Triệu Hoán Vạn Giới Thần Ma Tranh Bá

Chương 204 Lăng Vũ ngọc điện giáng lâm!......

Chương 204 Lăng Vũ ngọc điện giáng lâm!......"Tiểu thư, ta chỉ sợ đã không còn sức để bảo vệ ngài! Khụ khụ khụ khụ khục!" Phong trưởng lão ho kịch liệt, máu tươi trào ra, thân thể của hắn càng thêm suy yếu, ánh mắt dần dần mê man. Mạc Lạp đau buồn đến cực điểm, lê thân thể bị thương đến bên Phong trưởng lão, nước mắt nhòe nhoẹt, kêu lên: "Phong thúc!" "Phong thúc, ngươi không thể xảy ra chuyện! Ta không cho phép ngươi rời bỏ ta." Trong giọng Mạc Lạp mang theo tiếng nấc nghẹn không thể che giấu. Phong trưởng lão chậm rãi lắc đầu, trên mặt nở một nụ cười nhợt nhạt, nhẹ nhàng nói: "Nghe được ngài gọi ta như vậy, ta đã... Đã không còn gì tiếc." Lời còn chưa dứt, ánh mắt của hắn từ từ nhắm lại, cuối cùng là không thể nói thêm một câu nào, lặng lẽ rời khỏi thế gian. Nước mắt Mạc Lạp bốc hơi trong gió lạnh, tiếng khóc của nàng vang vọng trong thung lũng hoang vu, nàng quỳ xuống bên cạnh Phong trưởng lão lạnh lẽo, nhẹ tay đặt lên vị trí trái tim ông, cố gắng níu giữ tia hơi ấm cuối cùng. Thế giới của nàng vào khoảnh khắc đó sụp đổ, nàng không muốn chấp nhận sự thật tàn nhẫn này, không muốn tin Phong trưởng lão đã rời xa nàng. Tiểu Huyên Nhi bám sát sau lưng Mạc Lạp, bộ áo da đơn sơ trên người nàng cũng rách tả tơi, gần như không che nổi thân thể. Trên người nàng đầy vết thương và vết máu, ánh mắt trống rỗng, tựa như linh hồn đã bay theo gió. Trong miệng nhỏ của nàng lẩm bẩm những lời tự trách: "Đều tại ta! Nếu không phải tại ta, tỷ tỷ Mạc Lạp đã không bị truy sát, Phong thúc thúc và những hộ vệ kia sẽ không phải chết." Mạc Lạp quay đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt non nớt mà đầy thống khổ của Tiểu Huyên Nhi, trong lòng nàng trào dâng một cảm xúc bảo vệ và an ủi. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tiểu Huyên Nhi, giọng nói ôn nhu mà kiên định: "Không, Tiểu Huyên Nhi, đó không phải lỗi của ngươi. Là đám Hắc Báo tộc ác độc sai, là bọn chúng đã làm tổn thương chúng ta." Trong mắt Tiểu Huyên Nhi hiện lên một tia hoang mang và sợ hãi, nhưng lập tức bị sự kiên định và ấm áp của Mạc Lạp xua tan. Nàng nhẹ gật đầu, dù vẫn còn mắt đẫm lệ mông lung, nhưng trong ánh mắt lại có thêm một chút kiên định. Mạc Lạp tiếp tục nói: "Tương lai ta nhất định sẽ đánh giết toàn bộ bọn chúng, báo thù rửa hận cho Phong thúc đã mất! Chúng ta phải kiên cường, vì Phong thúc, vì tất cả những người đã hy sinh vì chúng ta." Tiểu Huyên Nhi nắm chặt tay Mạc Lạp, dù nàng còn nhỏ tuổi, nhưng nàng cũng cảm nhận được quyết tâm của Mạc Lạp. Trong mắt nàng lóe lên ánh lệ, nhưng đó là sự kiên định trong nước mắt, là hy vọng vào tương lai. Nhưng mà, ngay trong thời khắc bi thương và quyết tâm xen lẫn này, một giọng nói già nua từ phía trước truyền đến, phá tan sự trầm tư của Mạc Lạp và Tiểu Huyên Nhi. "Ha ha ha ha ha! Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này!" Trong giọng nói tràn đầy sự chế giễu và đắc ý. Các nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một ánh mắt âm lãnh, lão nhân lưng còng mặt mày dữ tợn từ phía trước chậm rãi đi tới chỗ các nàng. Mỗi bước chân của hắn đều như dẫm vào tim các nàng, mang theo một uy áp vô hình. Phía sau hắn còn có hai người trung niên áo đen đi theo, hai người kia trạng thái cũng không tốt lắm, quần áo rách rưới, khóe miệng dính máu, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng cũng đã chịu trọng thương. Mặt Mạc Lạp ngưng trọng, tay nắm chặt lấy tay Tiểu Huyên Nhi run rẩy, ánh mắt nàng kiên định mà tỉnh táo. Dù trong lòng tràn đầy hận thù với địch nhân và lo lắng, nhưng nàng biết, giờ phút này, nàng nhất định phải là trụ cột của Tiểu Huyên Nhi. "Tiểu Huyên Nhi, đừng sợ," Mạc Lạp thấp giọng trấn an, "Ta sẽ bảo vệ ngươi." Tiểu Huyên Nhi cắn chặt môi, cố gắng kìm nén sự sợ hãi run rẩy. Lão nhân lưng còng đứng trước mặt các nàng, ánh mắt hắn đảo qua lại giữa Mạc Lạp và Tiểu Huyên Nhi, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt và coi thường các nàng. Hai nam tử trung niên sau lưng lão nhân thì lộ vẻ hung ác và âm trầm. Một người trong số đó lạnh lùng nói: "Trầm lão, hai con nhóc này giao cho huynh đệ chúng ta xử lý đi!" Giọng hắn trầm thấp và hung ác, tràn đầy ác ý đối với Mạc Lạp và Tiểu Huyên Nhi. Một nam tử trung niên khác cũng hùa theo: "Không sai, Trầm lão, bọn chúng đã làm tổn thương huynh đệ của ta đến mức này, ta muốn chúng trả giá đắt, để chúng sống không bằng chết!" Trầm lão đưa ánh mắt âm u về phía hai nam tử trung niên, suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: "Con nhóc Mị Xà tộc kia đối với ta còn có tác dụng, không thể giao cho các ngươi. Còn con nhóc Nhân tộc kia thì giao cho hai huynh đệ các ngươi xử lý đi!" Sau khi nghe vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên ánh mắt tham lam, "Đa tạ, Trầm lão!" bọn họ đồng thanh đáp. Mọi người đều biết, bọn họ ở Hắc Báo tộc nổi tiếng là háo sắc, nghe nói Trầm lão ban Mạc Lạp cho hai người, bọn họ đương nhiên mừng rỡ. Dù sao, Mạc Lạp tuy không đẹp bằng những nữ tử bên cạnh Lăng Vũ, nhưng phong thái xinh đẹp của nàng cũng coi là hàng đầu. Trầm lão chậm rãi gật đầu, lập tức duỗi bàn tay gầy guộc như xương khô, mang theo lực lượng kinh khủng chụp về phía Tiểu Huyên Nhi. Mạc Lạp thấy thế, lập tức chắn trước người Tiểu Huyên Nhi, quát lớn: "Đừng hòng!" Nhưng mà, lực lượng của nàng quá yếu, còn chưa kịp phản kháng đã bị khí tức từ bàn tay khô của Trầm lão khống chế, thân thể khó mà nhúc nhích. Trầm lão ném Mạc Lạp vào trước mặt hai huynh đệ kia, tiện tay túm lấy Tiểu Huyên Nhi, nhảy lên bay đi, hướng về sâu trong Vạn Thú dãy núi. "Tiểu Huyên Nhi!" Mạc Lạp không thể cử động, trong lòng kêu gào, nước mắt trào ra. "Ha ha ha, nhóc con đừng khóc! Để ta đến an ủi ngươi! Ha ha ha ha ha!" Một trong hai người trung niên cười dâm ô, đưa tay tiến đến gần Mạc Lạp. Đối mặt với hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, trong lòng Mạc Lạp dâng lên một sự tuyệt vọng và thống khổ sâu sắc. Nàng muốn kết thúc sinh mạng của mình, để tránh bị hai tên ác đồ kia làm nhơ bẩn. Nhưng, thân thể của nàng đã hoàn toàn bị khống chế, ngay cả việc tự sát đơn giản nhất cũng không thể thực hiện, chỉ có thể bất lực để nước mắt tuôn rơi. Mà hành vi của hai tên sắc đồ càng lộ rõ vẻ vô sỉ và hung tàn, tiếng cười của bọn chúng tràn đầy sự khinh miệt và đắc ý, khiến người ta căm phẫn. Trong thời khắc căng thẳng và đau khổ này, lòng Mạc Lạp tràn ngập tiếc nuối và đau thương. Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, sâu trong nội tâm tràn đầy sự áy náy. Là cảm giác áy náy vì không thể báo thù cho Phong thúc, cảm giác đau thương vì không thể cứu chữa cha, và sự lo lắng về tương lai của Tiểu Huyên Nhi. Nàng thầm nói xin lỗi, vì biết mình có lẽ không thể bảo vệ được những người mà mình yêu thương. Đúng lúc này, năm bán thánh kéo theo một điện ngọc, đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, tỏa ra uy áp kinh khủng. Hai tên trung niên vô sỉ hung tàn ngừng tay, mặt lộ vẻ âm trầm nhìn lên không trung. Mạc Lạp, cảm nhận được sự khác thường trên không, trong lòng dâng lên một tia hy vọng, "Đó là... Có lẽ có thể giải cứu ta." "A a a! Đáng chết! Đó là thứ gì! Vậy mà lại xuất hiện vào lúc này." Một trong hai người trung niên tức giận gầm lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận