Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 158: bí quá hoá liều

Trở lại Cố phủ, mọi người sắc mặt ngưng trọng. Tô Cẩm Doanh mặt như phủ băng, trong lòng có chút xấu hổ. Trước đó là nàng kiên trì muốn mua lại Ngô Phủ, làm Tiêu Vạn Bình vương phủ. Bây giờ xảy ra chuyện này, trong nội tâm nàng có chút khó xử. Thấy vậy, Tiêu Vạn Bình trong lòng hiểu rõ. Nhận lấy chén trà từ tay Độc Cô U, hắn tự mình rót cho Tô Cẩm Doanh một ly trà. “Tẩu tẩu không cần suy nghĩ nhiều, người này đối với chúng ta, thoạt nhìn là không có địch ý.” “Hầu Gia, ý của ngươi, tòa phủ trạch này, chúng ta còn muốn ở?” Độc Cô U không khỏi mở miệng hỏi. “Đương nhiên, vì sao lại không?” “Thế nhưng là…” Tô Cẩm Doanh nhíu mày: “Coi như hắn không phải quỷ, ngươi vào ở, chỉ sợ cũng sẽ gây bất lợi cho ngươi.” Khoát tay áo, Tiêu Vạn Bình tỏ vẻ nhẹ nhõm trả lời: “Yên tâm, bây giờ phủ đệ mặc dù đã tu sửa xong, nhưng cuối cùng không có phủ binh thị vệ, một khi ta vào ở, những ngưu quỷ xà thần này liền không dám xuất hiện nữa.” Từ trước đến nay trầm mặc Triệu Thập Tam, giờ phút này vậy mà lên tiếng. “Hắn nói vào ở đi sẽ gặp mất mạng, Hầu Gia hay là nên suy nghĩ lại cho thỏa đáng.” “Hắn chính là không muốn để cho chúng ta vào ở, mới mở miệng uy hiếp, càng như vậy, bản hầu càng muốn vào ở. Ta ngược lại muốn xem xem, tòa Ngô Phủ này, đến tột cùng có cái gì chỗ quái dị.” Nói xong, khóe miệng của hắn nở nụ cười tự tin. Từ một thế giới khác mà đến, những chuyện Quỷ Thần này mà nói, đều không dọa nạt được hắn. Đơn giản đều là có người đang trang thần giở trò thôi. Tương phản, hắn mơ hồ cảm thấy, chuyện này có thể liên quan đến thợ rèn đại tông sư Ngô Dã. Có điều Tô Cẩm Doanh, lại nghe được lời Triệu Thập Tam nói bóng gió. “13, ngươi từng giao thủ với hắn, nghe ngươi nói vậy, hẳn là ngươi cũng không tự tin thắng hắn?” “Hắn là một cao thủ nội gia, dùng nội lực truyền âm đến bốn phương tám hướng, luận về thân pháp và thực chiến, hẳn là hắn hơi thua ta một bậc.” “Nếu như vậy, có ngươi ở đây, ta thì càng không cần lo lắng.” Tiêu Vạn Bình cười đáp. “Mọi thứ cẩn thận vẫn hơn.” Triệu Thập Tam rất cẩn thận, hắn không muốn phụ lòng thái tử di mệnh. Khẽ cười một tiếng, Tiêu Vạn Bình cũng không để ý, ngược lại lại nói: “Ta chỉ là hiếu kỳ, người này đến tột cùng là ai, vì sao lại trốn ở Ngô Phủ?” Tô Cẩm Doanh suy nghĩ kỹ càng một lát, trả lời: “Có lẽ chuyện Ngô Phủ nháo quỷ chỉ là mồi nhử, do người này cố ý tạo ra ảo tượng.” “Hẳn là như vậy, hắn không muốn để người khác vào ở.” “Có lẽ người này có quan hệ với Ngô Dã?” Lời Tô Cẩm Doanh nói, chính là điều Tiêu Vạn Bình nghĩ trong lòng. “Rất có thể.” Tiêu Vạn Bình gật đầu mạnh. “Hô.” Thở dài ra một hơi, Tô Cẩm Doanh chậm rãi đứng dậy. “Bất kể như thế nào, đã ngươi quyết định muốn ở, vậy mấy ngày trước hãy phái phủ binh, điều tra Ngô Phủ triệt để, tốt nhất khống chế mỗi một ngóc ngách, đó mới là sách lược vẹn toàn.” “Minh bạch.” Ngay lập tức, hắn để Độc Cô U chiếu theo lời Tô Cẩm Doanh đi làm. “Có điều Hầu Gia, nhỡ người này không xuất hiện nữa thì sao?” “Hắn tốt nhất đừng xuất hiện.” Tiêu Vạn Bình nhìn ra ngoài cửa sổ nơi bóng cây lay động, ý vị thâm trường nói một câu. Đêm dài. Hẻm nhỏ đế đô. Một bóng người chợt lóe lên, rơi vào một chỗ tối tăm trong góc. "C-K-Í-T...T...T lệch ra". Một cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, một người bước ra. Thân ảnh hắn có chút còng xuống, hành động chậm chạp, một bộ dạng bệnh lâu ngày. “Thất điện hạ.” Người đến là Nhiếp Hổ. Hắn nhận được tin tức từ Tiêu Vạn Vinh, nhân lúc đêm khuya đến đây. "Khụ khụ". Tiêu Vạn Vinh nhẹ nhàng ho khan vài tiếng. Lần trước gặp mặt ở chỗ này, còn mang theo Tiền Thụ. Lần này, chỉ có một mình hắn. “Điện hạ thân thể không khỏe?” Nhiếp Hổ tiến lên vịn hắn, nhỏ giọng hỏi. Nhẹ nhàng vung tay lên, Tiêu Vạn Vinh kéo khăn che mặt xuống. Tấm gương mặt không chút huyết sắc, thêm vào hai mắt đỏ tươi, dưới ánh trăng lại càng làm người ta kinh hãi. Nhiếp Hổ thấy vậy, không khỏi lùi lại một bước. “Ta rất đáng sợ?” Tiêu Vạn Vinh cất giọng the thé hỏi. “Không...không có.” Nhiếp Hổ lắp bắp trả lời: “Chỉ là điện hạ, vì sao ngài lại tiều tụy thế này?” Hắn giả bộ không biết hỏi. Lời này vừa nói ra, Nhiếp Hổ vậy mà nghe rõ tiếng Tiêu Vạn Vinh nghiến răng. “Ngươi không biết?” Nhiếp Hổ tranh thủ thời gian khom người trả lời: “Những ngày này ta đều ở phủ đệ Tiêu Vạn Xương, hắn cũng không hề nói với ta về chuyện của điện hạ.” Vừa nhắc đến Tiêu Vạn Xương, Tiêu Vạn Vinh lại càng tức giận tràn lồng ngực. “Bọn chúng...đều đáng chết, đều nên bị chém thành muôn mảnh, chết không toàn thây…” Nhiếp Hổ cúi đầu, không tiếp tục đáp lời. Một lát sau, Tiêu Vạn Vinh tỉnh táo lại. “Ngươi từng nói, ta cứu được vợ con của ngươi, cho dù chết, cũng sẽ báo đáp ân tình của ta?” Nhiếp Hổ trong lòng hơi động, đôi mắt híp lại. Đến thì cũng sẽ đến thôi. “Không sai, điện hạ muốn ta làm gì, cứ việc phân phó.” Nhiếp Hổ kiên quyết hỏi. “Tiêu Vạn Bình lập tức sẽ khai phủ, ta muốn ngươi vào ngày khai phủ, ám sát hắn, sau đó đổ tội cho Tiêu Vạn Xương!” Nghe nói vậy, Nhiếp Hổ đầu tiên là khom người lĩnh mệnh, sau đó lại nói: “Thế nhưng là điện hạ, như vậy, Tam hoàng tử chẳng phải sẽ ngồi thu lợi sao?” “Ta mặc kệ nhiều như vậy.” Tiêu Vạn Vinh vung tay lên. Hắn cực kỳ gắng sức kiềm chế cơn giận của mình. Lúc đầu giữ lại Nhiếp Hổ, là muốn một mũi tên trúng ba đích, tiêu diệt cả lão Tam, lão Ngũ và lão Bát. Có điều Tiêu Vạn Bình đã ép hắn đến mức tuyệt địa như vậy, Tiêu Vạn Vinh không nghĩ được nhiều nữa. “Cái gì ngôi vị đông cung, cái gì Cửu Ngũ Chí Tôn, bản điện hạ đều không cần, ta hiện tại chỉ muốn Tiêu Vạn Bình phải chết, muốn Tiêu Vạn Xương thân bại danh liệt, vĩnh thế không thể thoát thân!” Giọng hắn lúc đầu the thé, trải qua gào thét, vậy mà trở nên có chút trầm thấp. “Thế nhưng…hiện tại bên cạnh Tiêu Vạn Bình, có Triệu Thập Tam, còn có Độc Cô U, càng có phủ binh, muốn ám sát hắn, cũng không dễ như vậy.” Tiêu Vạn Vinh cũng biết điều này. Mình từng nhiều lần để Nhiếp Hổ đi ám sát Tiêu Vạn Bình, nhưng từ khi lần ám sát bên bờ sông bị ngựa tuấn mã đánh tan, người bảo vệ Tiêu Vạn Bình bên cạnh, cơ hồ không có kẽ hở. Tiêu Vạn Vinh chỉ có thể tạm thời coi như thôi. Bây giờ lại để Nhiếp Hổ đi ám sát, Nhiếp Hổ không tránh khỏi không hiểu. “Bản điện hạ biết, ta đã sớm nghĩ xong đối sách cho ngươi.” “Xin mời điện hạ nói cho.” “Ngày tên điên kia khai phủ, Tiêu Vạn Xương giả nhân giả nghĩa, chắc chắn sẽ đến chúc mừng. Đến lúc đó ngươi nhân lúc hai người chào hỏi, đột nhiên nổi lên, coi như võ công Triệu Thập Tam cao hơn nữa, bất ngờ không phòng bị, cũng không thể ngăn cản được ngươi.” Nghe những lời này, Nhiếp Hổ lại càng cảm thấy quá ảo tưởng? “Điện hạ, vạn nhất lại thất bại nữa thì sao?” Hắn mở miệng hỏi lại. “Coi như thất bại, cũng có thể khiến cho cái tên chó tạp chủng Tiêu Vạn Xương kia nếm một quả đắng.” Tiêu Vạn Vinh đã bất chấp tất cả rồi. Thấy vậy, Nhiếp Hổ trong lòng cười lạnh. Cái tính tình này của ngươi, cái đầu óc này của ngươi, khó trách mà rơi vào cảnh này. Trong lòng nghĩ vậy, miệng lại trả lời: “Tiểu nhân hiểu rõ, tiểu nhân cam đoan, ngày khai phủ, chính là ngày Tiêu Vạn Bình mất mạng.” "Khụ khụ khụ" Dưới sự kích động, Tiêu Vạn Vinh lần nữa ho kịch liệt. Nhiếp Hổ rõ ràng thấy lòng bàn tay hắn, giấu một vệt đỏ tươi. Hắn ho ra máu! Tiêu Vạn Vinh lại hồn nhiên không để ý, từ trong ngực móc ra một xấp ngân phiếu. “Đây là ba vạn lượng, đưa cho vợ con ngươi đi.” Tiêu Vạn Vinh vốn không muốn bỏ ra số tiền này, nhưng lại sợ Nhiếp Hổ không tuân lệnh, chỉ có thể dốc hết vốn liếng. Số tiền này trước mắt với hắn mà nói, quả thật là vốn liếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận