Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 232: gần ngay trước mắt

Chương 232: Gần ngay trước mắt
Sau khi Hạ Liên Ngọc rời đi, vẻ mặt của Độc Cô U lập tức trở nên khẩn trương.
“Tiên sinh, có phải bệnh tình của Hầu Gia có vấn đề gì không?”
“Chứng động kinh không có vấn đề, chỉ là Hầu Gia sáng sớm đã dặn dò, để ngươi báo chuyện này cho Cảnh Đế biết.”
“Nói cho bệ hạ?” Độc Cô U hơi giật mình.
“Không sai, động thái này ít nhiều có thể loại bỏ sự nghi ngờ vô cớ của Cảnh Đế đối với ngươi.”
Độc Cô U lập tức hiểu được ý tốt của Tiêu Vạn Bình.
“Còn nữa, khi Hầu Gia tỉnh dậy vào sáng sớm, hình như đã nhớ lại một phần chuyện xảy ra ban ngày hôm qua, điểm này cũng cần báo cho Cảnh Đế biết.”
Mặc dù không rõ Tiêu Vạn Bình làm như vậy vì lý do gì, nhưng lúc này cũng không tiện hỏi.
Độc Cô U tuân lệnh rời đi.
Quảng Minh Điện.
Ngụy Hồng tiến lên, cẩn thận bẩm báo: “Bệ hạ, Độc Cô U có tin tức truyền đến.”
“Ồ, Độc Cô U sao?”
Cảnh Đế buông cuốn sổ con trong tay, có chút bất ngờ.
“Nếu trẫm nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên hắn chủ động truyền tin tức về sau khi xuất cung.”
Ngượng ngùng cười, Ngụy Hồng đáp: “Hình như đúng là vậy.”
“Nói đi, là tin tức gì?” Cảnh Đế tươi cười nở rộ, tâm tình dường như không tệ.
“Độc Cô U nói, bệnh động kinh của Tiêu Diêu Hầu đã có chuyển biến tốt, sáng sớm đã tỉnh táo lại, không còn ngây ngốc nữa, hơn nữa, chuyện xảy ra vào ban ngày, cũng đã nhớ lại được một ít.”
“Thật sao?” Cảnh Đế nhướng mày.
“Độc Cô U đã chủ động truyền tin tức, chắc là không có giả, chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ.” Ngụy Hồng khom người chúc mừng.
Vuốt râu rồng, Cảnh Đế không để lộ hỉ nộ, ngược lại nói một câu: “Bản lĩnh của quỷ y, danh bất hư truyền, thật sự có thể chữa khỏi chứng động kinh của Lão Bát.”
“Bệ hạ, lão nô có một lời, không biết có nên nói hay không?” Ngụy Hồng cười nói.
“Ngươi cứ nói.”
“Quỷ y đã có y thuật cao siêu như vậy, nhỡ đâu bị nước khác dùng thì sao?”
Cảnh Đế chau mày: “Ý ngươi là, không thể thả hắn về Vệ Quốc?”
“Nếu thả hắn trở về, vạn nhất sau này nảy sinh xung đột với Vệ Quốc, bệ hạ nghĩ xem, có một người như vậy trong quân, tất sẽ thành họa lớn.”
Ngụy Hồng vẫn không quên sứ mạng của mình, muốn giết quỷ y.
Trầm ngâm một lúc, tinh quang trong mắt Cảnh Đế chợt lóe.
“Lời ngươi có lý, nhưng một người như vậy, giết thì thực sự đáng tiếc, nếu có thể vì Đại Viêm ta sử dụng, chẳng phải quá tuyệt vời sao?”
Ngượng ngùng cười, Ngụy Hồng tiếp tục nói: “Dù sao hắn cũng là người Vệ, e là sẽ không thật lòng vì Đại Viêm ta mà cống hiến.”
“Không, quỷ y này, tâm hướng đến nỗi khổ của bách tính, nhìn từ việc hắn không màng nguy hiểm đến bản thân, cũng muốn chữa trị dịch bệnh ở Vô Định Thành thì có thể thấy, người này dù thân phận là gì, cũng chỉ muốn làm nghề y cứu đời.”
“Ý của bệ hạ là sao?”
“Trẫm hiểu rõ người này, chỉ cần Đại Viêm cho hắn không gian đầy đủ để phát huy y thuật, hắn nhất định sẽ ở lại.”
Ngụy Hồng cười gượng, không cho ý kiến.
Lần hiến kế này xem như thất bại.
Ngay sau đó cũng không dám nói gì thêm.
“Ngươi có cảm thấy, bản sự của quỷ y mạnh hơn đám lang băm trong Thái Y Viện không ít không?”
“Hoàn toàn chính xác, khác nhau một trời một vực.” Ngụy Hồng chỉ có thể phụ họa.
“Đợi khi chữa trị hoàn toàn chứng động kinh của Lão Bát, trẫm sẽ phong hắn làm Viện Sử Thái Y Viện, quản lý toàn bộ y sự của Đại Viêm.” Cảnh Đế quyết định.
Khóe miệng Ngụy Hồng hơi co giật.
Hắn không ngờ, ban đầu muốn xúi giục Cảnh Đế giết quỷ y, kết quả lại đẩy quỷ y về phía Đại Viêm.
Thật là khéo quá hóa vụng.
Cũng không biết vị Kỳ Lân Thượng Sứ kia biết chuyện này, có trách tội hay không?
Trong lòng hắn tâm thần bất định.
“Đúng rồi.” Cảnh Đế tiếp lời: “Chuyện đúc binh bảo điển, Độc Cô U có tin tức gì không?”
“Bẩm bệ hạ, tạm thời chưa có.” Ngụy Hồng cung kính đáp.
“Để hắn tiếp tục tìm kiếm, chuyện này phải đặt lên hàng đầu.”
“Tuân chỉ.”
Hầu phủ.
Tiêu Vạn Bình vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện Hàn Thiết.
Hắn không tin thiên hạ này chỉ có ở Cực Hoang Chi Thành mới có thứ này.
Đột nhiên, hắn nhớ tới Tưởng Tông Nguyên, hắn là người Yến Vân.
Yến Vân ở phía Bắc Đại Viêm, tiếp giáp với Thiên Thượng Nguyên, khí hậu cũng cực kỳ lạnh lẽo.
Không chừng hắn đã từng thấy Hàn Thiết cũng nên.
“Lão Triệu, gọi quản gia tới đây.”
Tiêu Vạn Bình ôm thái độ thử một phen, lên tiếng nói.
“Vâng.”
Triệu Thập Tam không nói nhiều, sai hạ nhân đi gọi Tưởng Tông Nguyên đến phòng.
“Hầu Gia, xin hỏi có gì sai bảo?” Tưởng Tông Nguyên khom người hỏi.
“Quản gia, ngươi là người Yến Vân phải không?”
“Đúng vậy, Hầu Gia.”
“Khí hậu ở đó rất lạnh.”
“Không sai, lúc này đã là băng thiên tuyết địa, tiểu nhân cũng vì không chịu nổi nên mới xuống phía nam định cư ở Hưng Dương.”
“Ngươi ở Yến Vân bao nhiêu năm rồi?” Tiêu Vạn Bình hỏi tiếp.
“Chừng hai mươi năm, sau khi cưới vợ sinh con thì đến kinh đô.” Tưởng Tông Nguyên cười đáp.
Hắn không biết vì sao Tiêu Vạn Bình đột nhiên hỏi những chuyện này, nhưng hắn vẫn cung kính trả lời.
“Là như vầy, huyết nhận Nguyệt của bản hầu gần đây không biết chạy đi đâu nghịch ngợm mà lại đánh mất, ta muốn chế tạo một thanh chủy thủ mới, nghe nói Hàn Thiết chế tạo lưỡi dao vừa sắc vừa cứng, không biết quản gia có từng thấy qua không?”
“Hàn Thiết?”
Tưởng Tông Nguyên ngẩn người, rồi lập tức trầm ngâm một lúc.
“Thứ này tiểu nhân nghe cũng chưa từng nghe qua, đừng nói chi là thấy.”
Mặc dù đáp án nằm trong dự liệu, nhưng Tiêu Vạn Bình vẫn có chút thất vọng.
Hắn không cam tâm, tiếp tục nói: “Hàn Thiết sinh trưởng ở nơi cực lạnh, màu lam nhạt, có hoa văn xoắn ốc, ngươi sống ở Yến Vân hai mươi mấy năm, thật sự chưa từng thấy thứ này sao?”
Nghe nói như vậy, Tưởng Tông Nguyên giật mình, cau mày.
“Màu lam nhạt? Có hoa văn xoắn ốc?”
Thấy vậy, Tiêu Vạn Bình vội hỏi: “Ngươi từng gặp qua sao?”
“Hầu Gia, thứ ngài nói, chính là Hàn Thiết sao?”
“Đúng vậy, chính là Hàn Thiết.”
“Vậy thì trong phủ chúng ta có đó.”
“Cái gì?”
Tiêu Vạn Bình đứng bật dậy, nghi ngờ mình nghe lầm.
“Chúng ta…trong phủ chúng ta có sao?”
“Không sai, chính là khi khai phủ, đám quan lại mang đến đống lễ vật kia, mấy hôm trước ta dọn dẹp, phát hiện Cố Kiêu thiếu gia tặng, chính là thứ này.”
Tiêu Vạn Bình cẩn thận hồi tưởng, lúc đó Cố Kiêu vỗ vào hộp gấm nói, món quà này hắn nhất định sẽ thích. (chi tiết ở chương 161)
Lúc đó Tiêu Vạn Bình cũng không để ý, trực tiếp giao lễ vật cho hạ nhân cất giữ.
Đến tận bây giờ, đống lễ vật đó hắn căn bản chưa hề ngó qua lấy một lần.
Không ngờ tới, quà Cố Kiêu tặng lại là Hàn Thiết?
“Nhanh, nó ở đâu, dẫn ta đi xem.”
“Ngay trong kho.”
Mọi người đi đến kho, Tưởng Tông Nguyên chỉ vào đống lễ vật trong góc tường, đã bám đầy bụi.
“Hầu Gia, lúc đầu những quà tặng này luôn đặt trong thư phòng ngài, ta thấy ngài không hề động đến, mà lại chiếm chỗ trong thư phòng, mấy ngày trước mới chuyển đến kho, trong lúc vô tình mới phát hiện ra lễ vật của Cố thiếu gia.” Vừa nói, Tưởng Tông Nguyên đi đến chỗ hẻo lánh, cầm lấy một hộp gấm, thổi tan lớp bụi.
Sau đó đi đến bên cạnh Tiêu Vạn Bình, cung kính đưa lên.
“Hầu Gia, ngài xem thử.”
Nhận lấy hộp gấm, hai tay Tiêu Vạn Bình chợt trùng xuống.
Ước chừng hộp này phải nặng đến hai mươi cân.
Vội vàng mở ra, thấy bên trong lặng lẽ nằm một khối sắt không theo quy tắc, chỉ dài khoảng sáu tấc.
Khối sắt đích thực có màu lam nhạt, còn có hoa văn xoắn ốc.
Đưa tay sờ thử, Tiêu Vạn Bình chỉ cảm thấy hàn ý thấu xương.
Đây chính là Hàn Thiết mà mình hằng mong nhớ sao?
Quả nhiên, nhớ mãi không quên, ắt có tiếng vọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận