả người như con thú mất kiểm soát, liều lĩnh vung kiếm lao về phía Đông Phương Bất Bại. "Hừ! Chơi chán rồi! Các ngươi nên chết đi thôi!" Đông Phương Bất Bại khinh miệt cười lạnh. Đông Phương Bất Bại khẽ quát: "Lục Hợp làm một!" Trong nháy mắt, mấy cây ngân châm trống rỗng xuất hiện, mỗi cây mang vô số tơ hồng, tựa như đám bướm khát máu, uyển chuyển nhảy múa trên không trung. Những tơ hồng này như có ý thức, xen lẫn thành một mạng lưới lớn, nhanh chóng lan tràn về phía Âm Nhất và Âm Nhị. Âm Nhất và Âm Nhị chứng kiến cảnh kinh người này, lòng không khỏi rùng mình. "Song quỷ phá thiên!" Âm Nhất và Âm Nhị đồng loạt gầm lên, thân thể trong chớp mắt phóng xuất toàn bộ lực lượng. Ngay sau đó, bầu trời tối sầm, mây đen trong nháy mắt ngưng tụ, hai con quỷ khổng lồ màu đen cao ngàn mét đột ngột xuất hiện trên không trung. Thân ảnh của chúng hùng vĩ khiến người ta kinh sợ, tựa như Ma Thần từ địa ngục sâu thẳm, vừa thức tỉnh từ giấc ngủ dài vô tận. Mắt chúng lóe lên U Minh chi quang, một loại ánh sáng có thể nuốt chửng tất cả, hung ác và kiên quyết, dường như nhìn thấu mọi trở ngại, phá hủy mọi chướng ngại. Âm Nhất và Âm Nhị đứng sau hai con quỷ khổng lồ này, sức mạnh của bọn chúng hòa làm một, bọn chúng không còn là cá thể riêng lẻ, mà cùng hai con quỷ khổng lồ tạo thành một thực thể sức mạnh không thể cản phá. "Phá!" Theo một tiếng ra lệnh, hai con quỷ với khí thế không thể cản phá lao vào mạng lưới tơ hồng. Oanh! Tiếng nổ đinh tai nhức óc, vang vọng khắp hoàng cung, phảng phất như trời long đất lở. Hai con quỷ hung hăng đâm vào mạng tơ hồng, trong nháy mắt phát ra sóng xung kích năng lượng mãnh liệt. Trong tiếng va chạm kinh thiên động địa, mạng lưới tơ hồng có vẻ như vô kiên bất tồi rốt cuộc không chịu nổi xung kích từ hai con quỷ và lực lượng dung hợp của chúng, bắt đầu xuất hiện từng vết nứt lớn. Các vết nứt này lan ra rất nhanh, như mạng nhện, không ngừng mở rộng, cuối cùng, trong một tiếng nổ long trời lở đất, toàn bộ mạng lưới bị phá hủy hoàn toàn. Tơ hồng tung tóe khắp trời. "Ha ha ha ha! Yêu nữ, xem ngươi còn có thủ đoạn gì nữa? Chịu chết đi!" Hai con quỷ gào lên đầy đắc ý. Nhưng Đông Phương Bất Bại thấy tất cả điều này, mặt không chút gợn sóng, trên đôi gò má xinh đẹp của nàng ngược lại lộ ra một vòng ý cười lạnh lùng. "Tụ hợp!" Theo Đông Phương Bất Bại khẽ quát, những tơ hồng rải trên trời như được đánh thức, bừng sáng hồng quang chói lọi. Chúng hóa thành vô số chùm sáng nhỏ, như cuồng phong bão táp trút xuống, tấn công trực diện vào hai con quỷ khổng lồ. "Hống hống hống hống!" Hai con quỷ khổng lồ rống lên thảm thiết, thân thể điên cuồng vặn vẹo khi bị hồng quang xâm nhập, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp bầu trời hoàng thành, khiến người ta rợn người. Cuối cùng, hai con quỷ bị tơ hồng phá hủy, và tơ hồng đó biến thành tia sáng, đồng thời xuyên thấu thân thể Âm Nhất và Âm Nhị. Dưới sự trói buộc và ăn mòn không thương tiếc của tơ hồng, hai con quỷ cuối cùng bị phá hủy hoàn toàn. Những hồng quang kia như lưỡi kiếm sắc bén, đồng thời xuyên thấu thân thể Âm Nhất và Âm Nhị. "Không!" Tiếng kêu thảm thiết của Âm Nhất và Âm Nhị xé rách bầu trời, nhưng sự chống cự cuối cùng của chúng trở nên vô lực, sau một tiếng thở dài, hình bóng của chúng hoàn toàn biến mất trong ánh hồng quang. Đông Phương Bất Bại nhìn chăm chú vào quỹ tích tan biến của Âm Nhất và Âm Nhị, vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng, trong đôi mắt băng giá ánh lên một tia khinh thường. Nàng chuyển ánh mắt về phía Sở Thiên Vũ đang đứng trên chiến đài Hoàng cấp. Toàn thân Sở Thiên Vũ run rẩy, trong lòng hắn tràn ngập sự khó tin. Hắn không thể nào ngờ được, Âm Nhất và Âm Nhị mà hắn luôn coi là trụ cột Võ Thánh cảnh giới và những người hộ đạo gần chạm đến Võ Thánh cảnh giới, lại bị đánh bại hoàn toàn trong thời gian ngắn ngủi như vậy. Đông Phương Bất Bại lần nữa ngưng tụ một sợi tơ hồng trong tay, nàng nhẹ nhàng vung cánh tay trắng như ngọc, tơ hồng trực tiếp tấn công về phía Sở Thiên Vũ. Trong mắt Sở Thiên Vũ sự sợ hãi càng sâu, hắn khàn giọng hô: "Không, không... Ta không muốn chết!" Nhìn tơ hồng nhanh chóng tới gần, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, thân thể bất giác lùi lại. Nhưng ngay khi tơ hồng sắp chạm vào người hắn, một ngọn lửa phảng phất từ sâu trong hoàng cung bùng phát, mãnh liệt lao về phía tơ hồng của Đông Phương Bất Bại. Ngọn lửa này như một con Hỏa Long đang giận dữ, mang theo khí tức hủy diệt, trong chớp mắt gây ra một cơn sóng nhiệt dữ dội trong không khí, tơ hồng công kích cũng vì thế mà bị phá hủy. Sở Thiên Vũ thấy vậy, một tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, tâm trạng căng thẳng phần nào dịu lại. Nhưng cho dù là Võ Hoàng cảnh giới, hắn cũng sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, cuối cùng vô lực ngồi phịch xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận