Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 474: trong lòng đánh cờ

Chương 474: Trong lòng đánh cờ
Lúc đầu đắm chìm trong tội ác của Vạn Tông Nguyên cùng Trần Võ, Cảnh Đế còn chưa phát hiện ra sự kỳ quặc trong đó. Trải qua lời của Ngụy Hồng, ông đột nhiên bừng tỉnh. Lão Bát vô duyên vô cớ, đi vây quét Mã Thương làm gì? Chuyện này có phải quá đúng dịp không? Trong lòng Cảnh Đế dấy lên lo lắng.
Ngụy Hồng vẫn quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ.
“Bệ hạ, nô tài đâu dám lắm miệng, chỉ bất quá nhắc lại nội dung tấu chương thôi ạ.”
“Đứng lên!” Cảnh Đế lạnh lùng nói.
“Đã ngươi muốn phát biểu, vậy trẫm cho phép ngươi nói.”
Ngụy Hồng khẽ giật mình, thấp thỏm trong lòng, không hiểu rõ ý tứ.
“Bệ hạ ý gì?”
“Ngươi cứ nói đi, Lão Bát vì sao vô duyên vô cớ điều binh trong thành, đi vây quét Mã Thương?”
“Nô tài không dám.”
Cảnh Đế có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn: “Trẫm thứ tội cho ngươi, cứ nói.”
Tuyên Phi ở bên cạnh thấy vậy, trong lòng nhanh chóng suy tính đối sách.
“Dạ!”
Ngụy Hồng cung kính lĩnh mệnh, kinh sợ.
“Hầu Gia vây quét Mã Thương, chắc hẳn có mục đích của ngài ấy, còn về mục đích gì, lão nô cũng không rõ.”
Lời nói vòng vo, đều ám chỉ Tiêu Vạn Bình cấu kết với Mã Thương, sát hại Vạn Tông Nguyên và Trần Võ.
Tròng mắt Cảnh Đế hơi híp lại: “Cái tên Trần Võ này, nghe quen quen!”
Hắn giả vờ không biết, nhìn Ngụy Hồng.
“Bệ hạ, hắn là cháu họ xa của Quốc trượng, bởi vì có võ nghệ trong người, làm người trung dũng, ba năm trước đây Quốc trượng đã tiến cử Trần Võ, đảm nhiệm chức Binh mã đô thống của Vạn Giang Thành.”
“Cháu ngoại của Quốc trượng?”
Cảnh Đế gật gù, sau đó cười lạnh một tiếng: “Thảo nào, thảo nào.”
Ngụy Hồng và Tuyên Phi đồng thời cúi đầu, lúc này ai cũng không dám nói thêm một lời.
Hai người cũng không biết câu nói này của Cảnh Đế, rốt cuộc có ý gì.
“Ngụy Hồng, lập tức tuyên Quốc trượng đến gặp.”
Sau đó, Cảnh Đế có chút tức giận hạ lệnh.
“Dạ!”
Ngụy Hồng mồ hôi đầm đìa sau lưng, cung kính lui ra ngoài.
Liếc nhìn tấu chương trên đất, Cảnh Đế lên tiếng: “Ái phi, theo ý của nàng, Lão Bát vì sao muốn làm vậy?”
Vừa rồi một chuyện, Tuyên Phi còn đang "giận", lúc này nghe Cảnh Đế lên tiếng, nàng ra vẻ không thích.
“Thần thiếp không nói, miễn cho bệ hạ lại bảo thần thiếp bênh vực ai.”
Cảnh Đế vuốt râu cười lớn, vội vàng kéo tay Tuyên Phi.
“Ái phi, trẫm đã bảo rồi, chỉ là trò đùa thôi, đừng để bụng.”
Tuyên Phi quay đầu, nghiêm mặt nói: “Bệ hạ, sau này thần thiếp tốt nhất nên ít lời cho phải, hậu cung không được can dự chính sự, nếu người khác nghe thấy, truyền đi khó tránh khỏi bị người khác nói ra nói vào.”
Cảnh Đế mặt trở nên nghiêm nghị.
“Ta xem ai dám nói nàng tham gia vào chính sự, trẫm sẽ rút lưỡi hắn.”
Nghe vậy, Tuyên Phi vừa rồi che miệng cười trộm.
“Đừng giận, Tây Vực Thác Bạt Thị vài ngày trước đã tiến cống một viên dạ minh châu, quay đầu trẫm sẽ cho người ta mang đến tẩm cung của nàng.”
“Thật ạ?”
“Trẫm bao giờ lừa nàng?”
“Đa tạ bệ hạ.” Tuyên Phi làm bộ dáng nhảy cẫng lên vui sướng.
“Vậy chẳng phải nàng nên đáp lời câu hỏi của trẫm sao?” Cảnh Đế ghé sát mặt lại gần Tuyên Phi.
Tuyên Phi nghiêng đầu, đôi mắt Thu Ba đưa tình, nhìn Cảnh Đế.
“Bệ hạ, thần thiếp có thể nghe trước ý kiến thật của ngài không?”
Cảnh Đế vuốt râu, lông mày nhíu chặt.
“Quốc trượng và Lão Bát là tử địch, trẫm nghi ngờ Lão Bát cố ý tìm cớ, điều binh trong thành đi, để Mã Thương thừa cơ xông vào, giết Vạn Tông Nguyên và Trần Võ.”
“Hả?”
Nghe Cảnh Đế nói vậy, Tuyên Phi che miệng kinh hô.
“Bệ hạ, cái này... cái này... không thể nào chứ?”
“Vì sao lại không thể nào?”
“Hầu Gia vâng mệnh hoàng triều, nếu Trần Võ không chọc đến ngài ấy, ngài ấy sẽ không thể nào động binh như vậy mà đi đối phó hắn chứ ạ.” Tuyên Phi thấp giọng suy tư.
“Hô.”
Cảnh Đế hít sâu một hơi: “Trẫm cũng chỉ là nghi ngờ thôi, trong tấu, hắn còn tiến cử phó đô thống Tống Hà, thay quyền chấp chưởng Vạn Giang Thành, trẫm luôn cảm thấy hành động này có chút ý lấy lòng người.”
Nghe nói vậy, Tuyên Phi thăm dò hỏi:
“Bệ hạ, có thể cho thần thiếp xem tấu được không?”
Ngụy Hồng còn xem được, mình đòi xem, chắc không quá phận đâu, Tuyên Phi nghĩ thầm.
“Ừm, nàng xem đi.”
Tuyên Phi đưa tay cầm lấy tấu, đọc lướt qua một lượt từ đầu đến cuối.
Sau đó, nàng che miệng cười một tiếng.
“Nàng cười cái gì?”
“Ta cười bệ hạ có phải đã quá đa tâm hay không.”
“Ồ, là sao?”
“Tiêu Diêu Hầu tuy rằng rời xa kinh đô, nhưng vẫn một lòng hướng về nước nhà, nếu không, hắn đã không lấy mình làm mồi nhử, tạo ra một tấm bảo đồ giả, để dụ các gián điệp bí mật xuất hiện.”
Nghe Tuyên Phi nói, Cảnh Đế mới nhớ tới chuyện này.
“Ai, nàng nói đúng, Lão Bát làm chuyện này thật là tốt đẹp, sức mạnh rất lớn, hành trình lại xa xôi, và có rất nhiều gián điệp bí mật ẩn nấp ở Bắc Địa, từng tên từng tên đều bị hắn tóm cổ, còn khám phá ra có phải ở Yến Vân Thành cũng có gián điệp không nữa, công lao này không thể bỏ qua a!”
Ánh mắt Cảnh Đế nhu hòa đi không ít.
Tuyên Phi thừa cơ nói: “Đúng vậy! Bệ hạ thử nghĩ xem, bọn Mã Thương gây tai họa, làm tổn hại đến lợi ích của Đại Viêm chúng ta, không thể không trừ khử.”
Cảnh Đế gật gù: “Quả đúng là vậy, chỉ là chiến sự đang hỗn loạn, trẫm không rảnh mà đi lo, đợi một thời gian nữa, trẫm rảnh tay, nhất định phải thu thập chúng cho nghiêm.”
Ông nói qua loa như vậy.
Tuyên Phi tự nói tiếp: “Nếu Tiêu Diêu Hầu một lòng vì nước, vậy thì ngài ấy biết ở Vạn Giang Thành có bọn Mã Thương, dẫn người đi vây quét thì có gì lạ đâu?”
Cảnh Đế lộ ra vẻ tươi cười: “Trẫm thấy kỳ lạ là, đối phó chỉ có vài trăm Mã Thương, sao Lão Bát lại điều hết binh mã Vạn Giang Thành đi? Mà lại còn trùng hợp thế, binh mã vừa đi, bọn Mã Thương liền vào thành giết thái thú cùng binh mã đô thống.”
“Càng trùng hợp hơn nữa, vị binh mã đô thống này lại là cháu họ xa của Trần Thực Khải.”
Tuyên Phi đưa tấu đến trước mặt Cảnh Đế, mở ra.
“Bệ hạ, ngài xem kỹ lại, Tiêu Diêu Hầu trong tấu đã nói, vì Bách Quỷ Sơn rộng lớn, hành tung của Mã Thương lại không cố định, 10.000 quân của ngài ấy không đủ để bao vây cả ngọn núi, cho nên mới mượn binh mã của Vạn Giang Thành, dẫn đến thành quách trống rỗng.”
“Còn nữa, Tiêu Diêu Hầu trong tấu có đề cập, ngài ấy từng đích thân mời vạn thái thú và Trần Võ đi làm người dẫn đường, cùng nhau lên núi tiễu phỉ, nhưng đều bị bọn họ lấy lý do từ chối.”
“Nếu Tiêu Diêu Hầu đã có ý muốn giết bọn họ, sao lại mời mọc, để hai người đi theo mình chứ?”
Nghe đến đây, mắt Cảnh Đế hơi híp lại.
“A, quả thực có ghi việc này?”
Cảnh Đế cầm lấy tấu, nhìn kỹ lại lần nữa.
Tấu này chữ nhiều, ông chỉ nhìn phần mở đầu và kết thúc, bỏ qua phần giữa. Lúc này, sau khi Tuyên Phi nhắc, ông mới xem kỹ lại.
Một lát sau, ông vuốt râu nói: “Ái phi nói rất có lý.”
Tuyên Phi đột nhiên đứng lên, hướng Cảnh Đế cúi người hành lễ.
“Bệ hạ, thần thiếp thực sự không có ý bênh vực ai, chỉ là không muốn bệ hạ và con cái nghi ngờ lẫn nhau, mong bệ hạ minh xét.”
Nàng dùng chiêu lấy lui làm tiến.
Cảnh Đế quả nhiên cười nhạt một tiếng: “Trẫm biết, đã nói là trò đùa mà thôi, ái phi đừng để bụng, đến đây, ngồi xuống.”
Hai người lại ngồi xuống.
Cảnh Đế lần nữa liếc qua tấu.
“Tiểu tử thúi, còn muốn chiếm đoạt mồ hôi nước mắt của dân mà gom thành của riêng, hơn sáu mươi vạn lượng, đủ tham lam!”
Tuyên Phi che miệng cười khẽ: “Tiêu Diêu Hầu đúng là tham lam.”
“Ồ, nàng cũng nghĩ vậy sao?” Cảnh Đế có chút ngạc nhiên nhìn nàng.
“Tham lam, chẳng phải cũng đang nói rõ hắn không hổ thẹn với lương tâm sao? Nếu Vạn Tông Nguyên và Trần Võ là hắn giết, thì Tiêu Diêu Hầu còn dám mở miệng đòi số tiền này sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận