Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 213: tái sinh diệu kế

Lời của Độc Cô U cũng chính là điều mà Quỷ Y và Triệu Thập Tam nghi ngờ trong lòng. Tiêu Vạn Bình nâng chén trà lên, đôi mắt hơi híp lại.
"Rất rõ ràng, người mà hắn phái đi trước đó, có lẽ vì tu vi không đủ, hoặc có lẽ vì thân phận có vấn đề, nên không thể trà trộn vào hầu phủ được."
"Hiện tại, hắn chỉ có thể thông qua ngươi mà thôi."
Nghe xong, Độc Cô U liền hỏi: "Vậy bệ hạ sao không tìm ta từ sớm, sao phải đợi đến bây giờ?"
"Bởi vì phụ hoàng rất có thể đã nghi ngờ sự trung thành của ngươi."
"Bệ hạ nghi ngờ ta?"
"Không sai." Tiêu Vạn Bình giải thích: "Hắn bảo ngươi giám thị ta, nếu có gì dị thường thì báo cáo ngay, có điều mỗi lần ngươi báo cáo đều không có vấn đề gì, đổi lại người nào có chút đầu óc thôi cũng sẽ sinh nghi."
"Huống chi, hắn còn là một quân vương nắm giữ cả một đất nước."
Quỷ Y gật đầu lia lịa: "Hầu Gia phân tích rất có lý."
"Cho nên," Tiêu Vạn Bình nói tiếp: "Việc hắn phái hai người thần ảnh tư đến, hẳn là có ba mục đích."
"Ba mục đích?" Độc Cô U trợn mắt: "Nhiều vậy sao?"
"Thứ nhất, hắn muốn thử lòng trung thành của ngươi, nếu hai người này có thể trà trộn thành công vào hầu phủ, đồng thời ẩn nấp xuống thì chứng tỏ ngươi vẫn đáng tin."
"Thứ hai thì rất rõ ràng, là để hai người này theo dõi nhất cử nhất động của ta."
"Cuối cùng cái này, cũng là bí mật nhất."
Độc Cô U lập tức hỏi: "Hầu Gia, đó là gì?"
Tiêu Vạn Bình không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi thử nghĩ xem, đúc binh bảo điển quan trọng đến thế, chẳng lẽ phụ hoàng thật sự sẽ để một kẻ vô dụng như Tiêu Vạn Xương tìm đến sao?"
Nghe đến đây, ba người bừng tỉnh ngộ.
"Ta hiểu rồi." Quỷ Y vuốt râu, mày nhăn lại sâu hơn.
"Mục đích cuối cùng của Cảnh Đế là để hai người thần ảnh tư kia ngấm ngầm tìm kiếm đúc binh bảo điển?"
"Đúng vậy, hẳn là như thế, nếu không thì sao lại trong lúc nghi ngờ Độc Cô U, mà vẫn thông qua hắn sắp xếp người vào, như vậy quá vội vàng rồi."
Vì sao lại vội vàng, đương nhiên là vì vội tìm bảo điển. Nghe Tiêu Vạn Bình giải thích xong, ba người đều đã hiểu ra.
"Năng lực trinh thám của Hầu Gia, quả là độc nhất vô nhị mà tại hạ từng gặp." Quỷ Y giơ ngón cái lên khen ngợi thật lòng.
Tiêu Vạn Bình xua tay, mỉm cười: "Thực ra, nghĩ thông suốt những chuyện này không khó, chỉ cần ngươi có thể nhảy ra khỏi đó, dùng tư thế của một người ngoài cuộc để đối đãi sự việc thì rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng giải quyết thôi."
"Nhưng muốn làm được vậy, không hề dễ dàng." Quỷ Y hiểu rõ ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc thì lại mờ mịt, “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”.
Tại sao lại mờ mịt? Cũng là vì hắn không nhảy ra khỏi được cái vòng này.
Độc Cô U có chút sợ hãi: "May mà ta đã đồng ý trước yêu cầu của bệ hạ, đưa hai người kia vào."
Hắn không phải sợ bản thân bại lộ, mà là sợ liên lụy đến Tô Cẩm Doanh và Tiêu Vạn Bình.
"Làm tốt lắm." Tiêu Vạn Bình rót thêm cho hắn một ly trà.
Triệu Thập Tam vốn im lặng không nói, giờ cũng lên tiếng: "Nếu hai người bọn họ đã trà trộn vào rồi, thì sau này chúng ta làm việc, càng phải cẩn thận hơn."
"Nhất là việc rèn đúc binh khí, tuyệt đối không để bọn chúng biết nửa điểm thông tin." Quỷ Y nói thêm vào.
Nhắm mắt lại, ngón tay gõ lên mặt bàn, Tiêu Vạn Bình nhắm mắt suy nghĩ.
Quỷ Y vừa định lên tiếng, đã bị Độc Cô U và Triệu Thập Tam ra dấu ngăn cản.
Bọn họ biết, mỗi khi Tiêu Vạn Bình như thế này, thì lại có diệu kế xuất hiện.
Một lát sau, Tiêu Vạn Bình mở mắt ra.
"Việc đúc binh khí, người trong phủ có thể lừa gạt được một lúc, dần dà, hai người mà phụ hoàng phái tới kia chắc chắn sẽ phát hiện ra."
"Vậy phải làm thế nào, việc đúc binh này ta cũng thấy không thể kéo dài thêm nữa rồi."
Hôm nay phủ binh và Xích Lân Vệ đã giao chiến một trận, Độc Cô U mới nhận thức được tầm quan trọng của binh khí. Binh khí tốt, sức chiến đấu sẽ tăng lên không chỉ một bậc.
"Đơn giản thôi, giết hai người đó chẳng phải là xong sao." Tiêu Vạn Bình nhếch mép cười một tiếng.
"Giết bọn chúng?" ba người kinh ngạc.
Quỷ Y dẫn đầu thuyết phục: "Hành động này không ổn, nếu giết bọn chúng, bệ hạ sẽ càng nghi ngờ Hầu Gia hơn."
"Tuyệt đối không được." Triệu Thập Tam cũng mở lời khuyên can.
Độc Cô U lại nghiêng đầu nhìn Tiêu Vạn Bình.
"Hầu Gia, ngươi lại có quỷ kế gì?"
Mưa dầm thấm đất, hắn biết Tiêu Vạn Bình tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện qua loa như vậy.
"Có một kế sách một hòn đá ném hai chim, cần tới tiên sinh ra tay giúp đỡ." Tiêu Vạn Bình nói một câu.
"Hầu Gia cứ nói đừng ngại." Quỷ Y chắp tay đáp.
"Trên đời này có một loại độc dược, người trúng độc trông giống như bị thương mà chết, lại còn không thể tùy tiện kiểm tra ra người chết là do trúng độc mà chết?"
Nghe vậy, Quỷ Y vuốt râu trầm tư.
Hắn lục tìm toàn bộ kiến thức y học trong đầu.
Rất lâu sau, mắt hắn sáng lên.
"Hầu Gia, đúng là có một loại độc như vậy, gia sư từng nhắc với ta rồi, chỉ là loại độc này quá âm hiểm, đã thất truyền từ lâu, cũng không biết còn linh nghiệm hay không."
"Ồ, nói xem." Tiêu Vạn Bình lập tức tỉnh táo cả người.
Quỷ Y tiếp lời: "Loại độc này tên là “Diệt tâm”, người trúng độc tâm mạch sẽ đứt từng khúc, trong chốc lát mất mạng, trông rất giống bị chưởng lực gây thương tích, người thường sẽ không thể phân biệt được."
Hắn mơ hồ nhận ra ý định của Tiêu Vạn Bình, cố ý thêm một câu cuối.
"Độc tính của nó thế nào? Có dễ dàng bị kiểm tra phát hiện ra không?"
Quỷ Y lắc đầu đáp: "Loại độc này tính ẩn nấp cực cao, người trúng độc cần phải dùng dấm ngâm một canh giờ, sau đó dùng rượu mạnh nướng thi thể lên, mới có thể hiện rõ độc tính, kim châm bình thường thì không thể dò ra được."
"Tốt, chính là nó." Tiêu Vạn Bình mừng rỡ trong lòng.
Vốn hắn dự định để Triệu Thập Tam ra tay, chỉ là thử hỏi Quỷ Y xem sao thôi.
Không ngờ trên đời lại có loại độc này, như vậy càng thêm thần không hay quỷ không biết.
"Đúng rồi, vậy cái “Diệt tâm” này sẽ hạ độc như thế nào?" Tiêu Vạn Bình hỏi tiếp.
"Có thể cho ăn hoặc bôi lên ngân châm, đâm rách da thịt là sẽ trúng độc."
"Tốt, quá tốt rồi." Việc này càng thêm phù hợp với kế hoạch của Tiêu Vạn Bình.
Thấy hắn như vậy, Độc Cô U khó hiểu hỏi: "Hầu Gia, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Tiêu Vạn Xương không phải rất phách lối sao, vậy cứ để hắn phách lối tới cùng." Tiêu Vạn Bình cười nham hiểm một tiếng.
Nghe vậy, Quỷ Y nói ra suy nghĩ trong lòng: "Hầu Gia là muốn… đổ tội hai cái chết này cho Tiêu Vạn Xương sao?"
"Không sai."
Tiêu Vạn Bình liền nói ra kế hoạch của mình.
"Hay quá!" Độc Cô U vỗ tay: "Như vậy, không những trừ được hai con mắt kia, mà bệ hạ chắc chắn sẽ nổi giận, Tiêu Vạn Xương tuyệt đối chịu không nổi."
Khó khăn lắm mới điều được người bên cạnh Tiêu Vạn Bình, vậy mà lại bị Tiêu Vạn Xương "vô tình" giết chết, Cảnh Đế làm sao không giận được?
"Kế hoạch này chỉ có một chỗ khó, chính là tiên sinh làm sao hạ độc mà để hai người đó không phát hiện ra."
Dù sao cũng không thể sớm cho hai người kia uống thuốc độc, mà là chờ lúc Tiêu Vạn Xương đến gây chuyện lần nữa rồi tìm thời cơ thích hợp hạ độc.
"Điểm này Hầu Gia cứ yên tâm, theo kỹ thuật của tại hạ, đảm bảo ngân châm đâm vào cơ thể, không hề có bất kỳ sự phát giác nào."
"Hơn nữa tuyệt đối sẽ không chảy máu, vết thương trông không sưng không đỏ, như một nốt ruồi đen nhỏ bình thường, sẽ không khiến người ta chú ý."
Tiêu Vạn Bình vỗ tay một cái: "Tốt, rất tốt, ta tin tưởng vào kỹ thuật của tiên sinh."
Quỷ Y lại cau mày, dội cho một gáo nước lạnh: "Hầu Gia, cái “Diệt tâm” này, cũng chỉ là nghe gia sư nhắc tới thôi, có đúng là như vậy hay không thì còn phải kiểm nghiệm lại."
"Ngươi có biết cách bào chế nó không?" Tiêu Vạn Bình hỏi tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận