Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 87 còn muốn chạy? Không cửa!

Chương 87 còn muốn chạy? Không có cửa đâu! “Làm sao có thể?” Khương Bất Huyễn cảm xúc hơi mất kiểm soát, vỗ bàn, phẫn nộ đứng lên. Cái bàn vuông hai thước kia, cơ hồ bị hắn đập ngã. “Hắn đánh ta lúc, rõ ràng thần trí rất tỉnh táo, sao có thể lại thế này?” Nghe được lời của ngự y Vệ Quốc, Cảnh Đế khẽ nheo mắt, nhìn về phía Tiêu Vạn Bình. Ánh mắt kia, tựa hồ có chút vui mừng. Ai, cuối cùng cũng không nên nghi ngờ Lão Bát. Cảnh Đế ở trong lòng thầm nghĩ. Phí Hưng Quyền cũng đứng lên: “Các ngươi xem mạch có thể xem rõ ràng không?” “Thừa tướng, chúng ta là đệ tử của quỷ y, tuyệt đối sẽ không sai. Mạch tượng này lão thần cả đời ít thấy, Bát hoàng tử lên cơn động kinh hoàn toàn chính xác, có thể xảy ra bất cứ lúc nào.” Hai người tự nhiên không dám nói dối, dù có nói dối cũng không có chút ý nghĩa nào. Cảnh Đế hoàn toàn có thể cử ngự y Viêm Quốc đến xem mạch một lần nữa. Vừa nghe đến hai người lại là đệ tử quỷ y, Tiêu Vạn Bình không khỏi hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc qua cùng Tô Cẩm Doanh liếc nhau. Tiêu Vạn Vinh cùng Tiêu Vạn Xương cũng đều trợn tròn mắt, đồng thời nhìn về phía Tiêu Vạn Bình. Chẳng lẽ tên ngốc này, bị động kinh thật rồi? Khương Bất Huyễn ba người sắc mặt tái xanh, tức giận nhìn Tiêu Vạn Bình. “Thế nào, Vệ Tứ hoàng tử, ta không có nói dối chứ, người của các ngươi nói, mạch tượng của ta hỗn loạn, lúc nào cũng có thể lên cơn động kinh, ngươi còn muốn níu lấy chuyện ở Túy tiên lầu không buông sao?” Thấy thế, Cố Phong cũng nhanh chóng đứng ra, duy trì con rể tương lai. “Vệ Tứ hoàng tử, hi vọng ngươi giữ lời, hướng triều ta bệ hạ, hành lễ quỳ lạy.” “Đường đường Vệ Quốc, sẽ không nói không giữ lời chứ?” Phương Hồng Thanh phụ họa. Liễu Thừa Khôn cũng nói: “Nếu như các ngươi khăng khăng không theo lễ nghi của sứ giả, vậy những chuyện kế tiếp, cũng không cần bàn nữa.” Khóe mắt hung hăng run rẩy vài lần, Khương Bất Huyễn hừ lạnh một tiếng, vẫn không để ý tới. Nhưng việc đã đến nước này, đành phải theo thôi. Phí Hưng Quyền gắng sức kéo hắn, tính cả Phạm Trác, không cam lòng quỳ rạp xuống đất. “Sứ thần Vệ Quốc, tham kiến bệ hạ!” Trong miệng nói, ba người lại nắm chặt hai nắm đấm, mặt đỏ lên. Cảnh Đế trong lòng rất là vui vẻ. Đã rửa sạch hiềm nghi Tiêu Vạn Bình giả ngây giả dại, lại để cho sứ đoàn Vệ Quốc phải quỳ lạy, cuối cùng cũng giải tỏa được cơn tức. “Miễn lễ bình thân, mời ngồi vào.” Ba người lập tức từ dưới đất đứng lên, trở về chỗ ngồi. Trong giây lát, tiếng ca vang lên, mọi người nâng ly cạn chén. Đám người lại mang tâm sự riêng. Tiêu Trường Ninh lo lắng Tiêu Vạn Bình bị động kinh, căn bản không nuốt trôi. Mà Tiêu Vạn Bình, thì đang suy nghĩ làm thế nào để Khương Bất Huyễn biết khó mà lui, từ bỏ cầu hôn Tiêu Trường Ninh. Về phần Cảnh Đế, hắn tự nhiên không muốn Tiêu Trường Ninh phải lấy chồng xa ở Vệ Quốc. Vừa muốn giữ mặt mũi, lại phải khiến Khương Bất Huyễn biết khó mà lui, dường như là việc không thể nào. Ca cơ hát hết một khúc, đám người vỗ tay. Phí Hưng Quyền chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên: “Bệ hạ, đều nói ca vũ Quý quốc thịnh hành, hôm nay gặp mặt, làm cho người mở mang tầm mắt!” Ngụ ý, nói Đại Viêm không muốn phát triển, chỉ biết sống mơ mơ màng màng. “Lời của Phí thừa tướng sai rồi.” Bùi Khánh Trạm đi ra phản bác: “Đại Viêm ta ngày bình thường tự nhiên không có náo nhiệt như vậy, chính là do sứ đoàn Quý quốc tới, Hồng Lư Tự xuất phát từ sự tôn trọng, mới an bài ca múa, lẽ nào các ngươi không cần tôn trọng?” Đáp trả thật tốt, Tiêu Vạn Bình trong lòng thầm khen. Phạm Trác lạnh giọng đáp trả: “Đại Vệ ta cũng không thích ca múa.” “Đi!” Cảnh Đế vẫn là trên mặt tươi cười: “Nếu Quý quốc không thích, vậy liền để tất cả các nàng lui xuống, chúng ta nói chuyện chính.” “Tuân lệnh, bệ hạ!” Giả Chính Hạo khom người lĩnh mệnh. Lập tức vung tay lên, ca cơ chậm rãi rời khỏi Quảng Nguyệt Các. Trên đại điện, bầu không khí có một chút ngưng trọng. “Vệ Tứ hoàng tử, chuyến này đến Đại Viêm ta, chính là vì hòa thân?” Cảnh Đế cũng không thích dài dòng, trực tiếp mở miệng hỏi. Gặp Cảnh Đế chất vấn, Khương Bất Huyễn đứng lên, chắp tay trả lời: “Không sai, bản điện hạ nguyện cưới Trường Ninh công chúa Quý quốc, Đại Vệ cùng Đại Viêm, vĩnh kết chuyện tốt, đôi bên hòa hảo.” “Ta không gả!” Nghe Khương Bất Huyễn nói vậy, Tiêu Trường Ninh lập tức đứng lên. “Phụ hoàng, ngài xem mặt hắn sưng phù giống như đầu heo, còn không có răng cửa, nói chuyện thì hở, ta không gả cho hắn.” “Phụt!” Tiêu Vạn Bình suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, nha đầu quỷ sứ này, không nhìn ra lại rất biết móc mỉa người khác. “Ngươi chính là Trường Ninh công chúa?” Ánh mắt Khương Bất Huyễn chuyển hướng Tiêu Trường Ninh, thấy nàng dung mạo vóc người, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ tham lam. “Chính là ta đây.” Tiêu Trường Ninh ngẩng đầu: “Ngươi muốn cưới ta, không có cửa đâu.” Khương Bất Huyễn vừa muốn lên tiếng, lại bị Cảnh Đế cắt ngang. “Ninh Nhi, không được làm loạn, ngồi xuống.” Tiêu Trường Ninh làm mặt quỷ, bất đắc dĩ ngồi xuống. Ngay sau đó, Cảnh Đế quay người nhìn về phía Khương Bất Huyễn. “Vệ Tứ hoàng tử, từ trước hòa thân đều là dựa vào tâm tránh chiến cầu hòa, bây giờ Vệ Quốc ngươi đóng quân 300.000 quân ở biên giới Vân Biên, sau đó phái sứ đoàn đến Đại Viêm ta, muốn cưới công chúa của triều ta, đây không phải hòa thân, đây rõ ràng là ép cưới?” Cuối cùng, Cảnh Đế dẫn đầu làm khó dễ. Liễu Thừa Khôn lập tức phụ họa: “Không sai, mới mở miệng đã đòi cưới công chúa được bệ hạ triều ta yêu thương nhất, rõ ràng là uy hiếp.” Phương Hồng Thanh ngồi tại chỗ, cũng chậm rãi nói: “Nếu như Quý quốc thật muốn kết hảo hai họ, vậy phải chủ động đưa công chúa hoặc quận chúa đến đây, cùng hoàng tử triều ta hòa thân, đâu có đạo lý ép cưới như thế?” “Nói như vậy, Quý quốc không đồng ý?” Khương Bất Huyễn không hề sợ hãi, cười lạnh hỏi lại. “Không đồng ý thì sao?” Liễu Thừa Khôn trực tiếp hỏi. Gõ gõ tay áo, Khương Bất Huyễn cười lạnh đứng lên. “Nếu như thế, vậy yến hội này cũng không cần tiếp tục nữa, ta về báo cáo chuyện này cho phụ hoàng.” Nói xong, hắn liền muốn đứng lên rời đi. Lần này, Khương Bất Huyễn cũng không còn dùng 300.000 quân để uy hiếp. Hắn dường như lo lắng đối phương thật sự nóng giận, giết hắn mất. “Chờ một chút!” Tiêu Vạn Bình ngăn cản hắn. Hắn đối với Khương Bất Huyễn như vậy tư thái buồn nôn đã lâu, thật sự nhịn không được. “Bát hoàng tử, Tiêu Vạn Bình!” Thấy hắn xuất hiện lần nữa, Khương Bất Huyễn nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi còn có gì muốn nói?” Hai tay chắp sau lưng, Khương Bất Huyễn ngẩng đầu, miệng khẽ cười. Chiêu này của hắn là lùi để tiến, tự nghĩ Viêm Quốc tuyệt đối không dám để hắn rời đi. Kỳ thật Khương Bất Huyễn cũng không nhất định phải cưới Tiêu Trường Ninh, chỉ cần có thể mang đi một vị công chúa Viêm Quốc tùy tiện, đều đủ để hắn trở về Vệ Quốc, uy danh hiển hách, tiến tới vị trí đông cung. Chỉ là có cầu trên đó tới trung, có cầu trung tới dưới. Bọn họ tự nhiên là ra giá trên trời, trả tiền tại chỗ. Trước lộ ra yêu cầu cao nhất, để Viêm Quốc trả giá, thật sự không được thì cưới một quận chúa về, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Phí Hưng Quyền vuốt râu cười nói: “Bát điện hạ, lẽ nào các ngươi không dám để cho chúng ta đi?” “Nếu như không dám thả chúng ta đi, vậy các ngươi tốt nhất là đáp ứng, gả Trường Ninh công chúa cho Tứ hoàng tử ta.” Phạm Trác lạnh giọng nói. “Ha ha ha!” Ngửa mặt lên trời cười lớn ba tiếng, Tiêu Vạn Bình hai tay chắp sau lưng, nhìn về phía ba người. “Các ngươi nói đúng, Đại Viêm ta căn bản không có ý định để cho các ngươi rời đi.” “Có ý gì?” Khương Bất Huyễn biến sắc. Thu liễm nụ cười, trong ánh mắt Tiêu Vạn Bình hiện lên sát khí. “Nếu như các ngươi vẫn có thái độ này, Đại Viêm ta dự định trước hết giết các ngươi, rồi rút 200.000 tinh binh ở biên giới phía bắc về, mặc kệ Bắc Lương đánh phá kiểu gì, Đại Viêm ta, nhất định sẽ tập trung toàn bộ binh lực, đối phó Vệ Quốc các ngươi!” Nói xong, Tiêu Vạn Bình tiến gần Khương Bất Huyễn hai bước. “Ta ngược lại muốn xem xem, Vệ Quốc các ngươi, chịu nổi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận