Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 258: áo trắng thích khách

Chương 258: thích khách áo trắng
Tiêu Vạn Bình thành thật trả lời: “Sau giờ Ngọ, sẽ còn phát bệnh.”
“Nói vậy, chuyện sau giờ Ngọ, ngươi vẫn không nhớ ra?”
Tiêu Vạn An tuy nhíu mày, trông có vẻ tiếc nuối khôn nguôi.
Nhưng Tiêu Vạn Bình vẫn bắt được một tia hả hê trong mắt hắn.
Thấy thế, trong lòng hắn đầy nghi hoặc.
Tiêu Vạn An này, chắc chắn sau giờ Ngọ đã làm chuyện gì có lỗi với tiền thân?
Sợ chính mình nhớ lại?
“Thực sự không nhớ ra, quỷ y nói bệnh tình khó chữa, có khỏi hẳn được hay không còn chưa biết, chỉ có thể từ từ uống thuốc.”
Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng Tiêu Vạn Bình vẫn ung dung trả lời.
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc, nếu Bát đệ khỏi hẳn động kinh, với tài năng của ngươi, vị trí đông cung này làm sao đến phiên ta?”
Tiêu Vạn An cười như không cười nói.
“Thái tử điện hạ.”
Tiêu Vạn Bình mặt nghiêm túc, đứng lên chắp tay nói: “Lời này không thể nói bừa, phụ hoàng lập ngài là trữ, tức là ngài ắt có chỗ hơn người, ta có tài đức gì mà có thể tranh đoạt vị trí đó? Lời này, thái tử điện hạ sau này nên bớt nói cho phải lẽ.”
Thấy hắn một mặt trịnh trọng, Tiêu Vạn An nhịn không được ngửa đầu cười lớn.
“Lão Bát, ta chỉ đùa chút thôi, đừng coi là thật, mau ngồi đi.”
Tiêu Vạn Bình lại ngồi xuống ghế.
“Thực không dám giấu diếm, bản cung đến giờ vẫn không tin nổi, phụ hoàng vậy mà đột nhiên lập trữ, cũng không biết phụ hoàng đang nghĩ gì nữa?”
Tiêu Vạn An tuy trong lòng vui mừng, nhưng ngôi vị đông cung này đến quá dễ dàng, trong lòng không khỏi bất an.
Hắn muốn thăm dò chút tin tức từ miệng Tiêu Vạn Bình.
“Thái tử điện hạ, thân là thần tử, ngươi ta đều không thể hiểu rõ thánh ý, trước mắt phụ hoàng bệnh trọng, thái tử nên giúp phụ hoàng gánh vác quốc sự mới phải.”
Ngượng ngùng cười một tiếng, Tiêu Vạn An đáp: “Đúng thế, đúng thế.”
Sau đó đứng dậy: “Bản cung vào cung thăm phụ hoàng đây.”
“Thái tử đi thong thả.”
“À phải rồi.” Tiêu Vạn An dừng bước lại: “Nghe nói Di Tâm công chúa đã đến kinh đô, Bát đệ chẳng bao lâu nữa sẽ thành thân, bản cung xin chúc mừng trước.”
“Đa tạ thái tử điện hạ.”
Tiêu Vạn Bình không muốn nhiều lời, tùy ý ứng phó.
Sau khi hắn rời đi, Độc Cô U đi vào phòng khách.
“Hầu Gia, tên này đến khoe khoang đấy sao?”
“Ngươi đừng coi hắn như Tiêu Vạn Xương hay Tiêu Vạn Vinh, Tiêu Vạn An này, gian xảo vô cùng, đến đây một chuyến chắc chắn có mục đích.”
“Mục đích gì?”
Tiêu Vạn Bình hơi nhíu mày: “Tạm thời chưa nhìn ra.”
“Hô”
Thở dài một hơi, Tiêu Vạn Bình nói: “Trước mặc kệ hắn, tẩu tẩu đâu, nàng đang ở trong phủ sao?”
“Đang bận rộn ở cửa hàng thuốc.”
“Đi, đi gặp nàng.”
Trước khi lên đường ra bắc cảnh, hắn nhất định phải giải quyết Khương Di Tâm, để nàng ở lại kinh đô.
Điểm đủ phủ binh, một đoàn người lại lên xe ngựa, đi thẳng đến cửa hàng thuốc.
Xe ngựa đi được nửa đường, Triệu Thập Tam trong xe bỗng mở mắt.
“Hầu Gia cẩn thận, có sát khí.”
Ân?
Tiêu Vạn Bình giật mình, trong lòng căng thẳng.
Vừa muốn lên tiếng, chỉ thấy Triệu Thập Tam thân hình lao vọt lên, như một con cá linh hoạt, từ cửa sổ xe nhảy lên nóc xe.
“Vút”
Đột nhiên… Một tiếng xé gió vang lên, Tiêu Vạn Bình chỉ cảm thấy sát khí ngày càng gần.
Triệu Thập Tam đứng trên nóc xe, vung trường đao tinh thiết trong tay.
“Bịch”
Một mũi tên bị chém thành hai đoạn, rơi xuống đất.
“Hầu Gia nằm xuống.”
Độc Cô U lập tức đẩy Tiêu Vạn Bình xuống gầm xe, đồng thời hô lớn.
“Dừng xe, có thích khách, bố phòng!”
“Loảng xoảng”
Những phủ binh lập tức rút đao bên hông, bảo vệ xung quanh xe.
Ba lớp trong, ba lớp ngoài.
Còn Triệu Thập Tam, giống như một vị thần hộ mệnh, đứng sừng sững trên nóc xe.
Mắt hắn chăm chú nhìn vào phương hướng mũi tên bắn ra.
“Kẻ nào to gan, dám hành thích Tiêu Dao Hầu giữa ban ngày ban mặt, còn không mau ra nhận lấy cái chết?”
Âm thanh vang vọng khắp phố, chấn động chân trời.
Lời vừa dứt, liền nghe tiếng cười vang vọng.
“Đều nói Tiêu Dao Hầu bên cạnh có cao thủ, hôm nay gặp mặt, quả không hổ danh.”
Giọng nói vừa dứt, liền thấy một người từ không trung xuất hiện trên mái nhà bên trái.
Nhìn từ xa, giống như từ trên trời rơi xuống.
Thấy người nọ xuất hiện, Độc Cô U lập tức đứng lên, vén rèm.
Qua khe hở, Tiêu Vạn Bình nhìn thấy người kia.
Toàn thân áo trắng, tay áo rộng thùng thình, tay phải cầm kiếm, hai tay khoanh trước ngực.
Mái tóc đen dài không búi, bay phấp phới trong gió, trông vô cùng phóng khoáng không gò bó.
Triệu Thập Tam không nói nhiều, thân hình khẽ động, nhảy lên nóc nhà.
“Đừng rời Hầu Gia.” Hắn để lại một câu.
Độc Cô U cẩn thận bảo vệ Tiêu Vạn Bình sau lưng.
Trên nóc nhà, hai người đối diện.
“Ngươi là ai?” Triệu Thập Tam lạnh giọng hỏi.
Người áo trắng nhếch mép cười một tiếng, không trả lời, ngược lại hỏi: “Ngươi chính là Triệu Thập Tam?”
“Đúng vậy.”
“Cao thủ bên cạnh Tiêu Dao Hầu chỉ có một mình ngươi, giết ngươi, chẳng phải là có thể giết được hắn sao?”
“Ngươi nói nhiều vô ích, muốn giết ta, hãy xem bản lĩnh của ngươi.”
Lời vừa dứt, Triệu Thập Tam không nói thêm, lao tới.
Nếu đối phương không có ý tốt, nhiều lời vô ích.
Bắt sống hắn, sẽ rõ mọi chuyện.
Trường đao lẫn với tiếng sấm chớp, hung hăng chém xuống người áo trắng.
“Tới hay lắm!”
Người áo trắng không dám chậm trễ, rút kiếm, tập trung ứng phó.
Đao kiếm giao nhau…
“Oanh”
Không phải tiếng kim loại va chạm, mà là tiếng sấm vang rền.
Ngay sau đó…
“Phanh”
Một tiếng nổ trầm, hai người tụ lực vào đao kiếm, khiến không khí nổ tung.
Một vòng sáng vàng nhạt mắt thường có thể thấy được, cực nhanh lan tỏa ra bốn phía.
Ngói trên nóc nhà bị vòng sáng hất tung, gạch ngói vỡ vụn bay đầy trời.
Bay một đường vòng cung rồi rơi xuống mặt đất.
Vòng sáng vẫn tiếp tục lan ra…
Những người dân trên đường còn chưa kịp phản ứng, đã bị làn sóng sức mạnh cuốn đến.
“A a a...”
Trên phố bắt đầu vang lên tiếng kêu thảm thiết của người đi đường.
Cơ thể họ bị sức mạnh quét trúng, như thể bên hông bị cuốn một sợi dây thừng, bị kéo giật mạnh ra sau.
Trong phút chốc, vô số người ngã xuống đất.
Những người dân không bị nạn, thấy thế liền la hét hoảng sợ, bỏ chạy tán loạn.
Còn xe ngựa của Tiêu Vạn Bình, được đám phủ binh bảo vệ, chỉ là rèm xe hơi lay động.
Nhìn lại hai người trên nóc nhà, thấy họ đã tách nhau ra, trở về vị trí cũ.
Độc Cô U không khỏi kinh hãi: “Lợi hại thật, Hầu Gia, tu vi của người này e rằng không dưới lão Triệu.”
Nghe vậy, Tiêu Vạn Bình giật mình.
“Ồ, lợi hại vậy sao?”
Hắn bước đến bên Độc Cô U, nhìn lên nóc nhà.
Thấy người áo trắng kia ánh mắt đang hướng về phía mình.
Hai người chạm mắt một thoáng, người áo trắng lại phá lên cười lớn.
“Tiêu Dao Hầu không tệ, Triệu Thập Tam cũng không tầm thường, hôm nay Bạch mỗ hiện thân, chỉ là để cảnh cáo các ngươi.”
“Nếu muốn càn quét võ lâm bắc cảnh, chúng ta chắc chắn sẽ chém các ngươi thành trăm mảnh.”
“Tự lo liệu đi!”
Nói xong, người áo trắng nhảy xuống nóc nhà, biến mất dạng.
Nghe vậy, Tiêu Vạn Bình sờ mũi, bất đắc dĩ cười một tiếng.
“Hầu Gia, tên này điên rồi hay sao, càn quét võ lâm bắc cảnh gì chứ?”
“Chắc chắn là bị người khác giật dây.”
Nghe người áo trắng nói, Tiêu Vạn Bình lập tức đưa ra phán đoán.
Triệu Thập Tam không đuổi theo, quay lại vào xe.
“Hầu Gia, tu vi người này rất cao, không thua gì ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận