Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 619 Phong vương thống binh? (1)

Chương 619: Phong vương thống binh? (1)
Có điều Tiêu Vạn An chung quy là kẻ đa nghi, vẫn không tùy tiện đáp ứng.
Thấy vậy, Tuyên Phi bất đắc dĩ, chỉ có thể nói ra câu nói cuối cùng mà thái âm sứ quân đã dạy nàng.
"Thái tử điện hạ, nếu Tiêu Vạn Bình không lãnh binh kháng Lương, ngày khác cho dù ngươi có lên ngôi, Đại Viêm cũng là quốc gia sắp mất. Ngươi muốn cái giang sơn thủng trăm ngàn lỗ này, thì có ích lợi gì?"
Cuối cùng, câu nói này đã triệt để thuyết phục Tiêu Vạn An.
Thân thể hắn khẽ động, tay phải chậm rãi đặt lên bàn.
"Được, cô đáp ứng ngươi."
Lợi dụng Tiêu Vạn Bình, vì chính mình giành thiên hạ, đợi ngày công thành, sẽ thu hồi binh quyền của hắn.
Về phần Tuyên Phi này, đợi đăng cơ xong sẽ cùng nhau thu thập, thần không biết quỷ không hay.
"Tốt!"
Tuyên Phi khen một câu, sau đó lại nói: "Thái tử điện hạ sảng khoái, để biểu hiện thành ý, ngươi và ta mỗi người trao đổi một vật phẩm tùy thân, thế nào?"
Hai người tính toán, đều là những việc đại nghịch, trao đổi vật phẩm, đề phòng đối phương bán đứng mình.
Việc này đối với cả hai bên đều có lợi.
Tiêu Vạn An không cần nghĩ ngợi, giật ngọc bội bên hông xuống, đặt lên bàn.
"Còn ngươi?"
Tuyên Phi rút cây trâm cài đầu kia ra, cũng đặt lên bàn.
Hai người trao đổi.
"Hết thảy việc này, liền nhìn vào thái tử điện hạ."
Tuyên Phi đứng dậy, hướng hắn chắp tay.
Tiêu Vạn An lại trả lời: "Ta chỉ có thể cam đoan, sẽ cố gắng hết sức hướng phụ hoàng góp lời, về phần có được hay không, cô cũng không nắm chắc."
Tuyên Phi tự nhiên cũng biết điểm này, nàng mỉm cười: "Chỉ cần thái tử điện hạ hết sức là được."
Kỳ thật nàng muốn chỉ là Tiêu Vạn An không ngăn cản Tiêu Vạn Bình nắm binh quyền là được...
Quảng Minh Điện, Cảnh Đế chậm rãi tỉnh lại, kèm theo vài tiếng ho khan.
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, chỉ cảm thấy tứ chi đau nhức vô lực.
Tuyên Phi đã trở lại bên cạnh hắn.
"Bệ hạ, nên uống thuốc."
Gặp Cảnh Đế tỉnh lại, Tuyên Phi lập tức tiến lên, đỡ hắn dậy.
Mang trên mặt ý cười, nhìn Tuyên Phi một chút.
"Trẫm nghe nói, ngươi xuất cung bố thí cho người nghèo?"
"Bệ hạ long thể không an, thần thiếp lo lắng, đành phải làm chút sự tình, là vì bệ hạ cầu phúc."
"Ngươi ngược lại là người có tâm." Cảnh Đế khẽ gật đầu.
Nhận chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
"Ân?"
Uống xong chén thuốc, Cảnh Đế không khỏi chau mày.
"Thuốc này sao lại đắng như vậy?"
"Thuốc đắng dã tật, bệ hạ nhịn một chút."
Cảnh Đế tựa vào mép giường, thở dài ra một hơi.
Tuyên Phi tranh thủ thời gian kéo chăn mền qua, đắp lên đùi hắn.
"Lần này bị bệnh, kéo dài nhiều thời gian như vậy, vẫn không thấy tốt, trẫm đột nhiên ý thức được, đã già."
Trong lời nói của Cảnh Đế, mang theo nỗi cô đơn vô tận.
Sinh, lão, bệnh, tử, là chuyện mà ai cũng phải trải qua.
Có thể hết lần này tới lần khác hắn là hoàng đế, không nỡ rời bỏ chiếc long ỷ này.
"Bệ hạ không cần thiết phải lo ngại, ngự y nói, đúng hạn uống thuốc, mấy ngày nữa là có thể không việc gì."
"Ngự y?" Cảnh Đế hừ lạnh một tiếng: "Đám người này, trẫm càng ngày càng không tin bọn hắn."
Chợt, hắn đột nhiên nghĩ đến quỷ y, nhãn tình sáng lên.
"Đúng a, trẫm ta tại sao lại quên hắn, hiện nay thời tiết đã trở nên ấm áp, hắn lưu lại bắc cảnh cũng vô dụng."
"Bệ hạ, ngài nói cái gì?" Tuyên Phi làm bộ mặt mờ mịt.
Cảnh Đế chưa đáp lời nàng, trực tiếp nói ra: "Ái phi, thay trẫm soạn một đạo ý chỉ, ngàn dặm khẩn cấp, bảo quỷ y lập tức trở lại đế đô."
Tuyên Phi tỏ vẻ kinh ngạc.
Không có quỷ y, giống như là chặt đứt một tay của Tiêu Vạn Bình.
Quan trọng hơn là, quỷ y tuyệt đối không thể rời khỏi bắc cảnh, trở lại đế đô.
Điều này sẽ phá hỏng kế hoạch của bọn hắn.
Tuyên Phi trong lòng suy nghĩ rất nhanh, tìm cách đối phó.
"Ái phi, ngươi làm sao vậy?"
Cảnh Đế gặp nàng ngẩn người, liền mở miệng hỏi.
"A, không có gì, thần thiếp chỉ là lo lắng cho sự an toàn trên đường đi của quỷ y."
"Ngươi lo lắng, cũng không phải là không có lý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận