Ta Là Một Ngốc Hoàng Tử, Ngươi So Đo Cái Gì

Chương 5 đế vương tâm tư

Chương 5 tâm tư của đế vương
Ra khỏi Thái Cực Điện, Tiêu Vạn Bình thấy hai thái giám đã bị đánh đến máu thịt bầy nhầy, không còn sinh khí. Trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, miệng ngốc nghếch hô: “Oan có đầu, nợ có chủ, không phải không báo, chỉ là thời cơ chưa đến...”
Dưới sự dẫn dắt của thị vệ, hắn về tới Trích Tinh Uyển. Tiêu Vạn Bình phân tích tình hình hiện tại. Cảnh Đế tuy có phần ưu ái hắn, nhưng cũng sủng ái Nhàn Phi không kém. Nếu không cũng đã không cố ý không cho hai thái giám kia mở miệng. Hiện tại ngoài việc Tiêu Vạn Vinh bị phế tàn, hai mẹ con cũng không hề chịu bất cứ hình phạt nào. Đối phương không hề sợ hãi, chắc chắn sẽ không bỏ qua, Tiêu Vạn Bình hiểu rõ điều đó.
Trước mắt hắn không có quyền, không có thế, trong triều lại chẳng có ai ủng hộ, nhất định phải rời khỏi hoàng cung, âm thầm phát triển thế lực của riêng mình. Xem ra phải tạo chút động tĩnh mới được. Có điều phải nắm chắc mức độ, nếu gây chuyện lớn quá, không khéo lại bị giết ngay tại chỗ. Tiêu Vạn Bình âm thầm suy tính.
Ở một bên khác, tại Thái Cực Điện, sau khi bãi triều, ánh mắt Cảnh Đế lóe lên một tia khác lạ. “Ngụy Hồng, chuyện hôm nay, ngươi thấy thế nào?”
Ngụy Hồng là thái giám thân cận của Cảnh Đế, là lão thần hai triều. Hắn hiểu rõ tâm ý của vua, lại giỏi nịnh bợ, rất được Cảnh Đế tín nhiệm. “Bệ hạ, thần không dám bàn chuyện triều chính.” Ngụy Hồng cung kính đáp.
“Lão già, đã bảo ngươi nói thì cứ nói.” Cảnh Đế liếc mắt nhìn hắn. “Dạ.” Ngụy Hồng mỉm cười: “Nô tài cảm thấy, tạm thời lui binh ngàn trượng...”. “Dừng dừng dừng.” Cảnh Đế khoát tay chặn lại: “Lại giả vờ ngu ngốc với trẫm, trẫm đang hỏi chuyện của Lão Bát.”
Ngượng ngùng cười một tiếng, Ngụy Hồng tiếp tục nói: “Bát hoàng tử mắc bệnh động kinh, đá bị thương Thất hoàng tử, hoàn toàn có thể thông cảm được.” Hắn đoán không ra ý Cảnh Đế, đành phải nói một câu cho qua chuyện.
“Tê.” Cảnh Đế lại hít sâu một hơi, ánh mắt thoáng hiện tia khác thường. “Lão Bát này, hôm qua mới bị Lão Thất hãm hại, hôm nay đã đá người ta tàn phế, xem kiểu gì cũng giống trả thù!” “Nha!” Ngụy Hồng thốt lên một tiếng, che miệng, lập tức nói: “Ý bệ hạ là, Bát hoàng tử đang giả ngốc?”
“Giả ngốc thì có lẽ không đến mức đó, chỉ là, bệnh tình của hắn có chuyển biến tốt đẹp hay không, thì không thể biết được.” Cảnh Đế tựa lưng vào long ỷ, ngón tay gõ nhẹ lên long án, vẻ mặt trầm tư.
“Bệ hạ nói đùa, nếu bệnh tình Bát hoàng tử chuyển biến tốt đẹp, vậy vì sao lại phải giả ngốc?” Ngụy Hồng cười ha ha đáp lại. “Nói hay lắm!” Cảnh Đế ngồi thẳng người: “Nếu thật là vậy, thì Lão Bát đang toan tính điều gì?” Thấy ánh mắt Cảnh Đế lóe lên vẻ tàn ác, Ngụy Hồng không dám lên tiếng nữa.
“Hai tên nội thị của Lão Bát chẳng phải đã bị đánh chết rồi sao, đi, lần này tìm hai cung nữ đến hầu hạ hắn.” Nghe vậy, Ngụy Hồng hiểu ý. Cảnh Đế đây là muốn giám sát Tiêu Vạn Bình. Quả nhiên, lòng dạ đế vương thâm sâu khó dò. Rõ ràng hắn là đứa con ngốc của Lệ Phi, lại là em trai của thái tử, Cảnh Đế vẫn không an lòng với hắn. Ngụy Hồng trong lòng rùng mình, cung kính đáp: “Lão nô tuân chỉ.” “Ngươi biết phải làm gì chứ?” Cảnh Đế dặn dò một câu. “Bệ hạ yên tâm, lão nô hiểu rõ.”
Trữ Tú Cung. Đây là nơi ở của Nhàn Phi. Tiêu Vạn Vinh bị thương nặng, Nhàn Phi đang ở bên cạnh chăm sóc hắn. Nhìn con trai không ngừng rên rỉ trên giường, Nhàn Phi đau xót như cắt trong lòng. Tiêu Vạn Bình, ta nhất định phải xé xác ngươi ra thành trăm mảnh.
Con trai Thái tử chiến tử, Nhàn Phi vốn vô cùng mừng rỡ. Tiêu Vạn Vinh có hi vọng tranh đoạt vị trí Đông cung. Nhưng giờ thì bị phế tàn rồi, hi vọng của nàng lại lần nữa tan vỡ. Dù sao thì một thái giám, không thể nào lên được ngôi thái tử. Nhàn Phi hận không thể lột da Tiêu Vạn Bình. “Chủ tử, người bên kia đến rồi.”
Trong lúc khí thế đang hừng hực, nội thị đến báo. “Chuyện gì?” Nhàn Phi có chút tức giận hỏi. “Nói là bệ hạ cho Bát hoàng tử thêm hai cung nữ.” “Cung nữ?” Nhàn Phi bỗng đứng lên, sát khí đột nhiên hiện hữu. “Bệ hạ đối với tên ngốc kia quả thật không tệ.” “Chủ tử, người kia nói hai cung nữ này do hắn tự mình chọn.” Nội thị tiếp lời. “Tự mình chọn?” Nhàn Phi hơi nhíu mày, lập tức bừng tỉnh ngộ. Phải, đây là đang nhắc nhở mình, nhân cơ hội này mà giết Tiêu Vạn Bình! Nghĩ đến đây, Nhàn Phi trong lòng mừng rỡ. “Đi, mang hai cung nữ kia đến Trữ Tú Cung một cách lặng lẽ, không được để ai biết.” “Vâng.” Nội thị vừa định đi thì Nhàn Phi cản lại. “Chờ đã, thôi ta tự mình đi gặp các nàng.”
Một lát sau, Nhàn Phi cải trang thành cung nữ, ra khỏi Trữ Tú Cung.
Trích Tinh Uyển. Không có hai thái giám kia, Tiêu Vạn Bình không cần giả ngây giả dại nữa, có thể ung dung tự tại. Nhưng niềm vui chưa tày gang, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa. Ngụy Hồng dẫn theo hai cung nữ, đẩy cửa bước vào. “Thiên thương thương dã mênh mông, gió thổi cỏ rạp gặp dê bò…” Bất đắc dĩ, Tiêu Vạn Bình lại ngồi lên giường, một lần nữa giả ngốc. “Bát điện hạ, đây là hai cung nữ bệ hạ ban cho ngài.” Ngụy Hồng báo cáo qua loa, quay đầu nhìn hai tỳ nữ nói: “Phải hết sức chăm sóc Bát điện hạ, không được lười biếng.” “Vâng.” Hai cung nữ mềm mại hành lễ.
Sau khi Ngụy Hồng rời đi, sắc mặt hai người liền thay đổi. Các nàng ném bọc hành lý lên bàn, ngồi trên ghế đấm chân, khinh thường liếc Tiêu Vạn Bình. “Thật là xui xẻo, thế mà lại phải hầu hạ tên ngốc này.” Người còn lại tiếp lời: “Đừng than thở, cô xem thời gian cũng không phải lâu lắm.” “Cũng đúng.” Hai người nhìn nhau cười thầm đầy âm hiểm. Thấy vậy, Tiêu Vạn Bình trong lòng căng thẳng. Xem ra hai người này có vấn đề. Không được, phải thăm dò một chút.
Giờ Thân mạt (khoảng mười bảy giờ), ngự thiện phòng đưa bữa tối đến. Một bát canh thịt băm còn nóng hổi, cùng hai chiếc bánh bao thịt, hai đĩa đồ nhắm. Với đồ ăn như này, trong hoàng tử thì cũng xem như đạm bạc. “Đói, ta đói, ta đói…” Linh cơ chợt đến, Tiêu Vạn Bình không ngừng la hét.
Hai tỳ nữ trừng mắt nhìn hắn. “Ngươi gấp đến thế mà đi tìm cái chết, đừng trách bọn ta.” Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rồi lấy ra từ trong ngực một viên thuốc màu đỏ, lớn bằng hạt đậu. Các nàng bỏ viên thuốc vào canh thịt băm, khuấy cho tan. Tiêu Vạn Bình hơi nheo mắt, đây là cái gì?
Cung nữ kia bưng canh thịt băm đi nhanh đến. “Ăn đi ăn đi, ăn chết ngươi.” Nàng vươn tay đưa canh thịt băm đến trước mặt Tiêu Vạn Bình. Trong đầu suy tính nhanh chóng, Tiêu Vạn Bình nghĩ cách đối phó. Canh này thì tuyệt đối không được uống. Làm sao để không uống canh mà lại để cho chúng nói ra lai lịch của viên thuốc đó? Rồi, đã có cách.
“A…” Giả bộ bộ dạng ngu ngốc, Tiêu Vạn Bình há to miệng, ra hiệu bảo cung nữ cho ăn. “Tốt tốt tốt, để ta hầu hạ ngươi.” Cố nén cơn tức giận, cung nữ kia ngồi xuống mép giường, không thèm để ý canh thịt băm nóng bỏng, múc một muôi, rồi đưa ngay vào miệng Tiêu Vạn Bình. “Phụt”
“Nóng quá, nóng quá...Cháy rồi, cháy rồi…” Tiêu Vạn Bình phun canh thịt băm ra đầy người cung nữ kia, rồi lập lại chiêu cũ, khoa tay múa chân, hất đổ cả bát canh. “Đồ điên!” Một cung nữ khác thấy vậy, liền nhanh chân đi tới. “Bây giờ phải làm sao, Nhàn Phi đưa Tam thi đan vừa đủ nửa tháng, giờ lại thiếu một phần, liệu còn có tác dụng không?”
Tam thi đan? Tiêu Vạn Bình tức giận sôi sục trong lòng. Tam thi đan này uống liên tục nửa tháng, thi trùng sẽ thành hình, rồi gặm nhấm não tủy người, khiến người ta chết bất đắc kỳ tử. Người ngoài căn bản không thể điều tra ra nguyên nhân cái chết. Nhàn Phi! Lại là Nhàn Phi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận