Triệu Hoán Vạn Giới Thần Ma Tranh Bá

Chương 14 Đại Sở hoàng cung

Chương 14 Đại Sở hoàng cung “Đúng rồi, Vũ Nhi. Ông nội ngươi đã xuất phát trước, từng dặn dò ta nói. Chờ khi ngươi bế quan xong đi ra, hãy đến hoàng cung một chuyến gặp bệ hạ. Nói là có chuyện muốn nhắc nhở ngươi.” Nam Cung Nhu trịnh trọng nói. “Hoàng cung? Gặp hoàng đế?” Lăng Vũ nghi hoặc, đối với vị hoàng đế này Lăng Vũ cũng không có quá nhiều cung kính. Chỉ là vào 10 năm trước, ông nội Lăng Vũ cùng hắn hạ chiếu, để Lăng Vũ cùng Bát công chúa thành hôn. “Đúng vậy, Vũ Nhi.” Lăng Vũ trầm mặc một hồi, hắn biết đây là sự sắp xếp trước của ông nội, nhất định có thâm ý khác. “Hiện tại hoàng thất đang không ổn định. Đương kim bệ hạ đang chuẩn bị lập thái tử trong số rất nhiều hoàng tử. Triều đình phong ba nổi lên, Lăng gia chúng ta ở trong năm đại gia tộc của Đại Sở, cũng khó tránh khỏi bị cuốn vào vòng xoáy phong ba. Mỗi một lần tranh giành hoàng vị đều sẽ gây nên chấn động lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút liền sẽ rơi xuống vực sâu a!” Nam Cung Nhu cảm thán nói. Lập tức lại tự tin bá đạo nói ra. “Con trai! Con cứ yên tâm, mặc kệ ai làm hoàng đế, cũng sẽ không ảnh hưởng đến con. Con thế nhưng là con trai bảo bối của ta mà. Nếu ai dám có ý đồ với con, bất kể là ai, ta đều tuyệt đối không để cho hắn được yên. Hừ!” “Vâng, mẫu thân. Con cũng sẽ cố gắng tu luyện để tăng thực lực lên. Để bảo vệ gia tộc.” Lăng Vũ cảm kích nhìn mẫu thân, nói như thề. Nam Cung Nhu thâm tình nhìn nhi tử, trong lòng tràn đầy vui mừng. Nàng biết, Lăng Vũ đã trưởng thành, có lý tưởng và sự truy cầu của riêng mình. “Đúng rồi, Vũ Nhi. Khi con từ hoàng cung trở về thì hãy ghé nhà ông ngoại con một chuyến. Ông ngoại con cũng rất nhớ con.” Nam Cung Nhu vừa cười vừa nói. “Tốt, vậy con sẽ chuẩn bị để đến hoàng cung.” Lăng Vũ nhẹ gật đầu. Trước khi đi nói một câu. “Mẫu thân, nhớ chuẩn bị cho con bốn mươi chín thanh phi kiếm, toàn bộ đều là Vương cấp là được, không cần cấp bậc quá cao.” Nói xong Lăng Vũ nhanh như chớp liền đi ra tiền đường, chuẩn bị đến hoàng cung. “Cái gì? 49 thanh Phi Kiếm Vương Cấp?” Nam Cung Nhu mặt không biểu tình. Tiểu tử này ngày càng khoa trương, một hơi đã muốn 49 thanh. Nhưng nàng vẫn lắc đầu, bắt đầu chuẩn bị bốn mươi chín thanh Phi Kiếm Vương Cấp mà nhi tử cần. Nam Cung Nhu nhanh chóng liên hệ với các Luyện Khí sư trong gia tộc, truyền đạt yêu cầu của Lăng Vũ. Các Luyện Khí sư đều hành động, thu gom các vật liệu quý hiếm mà gia tộc có, bắt đầu luyện chế phi kiếm cho Lăng Vũ. Mấy canh giờ sau, Lăng Vũ bước trên con đường tiến về hoàng cung. Đây là lần đầu tiên Lăng Vũ đến hoàng cung. Lăng Vũ nhìn hoàng cung nguy nga trước mắt, trong lòng không khỏi sinh ra một tia hiếu kỳ. Hắn biết, trong tòa hoàng cung này là nơi ở của người thống trị tối cao của quốc gia này, cùng vô số người tu hành có thực lực cường đại. Đến trước cửa cung, là một loạt các dũng sĩ mặc áo giáp bạc, những người này thấp nhất cũng đạt tới cảnh giới võ tướng, người dẫn đầu lại đạt tới Võ Tôn cảnh giới đại viên mãn. Thị vệ đầu lĩnh gặp một người mặc áo trắng, mang đến cho người ta cảm giác tươi mát thoát tục. Tuổi tác chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đang ở độ tuổi thanh xuân, triều khí hăng hái. Thần thái của hắn sáng ngời, ánh mắt có thần, tựa hồ có thể nhìn rõ lòng người. Khí chất tao nhã, bước đi nhẹ nhàng, giống như một tiên nhân chuyển thế vậy. Thị vệ trưởng có thể biết thiếu niên này có thân phận không tầm thường, liền vội vàng tiến lên, cung kính lên tiếng. “Xin hỏi, công tử là người của nhà nào vậy? Đến hoàng cung có việc gì? Phía trước là trọng địa của hoàng cung, nếu công tử không có việc gì thì xin đừng đến gần.” Lăng Vũ thần thái tự nhiên, mỉm cười đáp lại: “Thị vệ trưởng, ta là công tử Lăng Vũ của phủ đại tướng quân, đến đây bái kiến bệ hạ, xin thị vệ trưởng đi bẩm báo.” Thị vệ trưởng nghe Lăng Vũ nói là người của phủ tướng quân, trên mặt càng thêm tôn kính, lần nữa hành lễ nói: “Nguyên lai là Lăng Vũ thế tử của phủ tướng quân, thất kính thất kính. Ta sẽ cho người đi thông báo ngay, xin ngài hãy đợi một lát.” “Đi đi!” Lăng Vũ gật đầu mỉm cười. Sau một hồi lâu, một lão thái giám đi đến. Lão thái giám bước đi tập tễnh đi tới, mặc cung phục màu xanh đậm, vạt áo dài quét đất, có thêu hoa văn kim tuyến lộ ra vẻ tôn quý và trang nhã. Tr·ê·n mặt ông những nếp nhăn đan xen, hai mắt sâu thẳm, nội khí thu liễm, để lộ vẻ tang thương và mưu trí. Tay cầm một cây phất trần, nhẹ nhàng phẩy, tựa hồ đang cảm giác khí tức xung quanh. "Ân? Lão thái giám này thực lực không đơn giản." Lăng Vũ nhìn về phía lão thái giám, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, hắn cảm thấy rất hứng thú với thực lực của lão thái giám. “Hệ thống xem bảng thuộc tính của lão thái giám.” Lăng Vũ hỏi hệ thống trong thế giới tinh thần. Hệ thống hưởng ứng thỉnh cầu của Lăng Vũ, lập tức cho thấy bảng thông tin của lão thái giám: “Nhân vật: Trần Tuyên Chủng tộc: Nhân tộc Tuổi tác: 668 tuổi Thực lực: nửa bước Võ Hoàng cảnh giới Chức vụ: thái giám thân cận của đương kim Đại Sở hoàng đế. Độ thiện cảm: 30.” “Trần Tuyên, nửa bước Võ Hoàng cảnh giới. Thực lực quả nhiên không tệ. Một thái giám thân cận cũng đã đạt tới nửa bước Võ Hoàng cảnh giới, hoàng cung này quả là nước sâu.” Lăng Vũ xem xong bảng thì thầm. Rất nhanh lão thái giám đến gần Lăng Vũ, nhìn Lăng Vũ một cái, cũng có vẻ kinh ngạc. Không thể nhìn thấu tu vi cảnh giới của Lăng Vũ, điều này khiến hắn hết sức kinh ngạc. Lăng Vũ do nguyên nhân của hệ thống, chỉ cần bản thân hắn không lộ tu vi ra thì người ngoài căn bản không thể nhìn ra được. Rất nhanh lão thái giám đến gần Lăng Vũ, nhìn Lăng Vũ một cái, cũng hiện lên vẻ kinh sợ. Không thể nhìn thấu tu vi của Lăng Vũ. Trong lòng ông thầm cảnh giác, Lăng gia là thế gia tướng quân, gia chủ đời đầu chấn vương — Lăng Chấn Thiên, từng có thể lấy nửa bước Võ Hoàng cảnh giới mà nghịch phạt được đại năng Võ Hoàng ba tầng. Bây giờ tu vi đột phá đến Võ Hoàng chi cảnh, thực lực càng khó lường. Con trai của ông ta là chinh Bắc đại tướng quân Lăng Thiên, nghe nói cũng tu luyện đến Võ Vương đại viên mãn, sắp đến nửa bước Võ Hoàng cảnh giới. Mà cháu trai Lăng Vũ này cũng nghịch thiên như vậy. Quả nhiên trong Lăng gia không có một ai đơn giản. Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói với Lăng Vũ: “Nghe nói Lăng Vũ thiếu chủ có thiên phú xuất chúng, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.” Lăng Vũ nhìn lão thái giám, khẽ cười nói: “Công công quá khen rồi, ta còn trẻ chỉ là những hư danh bên ngoài thôi, không đáng kể.” “Ha ha ha, công tử quá khiêm tốn.” Lão thái giám thấy Lăng Vũ không kiêu không nóng vội, càng thêm kiêng kỵ. “Lăng thiếu chủ, mời đi theo ta, bệ hạ đã chờ đợi thiếu chủ từ lâu.” Lão thái giám cung kính nói. Lăng Vũ nhẹ gật đầu, đi theo lão thái giám. Trên đoạn đường này lão thái giám trước sau đều duy trì vẻ khiêm tốn và tôn trọng. Bọn họ xuyên qua từng tòa cung điện hùng vĩ, đi vào một khu vườn hoa yên tĩnh. Trong hoa viên có những kỳ hoa dị thảo, cổ thụ che trời, cho người ta cảm giác yên bình hòa ái. Lão thái giám dừng bước, quay người nói với Lăng Vũ: “Lăng thiếu chủ, đây là vườn hoa mà hoàng thượng thích nhất, bình thường rất ít người đến quấy rầy. Hoàng thượng ở bên trong chờ ngài, xin mời đi theo ta.” Lăng Vũ đi theo lão thái giám vào vườn hoa, chỉ thấy ở nơi sâu trong vườn hoa, một nam tử trung niên uy nghiêm ngồi trên long ỷ, khuôn mặt anh tuấn, quý khí ngời ngời. Nhìn bên ngoài thì hòa ái dễ gần, nhưng lại không mất uy nghiêm. Ánh mắt của hắn kiên định và quả cảm, từng cử chỉ đều cho thấy một vị đế vương đã trưởng thành. Hắn chính là đương kim Đại Sở hoàng đế Sở Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận