Triệu Hoán Vạn Giới Thần Ma Tranh Bá

Chương 227 kinh khủng ám huyết cấm khu......

Chương 227: Vùng cấm ám huyết kinh khủng... Trong vùng cấm ám huyết tối đen như mực, Lăng Vũ cùng Tử Mâu bước đi giữa khí tức huyết sát nồng đậm, xung quanh là vô số vong linh ám huyết gào thét, rú rít. Những vong linh này, dù là kẻ yếu nhất cũng đã ở cảnh giới Võ Vương du tẩu, và khi bọn hắn càng tiến sâu vào trung tâm, tu vi của vong linh ám huyết càng tăng lên, trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ thấy lúc này, mấy trăm vong linh ám huyết cảnh giới Võ Thánh như cơn bão màu đen, sôi trào dữ dội cuốn về phía bọn họ, mỗi một kẻ đều giống như sứ giả Địa Ngục, trong mắt lóe lên hung quang khát máu. Nhưng, đối diện với một mảng vong linh ám huyết hung mãnh đen nghịt này, Tử Mâu tiến lên một bước, hai tay nhanh chóng kết ấn, một luồng hào quang màu tím mạnh mẽ tựa tinh quang rực rỡ từ trong cơ thể nàng phun ra, xông thẳng lên trời. “Tử Cực Thần Quang —— Phá Diệt!” Tử Mâu cất giọng thanh lãnh mà kiên định, theo lời nàng vừa dứt, luồng hào quang màu tím kia trong nháy mắt hóa thành một vết nứt, năng lượng ba động cường đại làm không gian rung chuyển, trực chỉ đám vong linh ám huyết đang chen chúc lao tới. Trước khí thế kinh thiên động địa này, những vong linh ám huyết vốn đang hung hãn trong nháy mắt ngưng kết, sau đó bị luồng sức mạnh kia tàn nhẫn xé nát, tan biến trong không khí. “Đi thôi!” Lăng Vũ đưa mắt nhìn Tử Mâu dùng thần lực phá hủy vong linh trong nháy mắt, nhếch mép cười nhạt, lập tức tỉnh táo chỉ hướng chỗ sâu hơn của cấm khu. Càng tới gần trung tâm, sự hung hiểm của cấm khu ám huyết lại càng tăng lên. Khí tức huyết sát như thủy triều hung bạo, không ngừng dội thẳng vào ý chí của bọn hắn, đó là một loại lực lượng đáng sợ có thể ăn mòn tâm linh. Để chống cự sự xâm nhập của bóng tối này, Lăng Vũ lập tức khởi động tiên pháp trong cơ thể, một tầng lồng ánh sáng vô hình bảo vệ lấy hắn, ngăn cách sát khí ăn mòn. Còn Tử Mâu, quanh thân nàng lập tức tỏa ra một loạt vầng sáng màu tím cao quý và thần bí. Ngay lúc bọn họ chuẩn bị tiếp tục đi sâu vào bên trong, đột nhiên, mười vong linh ám huyết mặc áo giáp đỏ ngòm từ trong bóng tối bước ra. Những vong linh này tỏa ra khí tức cường đại cảnh giới Chuẩn Đế, ánh mắt băng lãnh, dường như không có thần trí. “Lại là mười vị vong linh cảnh giới Chuẩn Đế!” Lăng Vũ sắc mặt hơi đổi, trong mắt lóe lên một tia ngưng trọng. “Ta thật sự càng ngày càng hiếu kỳ, chỗ sâu trong cấm khu ám huyết này rốt cuộc có cái gì!” hắn thấp giọng nói, sau đó quay người nói với Tử Mâu: “Tử Mâu, chúng ta cùng nhau ra tay! Tiêu diệt mười vị vong linh cảnh giới Chuẩn Đế này!” “Được! Công tử!” Tử Mâu đáp. Lập tức hai người liền bay tới giao chiến với mười vong linh cảnh giới Chuẩn Đế, Lăng Vũ một mình đối phó với ba vong linh Chuẩn Đế, còn Tử Mâu thì chiến với bảy vong linh Chuẩn Đế. Thân hình Lăng Vũ nhanh như điện, trong nháy mắt đã đến trước mặt ba vong linh Chuẩn Đế. Lăng Vũ khẽ quát: “Vạn Kiếm Tiên Quyết —— Diệt!” Theo tiếng quát của hắn, vô số kiếm khí từ trên trời giáng xuống, như mưa lớn bao phủ lấy một tên Chuẩn Đế, vây hắn trong kiếm quang. Ngay sau đó, thân hình Lăng Vũ thoắt một cái, xuất thủ lần nữa, lần này, hắn vận khởi Đào Ngột thôn phệ trong Cửu Hung Thánh Thể. Một đạo hư ảnh Đào Ngột hung hãn giống với khí huyết sát của cấm khu ám huyết từ trong cơ thể hắn xuất hiện. Ngọn lửa phẫn nộ của Đào Ngột thiêu rụi trời đất, thôn phệ một tên Chuẩn Đế còn lại vào trong đó, sức mạnh hung sát thôn phệ tất cả, khiến đối phương trong nháy mắt đã mất đi sức chống đỡ. Không đợi tình thế trên chiến trường ngơi nghỉ, Lăng Vũ đã vung ra kích thứ ba. Hắn vung cánh tay hô lên, sức mạnh Long Tượng Bá Thể Quyết tuôn trào, thân hình hắn hóa thành Chiến Thần vô địch, một cỗ khí kình bá đạo quét ngang, đánh thẳng vào vị Chuẩn Đế thứ ba. Âm thanh Long Tượng vang vọng nhức óc, sức mạnh Bá Thể không thể chống đỡ, tên Chuẩn Đế kia dưới sự công kích của hắn không hề có chút sức chống cự, đã bị đánh tan ngay lập tức. Cứ như vậy, Lăng Vũ vận dụng ba loại công pháp Tiên Đạo đỉnh cấp, liên tục thi triển tam đại sát chiêu, tiêu diệt ba vị vong linh cảnh giới Chuẩn Đế một cách nhanh chóng, đồng thời dùng Đào Ngột thôn phệ tiêu hao lực lượng của cả ba Chuẩn Đế. "Uống!" Trong một tiếng gầm rung trời chuyển đất, Lăng Vũ đột ngột mở hai mắt, trong hai con ngươi lóe lên sự kiên định và kích động. Toàn thân hắn được bao phủ bởi một loại năng lượng mới cường đại, đó là tinh hoa quý giá còn sót lại của ba vị vong linh Chuẩn Đế, giờ đã bị hắn hấp thụ triệt để, chuyển hóa thành lực lượng của chính mình. Lúc này, tu vi của hắn đã đột phá giới hạn vốn có, thành công bước vào cảnh giới nửa bước Võ Thánh, thân thể và linh hồn đều có sự tăng lên chưa từng có. Cùng lúc đó, ở một chiến trường khác, Tử Mâu vận dụng sức mạnh vô thượng của mình, bảy vị vong linh Chuẩn Đế không hề có sức phản kháng, hoàn toàn tan biến trên chiến trường này. Sau khi kết thúc chiến đấu, Tử Mâu bước về phía Lăng Vũ, trên mặt mang theo nụ cười, chúc mừng: "Chúc mừng công tử tu vi tiến thêm một bước!" Nhưng, Lăng Vũ trả lời lại có chút trêu tức: "Ách, Tử Mâu, ngươi giải quyết nhanh vậy sao? Ta còn muốn ngươi để lại cho ta mấy tên Chuẩn Đế để ta thôn phệ đấy!" "Công tử, nơi trung tâm có nhân vật càng mạnh mẽ hơn!" Tử Mâu nghe vậy, khóe miệng có chút nhếch lên, nàng biết đây là trò đùa quen thuộc của Lăng Vũ. Lăng Vũ khẽ gật đầu, rồi cùng Tử Mâu hướng trung tâm xuất phát. Vượt qua những dãy núi huyết sát, bọn họ đến trung tâm của cấm khu ám huyết. Ba gã cự nhân huyết sắc cao trăm trượng đứng sừng sững ở đó, thân thể bọn chúng cường đại và uy mãnh, tỏa ra khí tức đáng sợ khiến người ta không rét mà run. Điều làm người ta kinh hãi hơn là trên xương tỳ bà của ba gã cự nhân này có ba sợi xiềng xích đáng sợ xuyên qua, máu tươi nhuộm đỏ những sợi xiềng xích. Những sợi xiềng xích này dường như ẩn chứa sức mạnh to lớn, trói chặt đám cự nhân lại. Tử Mâu ánh mắt ngưng trọng nhìn ba vị cự nhân huyết sắc, trong giọng nói của nàng mang theo một chút kinh ngạc và khó hiểu: “Đại Đế! Không ngờ ở nơi này lại có Đại Đế bị trói buộc.” Lăng Vũ phản ứng ngoài dự liệu, bình tĩnh nhìn đám Đại Đế bị xiềng xích trói buộc, trong mắt lóe lên một tia suy nghĩ. "Đại Đế! Ngươi nói ba cự nhân huyết sắc đó là Đại Đế!" Tử Mâu khẽ gật đầu, ánh mắt của nàng càng trở nên tập trung hơn. “Đúng vậy, công tử! Hơn nữa, một trong số đó, chúng ta đã gặp được phân hồn của hắn ở Hồ Sơn!” Lăng Vũ nghe vậy, ánh mắt ngưng tụ, nhớ lại lần gặp gỡ ở Hồ Sơn. “Ngươi nói là Tà Đế! Đây đúng là oan gia ngõ hẹp!” Trong giọng nói của hắn có chút cười lạnh. "Công tử, ba vị Đại Đế này thần hồn có vẻ không đúng, bọn họ không có đế hồn, chỉ là Đế Khu." Tử Mâu thần thức càng tìm hiểu sâu, nói với Lăng Vũ. “Đi, chúng ta đến gần chút, nhìn kỹ xem.” Lăng Vũ trầm giọng nói. Thế là, hai người bay về phía tòa đại điện huyết hắc kia. Nhưng, khi bọn họ dần đến gần cửa đại điện, ba vị Đại Đế huyết sắc đột nhiên mở mắt ra. Ánh mắt của bọn họ trống rỗng mà sâu thẳm, từ đó tản ra một cỗ khí tức huyết sát đáng sợ. Ba người cùng lên tiếng, như tiếng phán xét từ thời Viễn Cổ, đồng loạt tuyên bố: “Kẻ tự tiện xông vào thần điện ám huyết, chết!” Theo giọng nói của ba người vừa dứt, thân hình của họ tạo nên một ảnh hưởng to lớn ở trung tâm này, xiềng xích bởi vì rung động mà phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận