Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 271: nghi hoặc giải khai

Hắn lấy tấm chứng từ kia từ trong ngực móc ra, tùy ý ném lên án thư.
“Hầu gia, vị di tâm công chúa này, không thể xem thường, vạn nhất ngài thua…” Độc Cô U nhanh chóng rót cho Tiêu Vạn Bình một chén trà nóng, trong miệng lo lắng nói.
“Hầu gia sẽ không thua!” Tiêu Vạn Bình còn chưa lên tiếng, Triệu Thập Tam đã mở miệng.
Lãng Thanh cười một tiếng, Tiêu Vạn Bình nhận lấy trà nóng, uống một ngụm.
Trong gió rét đứng gần một canh giờ, cơ hồ cóng đến co người lại. Uống vào trà nóng, dòng nước ấm đi khắp toàn thân, Tiêu Vạn Bình chợt cảm thấy thoải mái.
“Các nàng, thật đúng là không sợ lạnh.”
“Hầu gia, không phải nàng không sợ lạnh, là do ngài quá sợ lạnh.” Độc Cô U thấy Tiêu Vạn Bình hoàn toàn không để tình tiết vụ án trong lòng, biết trong lòng hắn có tính toán, cũng không cần nói thêm nữa.
“Nói như vậy, lão tử thật sự có chút yếu?” Tiêu Vạn Bình cười khổ một tiếng, lập tức nói: “Ngày mai phải đi tìm thầy thuốc bổ chút mới được.”
Cười lớn một tiếng, hắn phất tay: “Đi, đêm đã khuya, đều về nghỉ ngơi đi, để Liên Ngọc đến hầu hạ.”
Độc Cô U quay người đi, trong miệng còn lẩm bẩm: “Đều nói thân thể yếu, còn muốn tìm Liên Ngọc đến?”
Hạ Liên Ngọc rất chu đáo, biết Tiêu Vạn Bình về muộn như vậy, chắc chắn chịu lạnh.
Trước đó liền đã nấu xong canh gừng, ở bên ngoài chờ đợi.
Nghe được giọng của Tiêu Vạn Bình, liền không chờ đợi được chạy vào phòng.
“Hầu gia, mau uống hết canh gừng này.”
Không nói hai lời, Hạ Liên Ngọc liền đưa canh gừng đến miệng Tiêu Vạn Bình.
Không muốn làm phật lòng nàng, Tiêu Vạn Bình hé miệng, uống một ngụm.
“Cay như vậy?”
“Khụ khụ”
Bị sặc, Tiêu Vạn Bình kịch liệt ho hai tiếng.
“Hầu gia, nô tỳ đáng chết, đáng chết...” Hạ Liên Ngọc vội vàng tiến lên, xoa lưng cho Tiêu Vạn Bình.
Nhìn thoáng qua bát canh gừng, Tiêu Vạn Bình gắng gượng nở nụ cười.
“Ngươi đây là muốn mưu sát chủ tử a?”
“Hầu gia, không phải, không phải như vậy, là do bếp sau cái Thủy Chung hình như hỏng rồi, nô tỳ canh giờ xem kém.” Hạ Liên Ngọc tranh thủ thời gian giải thích, một bên giúp Tiêu Vạn Bình thuận khí.
“Thủy Chung hỏng?” Tiêu Vạn Bình quay đầu.
“Đúng vậy, Quỷ Y tiên sinh nói, lấy một trăm đồng cân gừng, thêm ba quả táo đỏ, dùng ba chén nước, sắc trong nửa canh giờ, hiệu quả tốt nhất, thế nhưng mà Thủy Chung ở bếp sau để tính thời gian, hình như hơi bị trục trặc...” Nói đến đây, Hạ Liên Ngọc lo lắng đến mức luống cuống tay chân.
Nàng dường như rất để ý cách nhìn của Tiêu Vạn Bình đối với mình.
“Được rồi, không có việc gì lớn, không cần để ý.” Thấy vậy, Tiêu Vạn Bình cũng không nỡ trêu chọc nữa, mở miệng nói.
Nghe nói như thế, Hạ Liên Ngọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi nói, Thủy Chung bị nghẽn?” Tiêu Vạn Bình tiếp tục hỏi.
Thủy Chung dùng cách nhỏ giọt để tính thời gian, một khi lỗ nước bị tắc, tốc độ nhỏ giọt kia chắc chắn sẽ chậm lại.
“Tựa như vậy đó, nô tỳ cho rằng chỉ qua nửa canh giờ, về sau thấy thời gian không đúng, mới ra ngoài hỏi mấy tỷ muội khác, mới phát hiện thật ra đã qua gần một canh giờ rồi.”
“Cho nên chén canh gừng này đặc quá, hơi cay, Hầu gia thứ tội.” Nói đến đoạn sau, giọng của Hạ Liên Ngọc càng ngày càng nhỏ, dường như rất hối hận vì mình sơ ý chủ quan.
Nghe nàng nói, trong đầu Tiêu Vạn Bình lập tức lóe lên linh quang.
“Phanh”
Hắn vỗ bàn một cái, đột nhiên đứng lên.
“Chẳng lẽ là vậy?”
Hạ Liên Ngọc ôm bộ ngực đang nảy nở, giật mình.
“Hầu gia... ngươi... ngươi nói cái gì?”
“Nến?”
Tiêu Vạn Bình hơi nhướng mày, sau đó hô to: “Độc Cô, nhanh, chuẩn bị xe ngựa, đi Phỉ Thúy Lâu.”
Nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của hắn, Hạ Liên Ngọc bĩu môi.
“Lại đi Phỉ Thúy Lâu, Hầu gia thật đúng là phong lưu quá mức.” Oán thán liếc nhìn bát canh gừng còn chưa uống xong, Hạ Liên Ngọc nhẹ nhàng bưng lên, ngửa đầu uống hết.
Trên xe ngựa, Độc Cô U nhịn không được cười nói: “Hầu gia, vừa mới nói ngài thân thể yếu, sao uống một chén canh gừng, liền như vậy nháo nhào lên vậy?”
“Cút đi.” Tiêu Vạn Bình giơ chân lên, nhẹ đạp một cái vào người Độc Cô U.
Cười hắc hắc, Độc Cô U gãi đầu: “Quỷ Y tiên sinh quả thực là cao thủ, về sau ta thành thân, nhất định phải tìm ông ấy kê thêm vài thang thuốc bổ.”
“Bớt nói nhảm, ta đi Phỉ Thúy Lâu là có chính sự.” Tiêu Vạn Bình chỉ có thể thật lòng lên tiếng, chặn miệng Độc Cô U lại.
Đến trước lầu, Tiêu Vạn Bình không thèm để ý xe ngựa còn chưa dừng hẳn, đã nhảy xuống xe.
“Hầu gia ngài chậm một chút.” Độc Cô U theo xuống xe: “Nhìn xem có gì mà ngài gấp gáp thế kia.”
Không nói một lời, Tiêu Vạn Bình trực tiếp tìm đến tú bà, lấy thân phận chính thức.
“Bản hầu hỏi ngươi, đêm nay Đình cười tiếp đón Nhậm Nghĩa ở gian phòng nào?”
Tú bà ngẩng đầu nhìn lầu hai nhã gian, ngón tay chỉ vào góc đông nam.
“Bẩm Hầu gia, dạ…là gian kia.”
“Đi, lên lầu!” Tiêu Vạn Bình không nói hai lời, xắn ống quần liền chạy lên lầu.
“Phanh”
Phá tan cửa phòng, Tiêu Vạn Bình thấy mấy hạ nhân đang quét dọn phòng ở giữa.
Hắn liền chạy đến trước bàn, cầm lấy cây nến kia.
“Ngươi, lại đây.” Hắn tùy ý gọi một hạ nhân.
Tú bà và tiểu nhị Phỉ Thúy Lâu thấy động tĩnh này, không dám thất lễ cũng nhanh chân theo sau.
“Hầu...Hầu gia?”
Mấy hạ nhân này nhận ra Tiêu Vạn Bình, không cần tú bà giới thiệu, đã tiến lên hành lễ.
“Bản hầu hỏi ngươi, cây nến này các ngươi có đụng vào không?”
“Không có, chúng ta còn chưa kịp dọn dẹp.” Hạ nhân nơm nớp lo sợ đáp.
“Nói cách khác, cây nến tính thời gian này, chính là cây mà Phương Tài Đình cười dùng để tiếp đón Nhậm Nghĩa?”
“Chắc là... chắc là vậy ạ.” Mấy hạ nhân đang dọn dẹp, hai mặt nhìn nhau, không hiểu ra sao.
Bọn họ cũng không có cách nào khẳng định, cây nến có bị ai chạm vào không.
“Đưa Đình cười đến đây.” Sắc mặt Tiêu Vạn Bình nghiêm trọng, nhìn về phía tú bà.
“Dạ, xin mời Hầu gia chờ một lát.” Toàn bộ Phỉ Thúy Lâu thấy Tiêu Vạn Bình như vậy, giống như lâm vào đại địch, không dám chậm trễ chút nào.
Một lát sau, Đình cười đến.
Thấy tóc mai nàng rối bù, mặt ửng đỏ, Tiêu Vạn Bình đoán chắc, nàng vừa mới tiếp khách.
“Hầu gia, sao ngươi lại đến đây?”
Chưa đến một canh giờ, lần nữa nhìn thấy Tiêu Vạn Bình, Đình cười có chút hoang mang.
Cầm cây nến trên tay, Tiêu Vạn Bình mặt lạnh như băng.
“Bản hầu hỏi ngươi, cây nến này, có phải chính là cây lúc nãy hay không?”
Liếc nhìn cây nến, Đình cười cúi đầu xuống.
“Hầu gia, cái này... Nô gia cũng đâu có cố ý để ý đến dáng vẻ của cây nến thế nào.”
Mắt phải khẽ nhúc nhích, Tiêu Vạn Bình thầm nghĩ mình hơi nóng vội.
Quả thật, người thường có ai lại đi để ý dáng vẻ của cây nến chứ?
“Đem cây nến tính thời gian các ngươi thường dùng mang ra đây.” Tiêu Vạn Bình nói tiếp.
Tú bà không dám chần chờ, lập tức sai tiểu nhị đi lấy.
Trong giây lát, mấy cây nến được bày lên bàn.
Tiêu Vạn Bình đảo mắt nhìn qua, phát hiện những cây nến này, cầm cây nào lên, hình dáng bên ngoài nhìn giống nhau y đúc.
Nhưng khi cầm vào, những cây nến tính thời gian này của Phỉ Thúy Lâu, rõ ràng nặng hơn một chút.
“Các ngươi vẫn luôn dùng loại nến này?”
“Bẩm Hầu gia, loại nến này vừa đẹp lại tính thời gian vừa chuẩn, từ khi đổi chủ sau, Phỉ Thúy Lâu vẫn luôn dùng loại nến này.”
“Ừm.” Tiêu Vạn Bình gật đầu, sau đó lại hỏi: “Nhậm Nghĩa thường xuyên đến Phỉ Thúy Lâu sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận